Chương 60: Cởi áo mang binh đi nước cờ hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai ngờ Lạp Lệ Sa bỗng nhiên trầm mặc, nàng vùi mặt vào gối, không cẩn thận chạm vào miệng vết thương trên mặt mới chịu xoay người lại.

Đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt đau thương, đâm thẳng vào lòng Đinh Dậu.

Đinh Dậu đau lòng nhìn Lạp Lệ Sa, nghe được giọng nói cực kỳ nhỏ nhưng kiên định của nàng: "Dù có chết ta cũng sẽ không xóa nó đi."

"Hầy...việc gì ngươi phải làm khổ mình như vậy? Giữ lại chỉ sẽ để ngươi rơi vào nguy hiểm trí mạng!"

Lạp Lệ Sa hừ lạnh một tiếng: "Một khi như vậy, ngươi mời Trường An điện hạ tới đi."

"Ngươi nói cái gì?"

"Ngươi để rượu trật khớp xuống, đi nói cho cung tì là ta tỉnh rồi."

Đinh Dậu hoảng hốt: "Ngươi điên rồi!"

Đôi mắt màu hổ phách có chút lạnh lẽo, Lạp Lệ Sa gằn từng chữ một: "Ta biết rõ mình đang làm gì."

Đinh Dậu khẩn trương: "Ngươi đừng hành động theo cảm tính, là ta sai được chưa?"

Lạp Lệ Sa dời mắt: "Ta cũng không có ý trách ngươi. Ngươi bảo cung tì truyền lời cho công chúa, nói ta đã tỉnh, mời nàng lại đây."

"...Sau đó thì sao?"

"Ngươi xoa máu bầm cho ta ở trước mặt nàng."

"Ý của ngươi là...?"

"Ta muốn cho điện hạ nhìn thấy thân thể của ta."

"...Được."

Đinh Dậu đại khái hiểu được ý tưởng của Lạp Lệ Sa, nhưng hắn vẫn cảm thấy cách làm này quá mạo hiểm.

Thế nhưng, rốt cuộc thì Lạp Lệ Sa không thể cùng Phác Thái Anh hành phòng, nếu như sau này có người hoài nghi bắt "kiểm tra thân thể", còn không bằng biến bị động thành chủ động, để Phác Thái Anh tận mắt nhìn thấy thân thể Lạp Lệ Sa. Vết thương của nàng ở trên lưng nên không thể xoay người, huyết thống dị tộc trong cơ thể khiến xương cốt nàng thô tráng hơn người Vị Quốc, chỉ nhìn sau lưng thì sẽ không phát hiện ra manh mối.

"Chờ ta."

"Được."

Đinh Dậu bước ra lều trại, nói với cung tì canh giữ ở bên ngoài: "Mau đi thông tri điện hạ, phò mã gia đã tỉnh."

"Vâng."

Nước ấm vừa mới được nấu xong, Phác Thái Anh đang chuẩn bị tắm rửa thì lại nghe cung tì nói Lạp Lệ Sa đã tỉnh. Nàng vội vã thắt lại đai lưng, chạy ra lều trại.

Cùng đi còn có Phác Xu Nữ, tỷ muội hai người bước vào lều, Đinh Dậu đúng lúc quỳ xuống một bên: "Thần tham kiến hai vị điện hạ."

Phác Xu Nữ dời mắt: "Ngày khác bản cung lại đến thăm muội phu."

Phác Thái Anh cũng theo bản năng chạy ra, Phác Xu Nữ mỉm cười ngăn lại: "Ngươi chạy theo ta làm gì?"

"Hắn..."

"Các ngươi là phu thê, muội phu mới vừa tỉnh nên chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi, ngươi mau trở về đi."

"Vâng..."

Phác Thái Anh chậm rì rì vào lều trại, rũ đầu không dám nhìn tới Lạp Lệ Sa.

"Điện hạ."

"Ừm."

"Điện hạ có thể lại gần một chút không?"

"Được."

Phác Thái Anh rũ đầu đi đến mép giường, nàng cố kiềm chế để bản thân không nhìn tới Lạp Lệ Sa, nhưng vẫn vô tình đảo mắt qua.

Trên lưng Lạp Lệ Sa có mấy vết bầm lớn, bả vai và phần eo là nghiêm trọng nhất.

So sánh như vậy, vết xước trên cổ chỉ có thể xem là vết thương ngoài da.

Lạp Lệ Sa vươn tay kéo góc áo Phác Thái Anh: "Điện hạ."

"Hả?"

"Đinh ngự y xoa bóp quá nặng, thần thật sự khó có thể chịu nổi. Điện hạ có thể mời một cung tì tới xoa rượu trập khớp cho thần được không?"

Nghe thấy Lạp Lệ Sa nói như vậy, không biết vì sao Phác Thái Anh có chút không được tự nhiên, mà nàng cũng không muốn cho cung tì chạm vào thân thể của Lạp Lệ Sa.

"Đinh ngự y."

"Có thần."

"Thương thế của phò mã như thế nào? Ngoại trừ máu bầm trên lưng ra thì còn có vết thương nào khác hay không?"

Đinh Dậu hồi báo đúng sự thật: "Má trái của phò mã gia bị nhánh cây cứa vào, tuy đã xử lý nhưng miệng vết thương quá rộng, e rằng sẽ để lại sẹo. Ngoài ra còn có má phải, môi, cằm và sau cổ bị quẹt phải. Trong lòng bàn tay có vài vết thương nhỏ, đã xử lý qua. Thần đã kiểm tra cho phò mã, chỉ có máu bầm sau lưng là nghiêm trọng nhất, sợ là phải nằm trên giường nghỉ ngơi một đoạn thời gian mới có thể khỏi hẳn. Ba đến năm ngày đầu tiên đều phải chườm khăn nóng trước khi ngủ, lại lấy rượu trật khớp xoa tan máu bầm, đến khi máu bầm nhạt đi thì mới không cần rượu trật khớp."

Lòng Lạp Lệ Sa trầm xuống: Đinh Dậu nói như vậy đồng nghĩa với việc hắn giao phó tính mạng của mình cho nàng. Một khi thân phận nữ nhi bại lộ, Lạp Lệ Sa muốn giúp hắn thoát tội cũng không thể làm được!

Nhưng nghĩ lại, tính mạng của hai người bọn họ đã sớm cột vào với nhau.

Mỗi lần nàng sinh bệnh hay bị thương đều là Đinh Dậu chẩn trị, dù cho hắn không nói vậy, một khi thân phận nàng bại lộ thì Đinh Dậu chắn chắn sẽ chết...

Lạp Lệ Sa có chút cảm khái: Mặc dù Đinh Dậu là cô nhi tiền triều mà sư phụ nhận nuôi, nhưng hắn cũng không cần phải đặt tính mạng của mình vào con đường báo thù này. Đợi đến lúc thời cơ chín mùi, nàng phải nghĩ cách giúp hắn thoát thân mới được...

Phác Thái Anh luôn mãi hỏi lại, xác định Lạp Lệ Sa không sao, té xỉu chỉ là vì kiệt sức thì mới yên tâm.

"Làm phiền Đinh ngự y, ngươi lui xuống trước đi."

"Điện hạ có khỏe hay không? Để thần thỉnh bình an mạch cho người."

"Không cần, bản cung không có việc gì, ngươi lui ra đi."

"Vâng."

Đinh Dậu đặt rượu trật khớp lên mép giường, cõng hòm thuốc lui ra ngoài.

Phác Thái Anh cầm lấy rượu trật khớp, mở nút bình ra rồi ngửi ngửi.

Lạp Lệ Sa sợ hãi nói: "Thần không dám làm phiền điện hạ, vẫn là nên mời một cung tì xoa bóp cho thần."

Phác Thái Anh đổ rượu trật khớp vào lòng bàn tay, dịu dàng nói: "Ngươi không cần băn khoăn, trong lều chỉ có chúng ta."

"Vậy...làm phiền điện hạ."

Tay Phác Thái Anh có chút run, nàng còn nhớ rõ: Năm tám tuổi, nàng không cẩn thận té ngã, khiến cho cái chân nhỏ đều bầm đen. Khi ấy ngự y xoa vết thương cho nàng, khiến nàng rất đau đớn.

"Ngươi kiên nhẫn một chút, đau thì nói với bản cung."

"Ừm."

Phác Thái Anh mới vừa ấn lên lưng Lạp Lệ Sa thì đối phương đã kêu một tiếng, dọa nàng vội vàng dừng tay: "Rất đau sao? Thực xin lỗi..."

"Không sao, điện hạ bắt đầu đi, bóp tan máu bầm thì sẽ không đau."

"Được."

Phác Thái Anh mười ngón không dính dương xuân thủy [1], vừa tinh tế vừa non mềm. Lòng bàn tay và ngón tay nàng nhẹ chạm lên lưng Lạp Lệ Sa, xúc cảm hoàn toàn khác với Đinh Dậu.

[1] Mười ngón không dính dương xuân thủy: "Dương xuân thủy" là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt, chưa bao giờ phải làm những việc nặng nhọc.

Lạp Lệ Sa mặc kệ vết thương trên mặt, vùi đầu vào gối.

Nàng thực sự cảm thấy rất kỳ lạ...

Cảm giác này khiến nàng chột dạ.

Rõ ràng lúc nãy khi Đinh Dậu xoa, ngoại trừ hơi đau ra thì không còn cảm giác gì khác, đổi thành Phác Thái Anh liền bất đồng sao?

Chẳng lẽ là thủ pháp của Phác Thái Anh không đủ chuyên nghiệp?

Phác Thái Anh cũng đỏ mặt, bởi lẽ đây là lần đầu tiên nàng đụng vào thân thể của "nam tử". Tay nàng không dám dùng sức, mà nàng cũng biết xoa nhẹ như vậy cũng sẽ không có hiệu quả...

Làn da của nam tử dường như không có thô ráp như những gì nàng đã tưởng tượng, Phác Thái Anh ngượng ngùng đánh giá bờ lưng của Lạp Lệ Sa: Hình như không có gì khác với nàng, cũng chỉ là bả vai rộng hơn nàng một chút thôi...

Phác Thái Anh lại đổ một nắm rượu trật khớp lên lòng bàn tay, ấn vào eo Lạp Lệ Sa.

Cảm giác được thân thể đối phương đột nhiên căng chặt, nàng quan tâm hỏi: "Rất đau sao?"

Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Điện hạ tiếp tục đi."

Còn không xoa được hai lần thì Lạp Lệ Sa lại kêu lên, Phác Thái Anh ngừng lại, nghe thấy Lạp Lệ Sa thấp giọng nói: "Điện hạ đừng xoa nhẹ như vậy."

"Làm sao vậy, rất đau sao?"

Phác Thái Anh khẩn trương nhìn chằm chằm vòng eo Lạp Lệ Sa: Thoạt nhìn vết thương trên eo không có nghiêm trọng như trên lưng, chẳng lẽ là có nội thương?

Lạp Lệ Sa trầm mặc trong giây lát, ậm ừ nói: "Thần..."

"Hả?"

"Thần, có chút sợ ngứa."

Phác Thái Anh yên lặng mỉm cười, dỗ dành: "Ráng nhịn một chút, không xoa tan thì mấy ngày sau sẽ rất đau, ngứa chịu không nổi thì cứ việc cười."

---

Dùng hết nửa bình rượu trật khớp, Phác Thái Anh cảm giác được lưng Lạp Lệ Sa đã rất nóng, lúc này nàng mới ngừng lại.

"Ổn rồi."

"Đa tạ điện hạ."

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Khá hơn nhiều, điện hạ có thể lấy cái trung y trong bao quần áo cho ta được không?"

Phác Thái Anh để trung y lên đầu giường, thấy Lạp Lệ Sa chống thân muốn đứng lên thì vội vàng xoay người lại.

Lạp Lệ Sa thoáng trông thấy động tác của Phác Thái Anh, nàng nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy trung y che ở trước ngực.

Nàng nói với giọng điệu có chút trêu chọc: "Không cho điện hạ nhìn lén."

"Ai mà thèm!"

Lạp Lệ Sa nhanh chóng thắt đai lưng: "Điện hạ?"

"Mặc xong rồi sao?"

"Phải."

Phác Thái Anh chỉ xoay đầu, hai gò má rõ ràng là đã ửng hồng.

Lạp Lệ Sa thấy vậy, cảm giác phía sau lưng mình lại nóng thêm ba phần.

Lúc này nàng mới chú ý tới Phác Thái Anh còn mặc bộ đoản đả lúc ban ngày, ánh mắt nàng trầm xuống, nắm lấy bàn tay nàng ấy đặt trong lòng bàn tay mình: "Điện hạ không sao chứ?"

Phác Thái Anh hít sâu một hơi rồi quay đầu, giật mình.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lạp Lệ Sa đỏ mặt, sự khẩn trương và bất an trong lòng đều hóa thành hư không.

Nghĩ đến có lẽ tâm tình của đối phương cũng giống với mình, nàng có chút vui mừng, xen lẫn nhè nhẹ ngọt ngào.

"Nhờ ngươi mà bản cung mới có thể bình yên vô sự."

"Vết thương của thần cũng xem như đáng giá."

Phác Thái Anh cũng nắm lấy tay Lạp Lệ Sa, nhìn chăm chú vào đôi mắt của nàng một cách nghiêm túc: "Đây là lần cuối, sau này ta sẽ không bao giờ để ngươi bị thương, bản cung bảo đảm."

---

Uống thuốc xong, Phác Thái Anh tự mình hầu hạ Lạp Lệ Sa bò lên trên giường, còn tự cầm chăn đắp lên cho nàng: "Ngủ đi."

Phác Thái Anh một mình đi tắm rồi thay quần áo, sau đó đi tới lều lớn.

Phác Nhượng vẫy tay ra hiệu Phác Thái Anh ngồi xuống bên cạnh hắn: "Các ngươi đều lui ra đi."

"Vâng."

Trong lều lớn chỉ còn lại phụ tử hai người, Phác Nhượng cẩn thận nhìn ái nữ: "Hiện giờ không có người ngoài, nói cho phụ hoàng xem đến tột cùng là chuyện như thế nào?"

"Hồi phụ hoàng, con ngựa đột nhiên phát cuồng, chở ta và phò mã vọt vào trong rừng."

Phác Nhượng rất nhanh đã nắm được điểm mấu chốt: "Vì sao Lạp Lệ Sa lại cưỡi cùng với ngươi?"

Phác Thái Anh không cần nghĩ ngợi liền đáp: "Là nhi thần một hai phải dạy Lạp Lệ Sa cưỡi ngựa. Hắn không rành cưỡi ngựa nên không dám lên, là nhi thần ép hắn cưỡi cùng với nhi thần. Ở trong rừng, hai tay nhi thần hết sức nên buông lỏng dây cương, bị ngựa ném xuống, cũng may có Lạp Lệ Sa phấn đấu quên mình bảo vệ nhi thần ở trong ngực."

Thấy ái nữ ôm hết trách nhiệm lên người mình, Phác Nhượng ngược lại hỏi: "Ngự y đã xem qua sao?"

"Tuy không có đáng ngại nhưng e rằng sẽ để lại sẹo trên mặt."

Phác Nhượng vỗ vỗ bả vai Phác Thái Anh: "Nam tử thì không cần dung mạo tinh xảo." Tiện đà hắn lại thử hỏi: "Con ta...vì phò mã phá tướng mà ghét bỏ hắn sao?"

Đôi mắt Phác Thái Anh trở nên ảm đạm, thấp giọng trả lời: "Phụ hoàng, từ khi đại hôn tới nay, nhi thần muốn gì được đó, mà Lạp Lệ Sa thì luôn bảo vệ nhi thần. Nếu hôm nay không có Lạp Lệ Sa...e rằng nữ nhi sẽ không thể gặp lại phụ hoàng."

Ngựa của Phác Thái Anh là do Phác Nhượng tự mình chọn, con ngựa được xưng là dịu ngoan vì sao sẽ đột nhiên phát cuồng?

Tất cả những người có tiếp xúc với con ngựa này đều đáng nghi, nhưng thấy dáng vẻ ái nữ buồn rầu đáng thương như vậy, Phác Nhượng đành tạm thời áp xuống lòng nghi ngờ đối với Lạp Lệ Sa.

"Con ta cát nhân thiên tướng nhất định sẽ không sao, lần này phò mã lập công lớn, phụ hoàng sẽ ban thưởng xứng đáng cho hắn."

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#notag