Chương 35: Trước khi chuyện thành, ta sẽ dốc hết sức bảo vệ ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiệu liễn đang trên đường quay về Vị Ương cung. Bởi vì Phác Xu Nữ phải cùng Lục Trọng Hành thỉnh an sinh mẫu, nên tỷ muội các nàng không có đi cùng nhau.

Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh đều không còn háo hức như lúc tới, bọn họ yên lặng ngồi ở chỗ của mình. Chẳng biết từ khi nào trời hạ tuyết, chúng nó chầm chậm rơi xuống, cũng tĩnh lặng hệt như vậy.

Chúng chầm chậm đong đưa rồi âm thầm rơi xuống đất, hoặc im lặng tan ra, hoặc yên tĩnh vương lại.

Khi loáng thoáng nghe được tiếng kiệu phu giẫm lên tuyết, bọn họ cũng đã đến Vị Ương cung.

Lạp Lệ Sa nhảy xuống kiệu liễn trước, nàng nâng tay giống như lúc nãy: "Điện hạ."

Đầu ngón tay lạnh lẽo của thiếu nữ chạm vào lòng bàn tay của Lạp Lệ Sa, chỉ vì Phác Thái Anh đã đưa lò sưởi tay của mình cho nàng.

Ánh mắt Lạp Lệ Sa trầm xuống, nàng đưa lò sưởi cho Thu Cúc, còn mình thì nắm lấy tay Phác Thái Anh: "Trời tuyết đường trơn, để thần dắt điện hạ."

Phác Thái Anh mím môi mặc cho Lạp Lệ Sa nắm tay mình, hai người đồng thời bước vào chính điện.

Trước khi đi vào cửa điện, Lạp Lệ Sa mời Phác Thái Anh đi vào trước, sau đó nói với Thu Cúc: "Thu Cúc tỷ tỷ, không biết trong cung có rượu trật khớp hay không?"

"Có, nô tỳ lập tức đi lấy ngay."

"Đa tạ."

Lạp Lệ Sa đi vào, thấy cửa sổ bên trong điện được người mở ra, còn Phác Thái Anh thì yên lặng đứng ở phía trước cửa sổ nhìn tuyết rơi đầy trời.

Lạp Lệ Sa nhẹ giọng nói: "Vài vị tỷ tỷ lui xuống trước đi."

"Vâng."

Lạp Lệ Sa đi qua: "Điện hạ."

"Ừm."

"Gió nổi lên rồi, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh."

Phác Thái Anh than nhẹ một tiếng rồi xoay người tránh đi, Lạp Lệ Sa đóng lại cửa sổ, đi đến bên cạnh Phác Thái Anh: "Áo choàng của điện hạ đều đã lạnh, điện hạ cởi nó ra đi."

Phác Thái Anh nghe lời cởi ra, Lạp Lệ Sa cầm lấy áo choàng và treo nó trên bình phong. Nàng vòng ra phía sau lấy một cái khăn sạch, sau đó quay lại bên cạnh Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh ngồi ở trước bàn, Lạp Lệ Sa liền cầm khăn đứng ở bên cạnh nàng, vì nàng cẩn thận lau sạch lớp tuyết đang tan trên đỉnh đầu.

"Ngươi đi về trước đi, bản cung muốn yên lặng một chút."

Lúc này tâm tình của Phác Thái Anh cực kỳ không tốt. Phác Xu Nữ lại không có ở đây, nàng rất muốn Lạp Lệ Sa có thể ở bên cạnh mình, cho dù cứ an tĩnh ngồi, cái gì đều không nói cũng được.

Trong suốt mười bốn năm, đây là lần đầu tiên nàng không có phụ hoàng "chống lưng", mà nàng còn chưa học được cách làm sao tiêu hóa oan ức.

Nhưng mà trên đường hồi cung, nàng đột nhiên phát hiện: Nàng có chút không muốn ở một mình với Lạp Lệ Sa! Nàng luôn cảm giác giữa bọn họ có thứ gì đó rất khó giải thích. Nàng không muốn tìm hiểu rõ xem thứ đó là gì, càng không muốn đi đối mặt với nó.

Bàn tay Lạp Lệ Sa cứng đờ, nhẹ giọng trả lời: "Xin điện hạ cho thần lau khô tóc điện hạ rồi hẵng đi."

Phác Thái Anh đoạt lấy cái khăn trong tay Lạp Lệ Sa, ném trên mặt đất: "Đi ngay!"

Lạp Lệ Sa cụp mắt, đứng yên tại chỗ.

Phác Thái Anh tức giận, lập tức nhấc chân đá vào Lạp Lệ Sa. Nhưng đến cuối cùng, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện lời Phác Xu Nữ nói với nàng, còn có hình bóng Lạp Lệ Sa che chở bảo vệ cho nàng hai lần, vì vậy nàng kiên quyết dừng lại.

Nàng một lần nữa ngồi vào ghế, chỉ chỉ cửa điện.

Lạp Lệ Sa không nói cũng không đi, nàng ít nhiều gì cũng đoán được một chút tâm tư của Phác Thái Anh. Rốt cuộc thì nàng cũng đã từng có muội muội.

Hôm nay ở đại điện, Phác Liệt làm Phác Thái Anh mất thể diện ở trước mặt mọi người, hơn nữa sức mạnh và lời nói của hắn hoàn toàn mang tính công kích. Nữ nhi gia ở tuổi này đều mẫn cảm và yếu đuối nhất.

Nếu lúc này nàng nghe lời rời đi, như vậy không chỉ khiến hảo cảm trăm phương ngàn kế gom góp mấy ngày nay hóa thành hư ảo, mà sau này cũng sẽ khó tiến vào trái tim của đối phương.

Nhưng mà...nhất định phải dùng cách này sao?

Phác nhất tộc nợ máu phải trả bằng máu, khi thời cơ chín muồi nàng sẽ tự mình giết chết Phác Thái Anh! Thế nhưng, thật sự cần phải lừa cả tâm của đối phương sao?

Thấy Lạp Lệ Sa đứng yên tại chỗ, lòng Phác Thái Anh thoáng hưởng thụ một chút, nhưng lại khẩu thị tâm phi: "Không phải bản cung bảo ngươi đi sao?"

Vừa dứt lời, một tiếng "đùng" vang lên, Lạp Lệ Sa nhanh chóng quỳ gối trước mặt Phác Thái Anh, hai đầu gối nàng va vào nền gạch lạnh băng, phát ra âm thanh giòn vang.

Lạp Lệ Sa rũ đầu, đôi mắt màu hổ phách hoàn toàn tĩnh mịch.

Không có cách khác!

Từ khi không thể trở thành "nội thần", không thể được tham chính, tất cả con đường nàng có thể đi đều đã bị chặt đứt. Sự tin tưởng vô điều kiện của Phác Thái Anh chính là chìa khóa để báo thù.

Nàng sớm đã chết, trái tim trong lồng ngực cũng đều đã mục nát, còn cần nói đạo nghĩa gì nữa? Nàng đã sớm quyết định, không phải sao?

Mười bốn tuổi là độ tuổi ngàn năm một thuở? Không rành phong nguyệt, lại vừa mới biết yêu.

"Ngươi làm cái gì? Đứng lên!"

Lạp Lệ Sa mặc cho Phác Thái Anh lôi kéo, mãi đến khi giọng nói của đối phương có chút tức giận, nàng mới mở miệng nói: "Là tại thần mà điện hạ mới chịu oan ức như vậy."

Phác Thái Anh hít hà một hơi, hai chữ "oan ức" đánh thẳng vào nội tâm của nàng. Đúng vậy, có khi nào nàng phải chịu uất ức như vậy?

Mẫu hậu mất sớm, Lương phi và mẫu hậu là người cùng tộc, nàng rất ỷ lại Mã thị, trước kia còn thường xuyên ở lại Bích Ba cung của Mã thị. Mãi đến khi quan hệ giữa nàng và Phác Liệt chuyển biến xấu, nàng cũng không còn đến đó nữa.

"Ngươi đứng dậy!"

"Vâng." Lạp Lệ Sa vẫn đứng ở tại chỗ, Phác Thái Anh than nhẹ một tiếng: "Ngồi đi."

"Tạ điện hạ."

"Đốc đốc đốc."

"Phò mã gia, nô tỳ Thu Cúc đưa rượu trật khớp đến cho ngài đây."

"Vào đi."

Thu Cúc đặt rượu trật khớp lên bàn, thi lễ vạn phúc rồi lui ra ngoài.

"Điện hạ, để cho thần nhìn tay xem."

Thấy Phác Thái Anh không phản ứng, Lạp Lệ Sa chủ động kéo tay Phác Thái Anh, dịu dàng nói: "Nếu như không xoa bóp thì qua đêm nay sẽ có máu bầm, còn phải chịu đau đến mấy ngày."

Lạp Lệ Sa vén cổ tay áo Phác Thái Anh lên, trên cổ tay trắng nõn có một dấu tay mờ đã hơi bầm đen.

"Điện hạ cố nhịn một chút, xoa xoa thì sẽ tốt lên ngay."

"Ừm."

Lạp Lệ Sa đổ rượu trật khớp vào lòng bàn tay, sau đó xoa xoa cổ tay Phác Thái Anh.

"Chậc."

Lạp Lệ Sa vẫn không dừng: "Điện hạ cố một chút."

Ước chừng qua một chén trà nhỏ, Lạp Lệ Sa cảm giác lòng bàn tay nóng ran, mà cổ tay Phác Thái Anh cũng đã đỏ lên, mãi đến khi không thấy dấu tay nữa thì nàng mới dừng lại.

Nàng nhặt cái khăn trên mặt đất lên, đi ra sau bình phong để rửa sạch tay, một lần nữa ngồi ở bên cạnh Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh trong chốc lát, hỏi: "Điện hạ có muốn biết vì sao thần ngăn cản không cho điện hạ bẩm báo việc này cho bệ hạ không?"

"Muốn."

Lạp Lệ Sa ý vị sâu xa, nói: "Mặc dù điện hạ không nói thì bệ hạ cũng sẽ biết. Nếu thần không đoán sai, lúc này bệ hạ đã biết rồi."

Phác Thái Anh gật gật đầu: "Cũng đúng, có nhiều người thấy mà."

"Vả lại, lúc ấy Lục điện hạ đã rời đi, nếu như điện hạ lại bẩm báo việc này thì người khác sẽ nghĩ điện hạ mượn cớ."

"Vì sao?"

Lạp Lệ Sa kiên nhẫn giải thích: "Bất luận Lục điện hạ làm gì thần đi chăng nữa, nhưng rốt cuộc thì tôn ti có khác, mặc dù có mất mặt thì đây cũng không phải là chuyện lớn. Đây là một chuyện, mà điện hạ đá Lục điện hạ lại là một chuyện khác. Mặc dù Lục điện hạ không đúng nhưng hắn cũng là huynh trưởng. Hơn nữa tất cả mọi người đều nhìn thấy điện hạ động tay trước, nếu như Lục điện hạ đi rồi mà điện hạ còn muốn cáo trạng, một khi bị ngôn quan ghi lại, nhẹ thì sẽ bị cho rằng điện hạ không coi bề trên ra gì, được sủng mà kiêu; nặng thì sẽ bị viết thành nữ nhi bất hiếu châm ngòi ly gián phụ tử."

Phác Thái Anh kinh ngạc nhìn Lạp Lệ Sa, nàng cảm thấy hết thảy lời đối phương nói đều khó mà tin nổi.

Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm Phác Thái Anh, lập tức trông thấy ánh mắt đối phương vô cùng kinh ngạc và mê mang. Lý trí nói cho nàng, chỉ cần khuyên bảo như vậy là được. Rốt cuộc, nữ nhi của kẻ thù quá khôn khéo cũng không phải là chuyện gì tốt.

Nhưng miệng nàng lại không chịu khống chế, tiếp tục nói: "Thần không rành chuyện trong cung, nhưng ở dân gian, hiếu kính là thước đo lớn nhất để đánh giá nhân phẩm của một người. Khi hầu hạ phụ thân của mình, người con phải dùng trượng nhỏ thay vì trượng lớn, đó là vì tránh cho phụ thân mang ác danh sát tử. Giữa huynh đệ thì huynh phải tỏ ra ôn hòa với bề dưới, còn đệ thì phải cung kính với bề trên, nhất là khi cao đường không phân gia. Đây là nghĩa hiếu kính. Thần biết điện hạ bị oan ức, nhưng điện hạ động thủ ở chỗ sáng, mà Lục điện hạ xuống tay ở chỗ tối. Điện hạ đã là đại cô nương xuất giá, chẳng lẽ còn có thể để bệ hạ xem vết thương? Nếu như bị ngôn quan biết, e rằng bọn họ sẽ viết điện hạ thành...không biết liêm sỉ."

"Sao...có thể như vậy?"

Lạp Lệ Sa dịu dàng nhìn Phác Thái Anh, chân thành nói: "Vô luận như thế nào đi chăng nữa, thần đều không muốn để điện hạ chịu ủy khuất. Thần tuy thấp cổ bé họng nhưng cũng sẽ cố hết sức che chở điện hạ chu toàn."

Trường An điện hạ, trước khi A Cổ Lạp lấy tính mạng của ngươi, chắc chắn sẽ dốc hết sức lực để ngươi sống vui vẻ...

Phác Thái Anh trầm mặc thật lâu, lẩm bẩm: "Đây là lý do rõ ràng là Lục ca say rượu quậy phá, mà Nhị ca lại nói hắn thân thể không khoẻ sao?"

Lạp Lệ Sa có chút ngoài ý muốn, tiện thể lộ ra vẻ tán thưởng: Phác Thái Anh quả nhiên thông minh nhanh trí, rõ ràng đã chịu đả kích nhưng lại có thể nhanh chóng bắt lấy điểm mấu chốt.

"Thần cả gan phỏng đoán, lời này của điện hạ không sai. Lúc ấy có không ít nội thị đều thấy Lục điện hạ say rượu, bệ hạ rất nhanh sẽ biết ngọn nguồn mọi chuyện. Nhị điện hạ nói như thế, tuy có ý khi quân nhưng đã dốc hết sức che chở ấu đệ, hoàn thành chức trách của một vị huynh trưởng, bệ hạ không những không trách tội mà còn sẽ rất vui mừng."

Phác Thái Anh ngồi yên thật lâu, đột nhiên nói: "Lạp Lệ Sa, bản cung muốn hồi phủ."

Ngón tay giấu ở trong tay áo run run, nàng yên lặng nắm lấy tay Phác Thái Anh, che chở trong lòng bàn tay: "Điện hạ có nguyện chơi một trò với thần không?"

"Chơi cái gì?"

Lạp Lệ Sa nhoẻn miệng cười: "Sau này, mỗi khi điện hạ thắng một ván cờ, thần sẽ đáp ứng người một chuyện."

Ánh mắt Phác Thái Anh sáng lên: "Cái gì đều được?"

"Không thể trái với đạo quân tử, để thần chịu chết cũng không được."

"Ai nói là ta muốn ngươi làm những việc này? Ngươi thật đúng là sợ chết."

Lạp Lệ Sa cười khẽ, Phác Thái Anh lại hỏi: "Cải trang ra phủ chơi cũng được sao?"

"Tất nhiên là được."

Phác Thái Anh đột nhiên rút tay về, tức giận nói: "Hừ, lòng dạ hồ ly!"

"Sao điện hạ nói vậy?"

"Ngươi biết rõ bản cung cờ nghệ không...ừm, vừa mới học cờ đạo. Ngươi vậy mà còn vẽ cái bánh lớn hòng mê hoặc bản cung!"

Lạp Lệ Sa suy tư một lát: "Vậy...thần nhường điện hạ hai quân có được không?"

Ánh mắt Phác Thái Anh sáng ngời, nhưng vẫn giả vờ bất mãn không nói lời nào.

Lạp Lệ Sa sao có thể không biết tâm tư của đối phương? Nàng hạ giọng thương lượng: "Vậy thì...ba quân?"

Phác Thái Anh vô cùng vui vẻ, tuy vờ ra vẻ không dao động nhưng khóe miệng nàng bất tri bất giác cong cong, hoàn toàn bán đứng nàng.

Lạp Lệ Sa ra vẻ khó xử, tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn: "Vậy...bốn quân. Thật sự không thể nhiều hơn nữa, điện hạ thông tuệ như thế, lại nhường thì không còn công bằng."

"Thành giao!"

Phác Thái Anh dựng thẳng lòng bàn tay: "Tới, vỗ tay!"

"Bang" một tiếng, thề ước đạt thành.

"Đã nói rồi đó, mỗi khi bản cung thắng, ngươi đều phải cùng bản cung ra phủ, hơn nữa không được nói cho phụ hoàng."

"Được."

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#notag