Chương 172: Không thể không trù tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh vốn đã thay cung trang để đi dự tiệc, các nàng tay nắm tay chuẩn bị bước lên xe ngựa.

Trông thấy nội thị bên cạnh Ngũ hoàng tử phi ngựa đến, Lạp Lệ Sa liền đứng ở trước xe ngựa không có bước lên. Quả nhiên, đối phương chạy đến trước cửa Trường An công chúa phủ, nhảy xuống lưng ngựa và quỳ gối trước mặt Lạp Lệ Sa: "Điện hạ, phò mã gia, nô tài có việc gấp cần bẩm báo!"

Phác Thái Anh nghe vậy thì đứng lên, Lạp Lệ Sa giơ tay đỡ nàng xuống xe.

Phác Thái Anh: "Hoang mang như vậy làm gì."

Giờ khắc này, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa đều có chút khẩn trương, các nàng còn tưởng rằng Phác Nhượng xảy ra chuyện, nhưng suy tính của hai người thì hoàn toàn khác nhau.

Nội thị hít vào hai hơi, cố để ngữ điệu của mình vững vàng hơn một chút, hắn đáp: "Sáng sớm hôm nay Cửu điện hạ đột nhiên không khỏe, mấy ngự y hợp lực cứu trị nhưng vẫn không thể xoay chuyển được. Cửu điện hạ người...qua đời rồi."

Phác Thái Anh: "Ngươi nói cái gì?!"

Nội thị khấu đầu trên mặt đất, bi thương đáp: "Điện hạ nén bi thương, chủ tử nhà chúng ta mời người và phò mã gia lập tức vào cung."

Lạp Lệ Sa đỡ Phác Thái Anh, Phác Thái Anh im lặng thật lâu mới thấp giọng trả lời: "Ngươi đi đi, bản cung đã biết."

Nội thị: "Vâng."

Cái chết của Cửu hoàng tử Phác Tự có chút kỳ quặc.


Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nàng. Năm nay Phác Tự mười ba tuổi, hài tử bình thường ở tuổi này đều đã vượt qua "thời kỳ nguy hiểm", dù có bị bệnh vặt thì cũng sẽ không dễ dàng chết như vậy.

Qua mười ba tuổi, ngay cả hài tử ở dân gian đều có thể bình an lớn lên, huống chi là một hoàng tử tôn quý sống trong nhung lụa?

Phác Thái Anh: "Lạp Lệ Sa..."

Lạp Lệ Sa: "Thần ở đây."

Phác Thái Anh: "Đỡ bản cung hồi phủ thay quần áo."

Lạp Lệ Sa: "Vâng."

---

Nửa canh giờ sau, hai người lại lần nữa rời khỏi công chúa phủ, nhưng lần này các nàng đã đổi sang một bộ quần áo trắng thuần.

Bước lên xe ngựa vào cung, Phác Thái Anh phân phó xa phu đi nhanh một chút, sau đó nàng liền im lặng.

Đến khi đi được nửa đường, nàng mới mở miệng nói: "Ta cảm thấy cái chết của tiểu Cửu có chút kỳ quặc."

Lạp Lệ Sa trầm ngâm một lát, nàng thấp giọng đáp: "Điện hạ ăn nói cẩn thận, còn phải xem ngự y nói như thế nào."

Phác Thái Anh: "Tuy tiểu Cửu hơi rụt rè ở trước mặt người ngoài, nhưng hắn vẫn rất hoạt bát hiếu động. Từ khi hắn được sinh ra đến nay, ta chưa từng nghe nói hắn đổ bệnh, mười ba năm đều khỏe mạnh, sao đột nhiên sẽ...?"

Lạp Lệ Sa mím môi, trong lòng lại có chút bất an: Nàng cũng cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy. Hơn nữa, nàng nghi ngờ chuyện này có liên quan tới người đeo mặt nạ.

Nghe Đinh Dậu nói, từ sau khi nàng rời khỏi Vô Danh cốc và lẫn vào hoàng cung, người đeo mặt nạ cũng theo đó mai danh ẩn tích. Có một khoảng thời gian Lạp Lệ Sa cảm giác người đeo mặt nạ đang ẩn náu ở kinh đô cùng mấy vùng lân cận, nhưng sau đó nàng cũng hoàn toàn mất dấu đối phương.

Nhưng Lạp Lệ Sa biết, lấy tính tình của người đeo mặt nạ mà nói, nàng ta tuyệt đối sẽ không tha cho Vị Quốc. Chỉ là đối phương càng kiên nhẫn, càng trầm ổn, cũng càng đáng sợ hơn Lạp Lệ Sa.

Tuy tiền triều đã bị diệt mười tám năm, nhưng thế lực của công chúa tiền triều vẫn khiến người ta không thể khinh thường. Ba năm trước Lạp Lệ Sa bắt đầu lập ra thế lực của riêng mình, sản nghiệp của nàng tựa như rễ cây, rất nhanh đã thẩm thấu toàn bộ Vị Quốc. Nàng từng phái người bí mật điều tra, nhưng lại không tìm ra bất cứ tin tức nào.
Càng như vậy thì Lạp Lệ Sa càng bất an. Nàng biết người đeo mặt nạ không có biến mất, nàng ta vẫn đang ẩn núp ở trong cung, mà Đinh Dậu chính là minh chứng cho thấy người đeo mặt nạ chưa chịu từ bỏ.

Như thế, nguyên nhân tra không ra chỉ có một: Thế lực của đối phương lớn hơn nàng nhiều.

Chẳng lẽ là người đeo mặt nạ chờ không kịp? Là nàng quá chậm nên đối phương đã không ôm hy vọng? Hay là, người đeo mặt nạ đã bố trí hết tất cả, chuẩn bị tự mình thu võng?

Tim Lạp Lệ Sa đập "thình thịch", hạ độc giết hại hoàng tự cơ bản là muốn Vị Quốc không có ai nối nghiệp...

Nếu như đối phương biết được người hiện giờ buông rèm chấp chính là Phác Thái Anh thì hậu quả rất khó lường!

Phác Thái Anh: "Sao ngươi không nói lời nào?"

Lạp Lệ Sa: "Thần đang suy nghĩ, Cửu hoàng tử chỉ mới mười ba tuổi, có thể nói là không có duyên với ngôi vị hoàng đế, cũng không kết oán với ai. Đến tột cùng là ai ác độc như vậy?"
Phác Thái Anh thở dài: "Thật sự thì bản cung không chắc Cửu đệ bị người ta hại chết, chờ gặp ngự y rồi nói sau."

Lạp Lệ Sa: "Cũng được, bệ hạ thì sao? Điện hạ định làm thế nào?"

Phác Thái Anh: "...Tuy làm như vậy không hợp với lễ, nhưng ta không muốn để phụ hoàng biết. Ta sợ phụ hoàng không chịu được."

Lạp Lệ Sa: "Theo thần thấy, chuyện này vẫn nên giao toàn quyền cho Ngũ điện hạ xử lý. Dẫu sao hắn mới là hoàng tử giám quốc, chuyện này cũng có liên quan đến hoàng tự, điện hạ không tiện nhiều lời."

Phác Thái Anh: "Ta đã biết, lát nữa bản cung sẽ phái người đưa tin cho Tứ Cửu công công, để hắn chặn tin tức lại."

Lạp Lệ Sa gật đầu, nàng rất vừa lòng với đáp án của Phác Thái Anh.

---

Linh đường được đặt ở thiên điện Phi Hương điện, Cửu hoàng tử đã đổi sang triều phục hoàng tử, an tĩnh nằm trong quan tài.
Bộ triều phục này mới được làm xong trong năm nay. Ở Vị Quốc, hoàng tử tròn mười ba tuổi sẽ có tư cách thảo luận chính sự, bộ quần áo này cũng chỉ mới làm xong cách đây có mấy tháng.

Bởi vì Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa nửa đường chậm trễ chút thời gian, cho nên khi các nàng tới thì tất cả thành viên hoàng thất đều đã đông đủ.

Phác Thái Anh đã từng chứng kiến cảnh tượng như vậy, đó là khi Đại hoàng tử qua đời.

Chỗ của Trương Chiêu nghi rộng hơn cung điện của mẫu thân Đại hoàng tử, quy cách tất nhiên là cũng cao hơn một chút, nhưng mà số người có mặt trong linh đường ít hơn năm đó rất nhiều.

Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử đã bị giam cầm, Tam hoàng tử hộ tống Nhã phi quay về Lạc Bắc nên không có ở đây, Đại hoàng tử đã qua đời, hiện giờ lại có thêm một vị nằm trong quan tài.
Phóng mắt khắp linh đường, chỉ còn Ngũ hoàng tử Phác Đạt, Lục hoàng tử Phác Liệt, Thất hoàng tử Phác Ly, Bát hoàng tử Phác Bảo.

Cùng với Chước Hoa công chúa Phác Xu Nữ và phò mã Lục Trọng Hành. Lạp Lệ Sa chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức dời mắt, Phác hoàng tộc đã điêu tàn đến tận đây.

Ngũ hoàng tử Phác Đạt mặc một bộ cung trang màu đen, hắn chống nạng đứng bên cạnh quan tài. Nhìn thấy Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa tiến vào, hắn vẫy tay với hai người: "Tiểu muội, muội phu."

Mẫu phi Cửu hoàng tử Trương Chiêu nghi khóc hết nước mắt, Bát hoàng tử cũng khóc rất thương tâm.

Mẫu phi của Bát hoàng tử là Lệ phi, cũng là chính cung nương nương của Phi Hương điện. Huynh đệ hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tuổi cũng xấp xỉ, cho nên cả hai rất là thân thiết.
So với Đại hoàng tử Phác Bình, ít nhất lúc này có vài vị huynh đệ tỷ muội cảm thấy bi thương, thật lòng rơi lệ vì Cửu hoàng tử.

Phác Xu Nữ lau nước mắt rồi đi đến bên cạnh Phác Thái Anh, nàng khóc nức nở: "Người đang khỏe mạnh sao lại... Ngươi đến xem Cửu đệ đi."

Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa đi đến bên cạnh quan tài. Mặt Phác Tự không còn chút máu, hắn an tĩnh nằm trong quan tài.

Đã mấy năm Lạp Lệ Sa chưa gặp vị hoàng tử này, trong trí nhớ của nàng, đối phương chỉ là một đứa trẻ thích núp sau lưng Bát hoàng tử. Hiện giờ hắn đã trưởng thành, nhưng bộ quan tài này đối với hắn mà nói còn có chút to, dưới lòng bàn chân hắn cũng dư ra một khoảng rộng.

Phác Thái Anh siết chặt lấy mép quan tài, nàng nghiêng người về phía trước và khóc nức nở.

"Cửu đệ..."
Lạp Lệ Sa dời mắt, nàng thay Phác Thái Anh chào hỏi từng người có mặt ở đây. Ánh mắt của Phác Liệt rất ngoan độc, hắn nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa.

Thần sắc Phác Xu Nữ hơi mất tự nhiên, nàng đỏ mắt đáp lại lời chào của Lạp Lệ Sa.

Thấy mọi người đều đến đông đủ, thân là hoàng tử giám quốc Phác Đạt mở miệng nói: "Cửu đệ chết trẻ, ta vô cùng bi thống, nhưng chỉ biết trời đố kị anh tài, hận trời xanh bất công. Một tên phế nửa người như ta còn có thể bình an lớn lên, mà Cửu đệ lại không thể thành niên..."

Nói tới đây, Phác Đạt lấy tay áo che mặt khóc vài tiếng, tiếp tục nói: "Cửu đệ chết trẻ lại không có con nối dõi, theo lễ thì sẽ không được chôn cất trong hoàng lăng..."

Trương Chiêu nghi gào khóc, nàng vung nắm tay đánh vào quan tài, phát ra những âm thanh giòn vang: "Ngươi là tên bất hiếu, nương ngươi phải làm sao bây giờ? Con ơi là con..."
Phác Thái Anh muốn tiến lên an ủi Trương Chiêu nghi, nhưng Lạp Lệ Sa đã đoán được tâm tư của nàng, đối phương trước một bước ôm lấy bả vai nàng, còn đưa khăn cho nàng lau nước mắt.

Phác Thái Anh không nhúc nhích, nàng nửa dựa vào người Lạp Lệ Sa. Ở trong mắt người ngoài, nàng đây là bi thương quá độ, không thể đứng thẳng nổi.

Lạp Lệ Sa thầm nhéo bả vai Phác Thái Anh, chỉ thấy Phác Đạt khó khăn chống nạng đi tới trước mặt Trương Chiêu nghi, hắn bi thương nói: "Nương nương nén bi thương, ta sẽ bẩm với phụ hoàng, khẩn cầu người phá bỏ chế độ cũ, để Cửu đệ có thể an hồn ở hoàng lăng."

---

Trước đó Phác Thái Anh còn không rõ vì sao Lạp Lệ Sa sẽ ngăn nàng, nhưng khi nghe những lời Phác Đạt nói, nàng đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Nàng thầm kinh ngạc và cảm thán tâm trí lẫn mưu lược của Lạp Lệ Sa, đồng thời cảm thấy may mắn khi có một người như vậy ở bên nàng.
Ngũ hoàng tử lớn hơn Cửu hoàng tử nhiều, mà bọn họ cũng không hề thân thiết. Đối phương sở dĩ nói như vậy là muốn thừa dịp đối thủ Phác Vọng không ở đây để thu phục lòng người.

Những người đang đứng ở đây đều là hoàng tự, bọn họ hoặc là không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, hoặc là không có tư cách tranh với Phác Đạt. Hắn càng đối xử tử tế với thủ túc thì sẽ càng được bọn họ ủng hộ. Rốt cuộc thì có ai muốn tân đế vừa đăng cơ thì mình đã bị chèn ép, hãm hại đâu?

Nhưng dựa theo cổ lễ, hoàng tử vị thành niên không có tư cách vào hoàng lăng, huống hồ thân phận của Trương Chiêu nghi cũng không hề tôn quý.

Ngũ hoàng tử khoác loác trước mặt nhiều người, lần này hắn nhất định phải thất tín.

---

Chạng vạng, Phác Đạt bảo các hoàng tử thành niên ở lại, cho hai vị công chúa và Bát hoàng tử Phác Bảo rời đi trước.
Phác Thái Anh lo cho mắt Lạp Lệ Sa nên nàng muốn quay về Vị Ương cung cho gần, mà Lạp Lệ Sa lại lo trong cung không an toàn, cho nên nàng nằng nặc đòi về công chúa phủ.

Hai người bước lên xe ngựa hồi phủ, Phác Thái Anh dựa vào bả vai Lạp Lệ Sa, khóc thật sự thương tâm.

Phác Thái Anh: "Bản cung cũng muốn cho Cửu đệ an táng ở hoàng lăng, chỉ còn ba năm nữa là hắn sẽ thành niên, năm trước còn mới vừa đính hôn." Kỳ thật Phác Thái Anh có thể làm chủ chuyện này.

Lạp Lệ Sa than nhẹ một tiếng, nàng bình tĩnh phân tích: "Chúng ta không nên coi thường Ngũ hoàng tử, hiện tại Tam hoàng tử không ở trong kinh, nếu hắn nhân cơ hội này được hoàng thất ủng hộ thì sẽ rất bất lợi cho tương lai của điện hạ."

Phác Thái Anh: "Ta biết...ta cũng vì vậy mà mới khổ sở! Lạp Lệ Sa...khi còn nhỏ Cửu đệ rất thân thiết với ta, chỉ là sau này ta dọn đến công chúa phủ cho nên tình cảm mới phai nhạt một chút. Ta...đã không thể làm gì cho hắn, vậy mà còn muốn lợi dụng cái chết của hắn."
Lạp Lệ Sa: "...Trước khi điện hạ thành công, có lẽ chuyện như vậy vẫn sẽ xảy ra. Không bằng điện hạ biến đau buồn thành sức mạnh, đợi đến ngày nào đó người thành công rồi đền bù áy náy của ngày hôm nay."

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#notag