Chương 62: Kinh hãi báo tin Di Châu thất thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Nhượng ngồi dựa vào xe ngựa, Tứ Cửu thì quỳ bên cạnh xoa bóp chân cho hắn.

Phác Nhượng thở dài một hơi: "Tứ Cửu."

"Có nô tài."

"Ngươi đã hầu hạ bên cạnh trẫm bao lâu rồi?"

Tứ Cửu vẫn không ngừng xoa bóp, thấp giọng trả lời: "Nô tài cũng không nhớ rõ, chỉ biết từ khi có ký ức, nô tài đã luôn đi theo bệ hạ."

Phác Nhượng nhớ lại, cảm khái: "Hẳn là đã bốn mươi năm?"

Tứ Cửu không đáp, Phác Nhượng lại tiếp tục nói: "Hiện giờ ngươi cũng cao tuổi, những chuyện như vậy ngươi không cần tự mình làm nữa, chọn hai người nào vừa thông minh vừa tháo vát chia sẻ công việc với bọn họ đi."

Tứ Cửu đứng dậy quỳ ở một bên, xoa bóp chân còn lại của Phác Nhượng: "Đời này nô tài có thể đi theo bệ hạ chính là phúc phận nô tài tu luyện mấy đời. Nếu giao chuyện này cho người khác, nô tài không yên tâm."

Phác Nhượng cười cười, chậm rãi nói: "Ngươi chính là quá xúc động, dù có nguyện trung thành với trẫm thì cũng không cần cắt đi thứ kia. Dù cho buộc phải cắt đi, ít nhất cũng phải để lại một mụn con..."

Tứ Cửu cũng mỉm cười: "Hà tất phải để một cô nương vô tội thủ tiết với nô tài. Kỳ thật, mấy năm nay nô tài cũng thường nghĩ, nếu như nô tài có phúc thì xin ông trời để nô tài đi trước bệ hạ... Nhưng nô tài lại lo lắng người khác không thể hầu hạ cho bệ hạ thật tốt, vì thế cả gan muốn bệ hạ đi trước, nô tài lại đi theo người cũng xem như là trước sau vẹn toàn."

Lời này của Tứ Cửu có thể nói là đại nghịch bất đạo. Từ xưa đến nay, không có bất cứ ai dám nhắc đến chuyện hậu sự ở trước mặt quân vương, đổi thành người khác chắc chắn sẽ bị trị tội.

Nhưng Tứ Cửu đã hầu hạ Phác Nhượng hơn bốn mươi năm, hắn là nô tài sinh ra ở Phác phủ, trạc tuổi với Phác Nhượng, mà hai người cũng cùng nhau lớn lên. Hắn vốn được bồi dưỡng để làm thư đồng, nề hà Tứ Cửu không có chí với bút mực, cuối cùng chỉ có thể làm một tùy tùng.

Hơn bốn mươi năm sớm chiều ở chung, tuy hai người không có một chút huyết thống, càng chênh lệch thân phận giữa quân và thần, nhưng cảm tình lại thâm hậu hơn cả thân tộc chảy chung dòng máu.

Phác Nhượng biết Tứ Cửu trung thành với hắn, nghe vậy không giận mà còn cười, mắng: "Lá gan lão đông tây nhà ngươi càng lúc càng lớn. Thế nào? Còn muốn cho trẫm liệu lý hậu sự cho ngươi hay sao? Hay là sợ trẫm không an bài tốt cho ngươi lúc tuổi già?"

Tứ Cửu cười đáp: "Nô tài không dám, nô tài trời sinh là đầu gỗ, trong lòng suy nghĩ cái gì thì sẽ nói với bệ hạ như vậy, xin bệ hạ thứ tội."

Phác Nhượng than nhẹ một tiếng: "Trẫm biết, đây đúng là chỗ hơn người của ngươi. Từ khi trẫm đăng cơ tới nay, mỗi ngày đều phải nghe hơn trăm lời nói dối, chỉ có một mình ngươi vẫn trung thành. Nếu như triều thần đều giống như vậy, trẫm liền bớt lo nhiều."

"Tạ bệ hạ khích lệ."

Phác Nhượng lại trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Tứ Cửu."

"Có nô tài."

"Ngươi nói xem, lúc trước có phải trẫm nên nghe theo lời khuyên ngăn của Ngạch Nhật Hòa hay không?"

"Bệ hạ đang nói đến chuyện gì?"

"Ôi, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại sinh. Năm đó thảo nguyên vừa được bình định, trẫm có rất nhiều chuyện muốn làm, nghĩ đến hai nhi nữ đang đào vong của Tô Hách Ba Lỗ chỉ là trẻ con, không có gì phải sợ hãi. Không ngờ mười mấy năm sau, nhi tử của hắn ta trưởng thành, kéo đại kỳ tới chống lại trẫm."

"Bệ hạ, nô tài cho rằng bệ hạ là chân long thiên tử, được thiên mệnh lựa chọn. Triều đình binh nhiều tướng mạnh, tướng quân năng chinh thiện chiến càng nhiều đến nỗi không đếm xuể. Dù tên giặc dị tộc kia có thể chiếm được Di Châu, nhưng suy cho cùng là bởi vì Di Châu hẻo lánh, tin tức triều đình không đủ linh thông thôi. Đến khi bệ hạ hồi kinh, chỉ huy đại quân lên phương bắc thì nhất định có thể tiêu diệt bọn phản tặc này ngay lập tức."

"Phải! Nói rất đúng."

Cung tì bên ngoài xe ngựa thỉnh an: "Tham kiến điện hạ."

Phác Nhượng nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: "Là ai tới?"

Phác Thái Anh ngọt ngào đáp: "Phụ hoàng, là nhi thần."

Phác Nhượng vẫy tay: "Ngươi lui xuống trước đi."

Tứ Cửu lĩnh mệnh đứng dậy, rời khỏi xe ngựa.

"Con ta mau vào đi."

Phác Thái Anh nhảy lên xe ngựa: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

Phác Nhượng hiếm thấy mỉm cười: "Đều đã là đại cô nương mười lăm tuổi, sao còn không ổn trọng như vậy."

"Phụ hoàng ~!"

Phác Nhượng vỗ vị trí bên cạnh: "Tới ngồi bên cạnh phụ hoàng đi."

"Vâng."

Phác Thái Anh ngồi lên xe ngựa, đấm vai cho Phác Nhượng: "Phụ hoàng mệt rồi đúng không? Để nhi thần đấm đấm cho người."

Khuôn mặt Phác Nhượng toát ra vẻ hưởng thụ, hắn giơ tay vỗ lên đầu vai: "Ở đây mạnh một chút."

Phác Thái Anh ngọt ngào cười, nắm tay nhỏ dùng sức đấm lên đó.

Phác Nhượng thoải mái híp mắt: "Lạp Lệ Sa có công cứu giá, con ta nói xem phụ hoàng nên thưởng hắn cái gì mới được?"

"Nhi thần không biết, tất cả đều do phụ hoàng làm chủ. Nhưng mà theo nhi thần quan sát, phò mã không có thích vàng bạc, thế nhưng đối với thư tịch thì lại cực kỳ yêu thích."

Phác Nhượng cười khẽ: "Rõ ràng muốn phụ hoàng làm chủ nhưng lại quyết định thay phụ hoàng, con cũng học được cách nói vòng nói vèo rồi sao?"

Phác Thái Anh đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Mấy năm nay nhi thần lỗ mãng bướng bỉnh làm phụ hoàng lo lắng, từ khi cùng phò mã thành hôn tới nay, kinh nghiệm sống của phò mã đã khiến nhi thần hiểu được rất nhiều đạo lý."

Phác Nhượng có hứng thú, ý bảo Phác Thái Anh dừng lại: "Ồ? Nói cho phụ hoàng nghe xem, con ta đã học được gì?"

Phác Thái Anh hào hứng nói: "Phò mã giúp cho nhi thần hiểu rõ, vô luận thân ở nơi nào, thân phận thế nào thì cũng đều không thể bỏ lễ nghi. Hắn còn dạy nhi thần rằng, khi gặp được nan đề tạm thời không thể giải quyết thì không cần mù quáng cầu người khác, trước hết là phải gác lại, đợi sau này tiến bộ thì hãy quay đầu xem xét."

Phác Nhượng nhìn đôi mắt trong veo của ái nữ, đôi mắt ấy tản ra thần thái xưa nay chưa từng có, hắn lại nghe nàng tiếp tục nói: "Mấy ngày trước đây, phò mã cùng nhi thần đọc một quyển sách, mượn Khuyến Học của Tuân Tử khích lệ nhi thần đọc sách nhiều hơn. Phò mã còn nói: Sách có thể khiến người thông hiểu lý lẽ, mở rộng tầm mắt. Mỗi một quyển sách đều là những lời từ tận đáy lòng của các bậc tiền bối, nhân sinh thì đau khổ ngắn ngủi, lắng nghe lời bọn họ nhiều một chút sẽ giúp cuộc sống này bớt quanh co hơn."

Phác Thái Anh nói đến đây thì không khỏi cong cong khóe miệng, nhỏ giọng nói: "Phò mã nói sau này sẽ dạy nhi thần đọc sách, nhi thần đã đồng ý rồi."

Làm người từng trải, Phác Nhượng liếc mắt một cái liền nhìn ra nữ nhi nhà mình sinh tình với phò mã.

Hắn vốn nghĩ: Nếu nữ nhi không hài lòng, chờ đến khi hắn diệt trừ Lục gia xong, hắn sẽ bí mật xử lý Lạp Lệ Sa, chọn cho Phác Thái Anh một người tốt hơn.

Như thế xem ra, là không cần.

"Nếu Lạp Lệ Sa yêu sách như thế, trẫm sẽ thưởng cho hắn ba trăm cuốn sách bản đơn quý hiếm."

"Tạ phụ hoàng."

"Ừm."

"Phụ hoàng..."

"Thế nào?"

"Nhi thần có chút tò mò, vì sao phụ hoàng lại vội vã hồi kinh?"

Phác Nhượng suy tư một lát, mệnh lệnh tất cả cung tì và nội thị bên ngoài xa giá lui hơn mười bước, nhìn Phác Thái Anh rồi nghiêm túc nói: "Hiện giờ ngươi đã trưởng thành. Phụ hoàng muốn nói cho ngươi, từ xưa đến nay nữ tử không thể tham chính."

Ánh mắt Phác Thái Anh buồn bã: "Nhi thần đã hiểu, sau này sẽ không hỏi nữa."

Ai ngờ Phác Nhượng lại lắc đầu: "Ngươi là huyết mạch ruột thịt duy nhất của phụ hoàng, phụ hoàng chưa bao giờ dùng cung quy và lễ giáo của nữ nhi gia trói buộc ngươi. Chỉ là ngươi cần phải hiểu rõ một chuyện, mỗi tiếng nói cử động của thiên tử đều có ngôn quan ghi lại, sau này nếu có thắc mắc gì thì phải chọn thời gian và địa điểm cho đúng. Sau này ngươi sẽ hiểu, bút của ngôn quan còn sắc bén hơn cả đao kiếm, ngay cả phụ hoàng cũng không thể không thận trọng từ lời nói đến việc làm."

"Nhi thần đã rõ!"

"Ừm, đêm qua..."

Phác Thái Anh và Phác Nhượng mật đàm nửa canh giờ, cũng vừa lúc tới cơm trưa.

Nàng quỳ an cáo từ, sau đó đi đến xe ngựa của mình.

Bên trong xe ngựa, một đĩa lương khô được bày trên bàn nhỏ, còn có hai bàn thịt thỏ đã cắt xong.

Một đĩa trong đó sáng bóng vàng tươi, chảy xuôi nước thịt thơm ngào ngạt. Đĩa còn lại chỉ có một ít thịt bị cháy thành than, hoặc là có vài chỗ còn tơ máu.

Lạp Lệ Sa buông dao nhỏ trong tay xuống: "Điện hạ trở về thật đúng lúc, cơm đã nấu xong rồi." Nói xong, nàng đặt đĩa thịt thỏ vàng tươi kia tới chỗ Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh ngồi ở bên cạnh Lạp Lệ Sa, dời phần thịt nướng hỏng trước mặt Lạp Lệ Sa đi, kéo lấy phần thịt ngon đặt ở trước mặt hai người: "Bản cung đã ăn mấy khối điểm tâm ở chỗ phụ hoàng, hiện tại không có đói. Bàn thịt thỏ này chúng ta cùng nhau ăn là đủ rồi, phần thịt hỏng kia thì bỏ đi."

Lạp Lệ Sa cười không nói, nàng lấy khăn ướt bên cạnh đưa cho Phác Thái Anh: "Điện hạ lau tay trước đi."

"Cảm ơn."

Sau khi an tĩnh ăn cơm trưa, Phác Thái Anh dựa vào đệm mềm: "Vết thương trên lưng ngươi còn đau không?"

"Đã khá hơn nhiều, điện hạ không cần lo lắng."

"Đúng rồi, phụ hoàng thưởng cho ngươi ba trăm cuốn sách cổ rất quý, hồi phủ sẽ phái người đưa lại đây."

Mặt Lạp Lệ Sa lộ vẻ vui mừng: "Đa tạ bệ hạ ân điển."

Lại nghỉ ngơi trong chốc lát, xe ngựa bắt đầu di chuyển.

Phác Thái Anh đột nhiên thẳng người, ngồi ở bên cạnh Lạp Lệ Sa, nhẹ giọng nói ở bên tai nàng: "Mỗi chữ tiếp theo bản cung nói cho ngươi đều là cơ mật, không được lộ ra nửa câu, có biết hay không?"

Lòng Lạp Lệ Sa chấn động, nhưng ngoài mặt nàng vẫn bình tĩnh, gật gật đầu.

"Đêm qua, Tiết độ sứ ở Bắc Cửu Châu truyền đến tám trăm dặm cấp báo, ngày hai mươi lăm tháng trước, dư nghiệt thảo nguyên âm thầm tập kết cựu nô thảo nguyên, giết thủ vệ, cướp lấy hơn vạn chiến mã, công chiếm Di Châu thành... Tiết độ sứ Cửu Châu lĩnh đại quân chiến đấu nhưng vẫn không thể địch lại, vì thế sai người cầu viện phụ hoàng."

"Khụ khụ khụ khụ......" Lạp Lệ Sa che miệng, nàng cong thân mình kịch liệt ho khan.

Phác Thái Anh kinh hãi: "Lạp Lệ Sa!"

Lạp Lệ Sa vẫy tay, ấn vào sau eo, thống khổ nói: "Bên hông đột nhiên đau nhức, thần đau đớn không chịu nổi."

Lạp Lệ Sa nằm gục trên bàn, dáng vẻ như đau đớn không dậy nổi.

Phác Thái Anh luống cuống, cũng không biết để hai tay ở đâu, nàng muốn đỡ Lạp Lệ Sa nhưng lại sợ chạm phải vết thương của người nọ: "Ngươi cố một chút, bản cung lập tức truyền ngự y cho ngươi."

Lạp Lệ Sa bắt lấy cánh tay Phác Thái Anh, suy yếu nói: "Điện hạ đừng đi..."

"Bản cung không đi, ta chỉ truyền ngự y cho ngươi mà thôi."

"Điện hạ, thần không sao, vẫn là không nên chậm trễ cước trình." Nói xong, Lạp Lệ Sa chậm rãi ngồi ngay ngắn lại.

Phác Thái Anh thấy sắc mặt Lạp Lệ Sa trắng bệch, trên mặt phủ một lớp mồ hôi mỏng, ngay cả môi cũng mất đi huyết sắc thì càng đau lòng.

Phác Thái Anh lẩm bẩm: "Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ ngự y không chẩn bệnh rõ ràng? Có phải là ngươi bị nội thương hay không?"

Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Điện hạ...cho thần dựa vào được không?"

"Được! Nhưng mà, lưng ngươi không sao chứ?"

"Thần hiểu rõ trong lòng."

Phác Thái Anh ngồi ngay ngắn, dang hai tay ra: "Chậm một chút."

Lạp Lệ Sa chậm rãi dựa vào lồng ngực Phác Thái Anh, nàng thở ra hít vào, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

"Ranh giới Đại Vị ta nhất định không dung người dị tộc xâm chiếm dù chỉ một chút."

Phác Thái Anh hờn dỗi nói: "Đau thành như vậy mà bảo không cần nhọc lòng! Phụ hoàng đều có quyết đoán, rất nhanh có thể đoạt lại Di Châu..."

"Ừm."

---

"Điện hạ."

"Hả?"

"Phụ hoàng có nói là người nào làm phản không?"

"Hình như là cô nhi nào đó của vương tộc thảo nguyên, tên là Khất Nhan A Cổ Lạp..."

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#notag