Chương 92: Rượu vào khắc khoải lòng tương tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xu Nữ sửng sốt một lúc, đến khi bình tĩnh thì mới hỏi lại: "Lại cãi nhau với muội phu?"

Phác Thái Anh mỉm cười chua xót: "Không có."

Nếu như bọn họ thật sự cãi nhau thì ngược lại còn dễ giải quyết. Nàng không biết những cặp phu thê khác chung sống với nhau như thế nào, nhưng Lạp Lệ Sa thì chưa bao giờ đỏ mặt khi đối diện với nàng...

"Vậy thì là...?"

"Nhị tỷ, ngươi đừng nhắc đến người nọ nữa."

Nàng thật vất vả mới thuyết phục bản thân không nghĩ tới Lạp Lệ Sa nữa, nhưng chỉ cần nghe thấy tên người nọ, nàng sẽ cảm thấy rất khổ sở.

Phác Xu Nữ mím môi, nàng nắm chặt cánh tay Phác Thái Anh, cuối cùng vẫn không nói gì.

Một lát sau, Phác Thái Anh tiếp tục hỏi: "Sống một mình có cảm giác như thế nào?"

Thấy đối phương khó hiểu, Phác Thái Anh lại hỏi: "Nhị tỷ miễn Lục Trọng Hành thỉnh an theo lệ thường, cuộc sống của Nhị tỷ như thế nào?"

Phác Xu Nữ nhàn nhạt đáp: "Cũng chỉ như vậy thôi, lúc trước thế nào thì sau này vẫn hệt như vậy."

Phác Thái Anh cẩn thận ngẫm nghĩ những lời này, than thở: Đúng vậy, không phải trước khi thành thân nàng cũng chỉ có một mình thôi sao? Cuộc sống như thế vui vẻ hơn hiện tại biết bao nhiêu.

"Nhị tỷ, chúng ta đi ra ngoài đi, hẳn là các hoàng huynh cũng đã tới rồi."

"Được."

Ngoại trừ Phác Bình, Ngũ hoàng tử Phác Đạt đi đứng không tiện và Thất hoàng tử Phác Ly luôn ru rú trong nhà ra, tất cả hoàng tử thành niên đều đến, còn phái người đưa tới lễ vật.


Nhị hoàng tử Phác Uy tặng một đôi bắp cải phỉ thúy [1], Tam hoàng tử Phác Vọng tặng một bộ chén rượu được làm từ các chất liệu khác nhau. Lễ vật của Tứ hoàng tử Phác Chấn là một cái thuyền nhỏ được điêu khắc bằng ngà voi, người và vật trên thuyền đều rất sống động, có thể nói trân bảo.

[1] Bắp cải phỉ thúy: Một món đồ thủ công mỹ nghệ làm bằng ngọc phỉ thúy, chạm khắc theo hình bắp cải với kích thước thu nhỏ. Cuống cải trắng nõn, lá cải bao quanh trên lá, có con châu chấu bên cạnh lá màu xanh và còn có hai con ong vàng sống động y như thật. Ở thời điểm đó nó có giá khoảng mười triệu lượng bạc, bây giờ bắp cải phỉ thúy trở thành báu vật vô giá.

Lục hoàng tử Phác Liệt hành sự vẫn quái đản, hắn vậy mà tự mình xách hai bình rượu đặt ở trước mặt Phác Thái Anh: "Tiểu muội, hai bình này là rượu làm bằng hoa lê, đã ủ được năm mươi năm rồi. Màu như hổ phách, tư vị lâu dài..."

Phác Thái Anh lập tức tháo giấy dán ra, ngửi ngửi: "Quả nhiên là rượu ngon, Tam ca tặng một bộ chén rượu, Lục ca tặng hai bình rượu, các ngươi đã thương lượng với nhau rồi sao?"

Phác Vọng cười nói: "Trong cung ai mà không biết Trường An điện hạ ngươi là người mê rượu nhất? Đưa chén rượu cho tiểu sâu rượu thì mới có thể phát huy hết tác dụng của nó."

Các vị hoàng tử khác cũng nở nụ cười, không khí cực kỳ hài hòa giống như là người một nhà.

"Sao không thấy muội phu đâu?" Phác Liệt hỏi.

Phác Xu Nữ tiếp lời: "Hẳn là sắp tới rồi."

Khi nói chuyện, nha hoàn đã chậm rãi đi tới, bẩm: "Bẩm điện hạ, Nhã phi nương nương đến dự tiệc theo chỉ của bệ hạ, phò mã gia cũng đã tới."

Thì ra là Phác Nhượng nhớ ái nữ, hơn nữa Cát Nhã tự xưng là bản thân vô cùng "hợp ý" hai vị công chúa, vì thế hắn mệnh Nhã phi tới dự tiệc thay hắn.

Lại không ngờ gặp được Lạp Lệ Sa đang đi bộ tới, Lạp Lệ Sa nâng tay cung kính hành lễ: "Tham kiến Nhã phi nương nương."
Cát Nhã gật đầu: "Bệ hạ bảo ta tới dự tiệc thay hắn."

Lạp Lệ Sa không lên tiếng, nàng đi sau Cát Nhã vài bước, dừng chân ở ngoài cửa phủ.

Cát Nhã quay đầu lại, kỳ quái hỏi: "Ngươi không vào sao?"

Lạp Lệ Sa rũ mắt, nhẹ giọng đáp: "Theo lễ, phò mã không có chiếu thì không được bước vào công chúa phủ."

Cát Nhã nhìn Lạp Lệ Sa, đôi mắt màu hổ phách ấy vẫn không có quá nhiều cảm xúc. Lạp Lệ Sa rũ mắt, tránh đối diện với Cát Nhã.

Đôi mắt giống nhau như đúc, lại chảy xuôi thần thái hoàn toàn bất đồng.

Cát Nhã vẫn như vậy, trong mắt nàng vẫn là sự tự tin và hào phóng của một vị công chúa thảo nguyên. Trong khi đó, Lạp Lệ Sa đã hoàn toàn biến thành thư sinh Vị Quốc, khiêm tốn thâm trầm, tuân thủ lễ tiết một cách nghiêm ngặt.

Cát Nhã quay lại đứng bên cạnh Lạp Lệ Sa: "Vậy thì ta sẽ chờ cùng ngươi."
Lạp Lệ Sa lui một bước, kéo ra khoảng cách giữa mình và Cát Nhã: "Nương nương phụng chỉ mà đến, có thể tự mình vào."

"Ta càng muốn chờ."

"Tùy người."

Nghe Cát Nhã cũng tới, Phác Vọng tức khắc cảm thấy như có trăm móng vuốt đang cào tâm hắn.

Qua lâu như vậy, hắn trước sau đều không quên được nữ nhân này...

Phác Xu Nữ nhắc nhở: "Tiểu muội, Nhã phi nương nương phụng chỉ đến, chúng ta đi nghênh đón đi."

Mọi người cùng nhau đi đến cửa phủ, lập tức nhìn thấy Cát Nhã và Lạp Lệ Sa sóng vai đứng chung một chỗ, thần sắc hai người hoàn toàn khác nhau.

Nhị hoàng tử Phác Uy và bào đệ Phác Chấn liếc nhìn nhau, khẽ cười một tiếng.

Phác Vọng chỉ chú ý tới Cát Nhã, nữ nhân trước mắt còn hấp dẫn hơn lần đầu hắn gặp nàng. Tưởng tượng đến cảnh nàng cùng người phụ hoàng qua tuổi nửa trăm ân ái hằng đêm, hắn liền hận không thể thay thế phụ hoàng mình.
Lục hoàng tử Phác Liệt chỉ liếc nhìn Nhã phi, lập tức dời mắt đến khuôn mặt Lạp Lệ Sa.

Phác Xu Nữ thấy Cát Nhã ở phía xa dịu dàng nhìn mình thì lập tức dời mắt.

Phác Thái Anh trầm mặc đi đến trước mặt hai người, nàng khống chế không cho bản thân nhìn Lạp Lệ Sa: "Mời Nhã phi nương nương."

Cát Nhã thuận thế ôm lấy cánh tay Phác Thái Anh, vui mừng nói: "Bệ hạ bảo ta thay người đến, ta có mang theo lễ vật cho ngươi đây."

Phác Thái Anh rút cánh tay ra: "Cảm tạ Nhã phi nương nương."

Vào chính điện, Phác Xu Nữ hết nhìn Lạp Lệ Sa rồi lại nhìn tới Phác Thái Anh.

Nàng vẫn luôn cảm thấy nhân phẩm của Lạp Lệ Sa không tồi, càng không muốn nhìn thấy tiểu muội bước vào vết xe đổ của mình, vì thế liền nói giúp: "Muội phu chuẩn bị lễ vật gì cho tiểu muội vậy?"

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lạp Lệ Sa, chỉ thấy nàng lấy một thỏi mực từ trong tay áo ra, dùng hai tay dâng lên Phác Thái Anh: "Thỏi mực Huy Châu này đưa cho điện hạ..."
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau: Không phải là lễ vật của Lạp Lệ Sa quá keo kiệt sao?

Lễ vật được dâng lên, trừ phi là sách cổ chỉ có duy nhất một bản, tranh chữ danh gia, hoặc là đồ cổ trân bảo như thuyền ngà voi của Tứ hoàng tử, thì đều phải dâng lên theo số chẵn.

Mực Huy Châu tuy không tồi nhưng cũng không phải thứ gì hiếm lạ. Theo quy củ, Lạp Lệ Sa ít nhất cũng nên đưa một bộ văn phòng tứ bảo mới phải.

Dù chỉ là một món quà thì cũng nên tìm cái hộp bỏ vào mới đúng, sao bọn họ lại có cảm giác Lạp Lệ Sa căn bản không có chuẩn bị lễ vật, chỉ tiện tay lấy một thứ gì đó trên bàn rồi tặng luôn đây?

Nhìn kỹ: Thỏi mực này thật đúng là có dấu vết đã dùng qua, ánh mắt của mọi người càng thêm phức tạp.

Sắc mặt Phác Thái Anh tái nhợt, nàng cắn môi. Cũng không phải là nàng ngại lễ vật keo kiệt, mà là thỏi mực Huy Châu này rõ ràng là thứ Lạp Lệ Sa mang từ công chúa phủ.
Trân bảo nào mà nàng chưa từng thấy qua? Cho dù Lạp Lệ Sa tùy tiện mua món gì đó bên đường thì nàng đều có thể tiếp thu, nhưng rõ ràng là Lạp Lệ Sa đã hỏi ngày sinh thần của nàng, nhưng lại tiện tay cầm một món trong kho phủ tới ứng phó nàng!

Phác Thái Anh hít sâu một hơi, cầm lấy thỏi mực: "Phò mã có tâm."

Nàng thoáng nhìn thấy trên ngón tay trắng nõn của Lạp Lệ Sa có vài vết thương, nhưng không đợi nàng thấy rõ, đối phương đã rút tay về.

"Điện hạ thích là được." Lạp Lệ Sa mặt không đổi sắc mà nói.

Mọi người lại nhìn về phía Phác Thái Anh, tấm tắc bảo lạ: Chẳng lẽ thật sự là quen ăn sơn hào hải vị nên giờ lại yêu thích rau dại? Chỉ là một thỏi mực đã dùng qua, có cái gì đâu mà lạ? Hay là thỏi mực này có ngụ ý đặc thù?

Cát Nhã cũng lấy lễ vật ra, đó là một cây loan đao nhỏ rất giản dị: "Cây đao này là ta từ Lạc Bắc mang đến, một sợi tóc chạm vào là đứt ngay."
"Cảm ơn Nhã phi nương nương."

Mọi người lần lượt vào chỗ, hôm nay là sinh thần của Phác Thái Anh nên nàng ngồi ở chủ vị. Nàng vốn muốn ngồi cùng với Lạp Lệ Sa, nhưng nhìn thấy đối phương ngồi ở nơi thấp nhất thì ngược lại đi mời Cát Nhã.

Cát Nhã thì từ chối, sau đó ngồi xuống chỗ bên cạnh Phác Xu Nữ...

Phác Thái Anh phân phó khai yến, nàng tự ôm lấy một vò rượu hoa lê năm mươi năm tuổi đặt lên bàn mình.

Vị trí của Phác Vọng vừa lúc đối diện với Cát Nhã, hắn vờ uống rượu, liên tiếp lấy tay áo che mặt để nhìn trộm nàng.

Phác Thái Anh bưng chén rượu lên: "Ly thứ nhất, kính hồng ân của phụ hoàng."

Phác Thái Anh lại bưng chén rượu: "Ly thứ hai, nguyện phụ hoàng long thể an khang."

Mọi người chỉ phải đổ đầy chén, tiếp tục uống một ly.

Phác Thái Anh lại lần nữa nâng chén: "Ly thứ ba, cảm tạ chư vị đã đến. Thái Anh xin được uống trước để kính các vị."
Nói xong, nàng uống một hơi cạn sạch.

Tửu lượng của vài vị hoàng tử cũng có chút tốt, uống ba ly cũng không sao.

Phác Xu Nữ lại không thắng được rượu lực, nàng uống xong ly thứ hai thì khuôn mặt đã đỏ bừng.

Nàng thấy mấy vị hoàng huynh khác đều đã uống xong ly thứ ba, lập tức cau mày rót cho mình thêm một ly...

Có một bàn tay trắng nõn bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt nàng, cầm chén rượu của nàng đi mất

Phác Xu Nữ kinh hô: "Nhã phi nương nương?"

Cát Nhã uống rượu của Phác Xu Nữ xong thì để ly lại chỗ cũ, tiếp tục bưng chén của bản thân uống thêm một ly.

Mặt Phác Xu Nữ có chút hồng. Ở Vị Quốc, mặc dù là mẫu tử hay phu thê cũng đều không dùng chung một chén...

Cát Nhã giơ tay lau khóe miệng, cười tủm tỉm và nói: "Quả nhiên là rượu ngon."

Nếu không phải Phác Xu Nữ không muốn để tiểu muội nhà mình khó xử, nàng thật sự muốn phất tay áo bỏ đi!
"Bách Hợp, đổi chén cho bản cung."

Cát Nhã ngăn cản Phác Xu Nữ, quay đầu nói với Bách Hợp: "Ngươi lui xuống."

Bách Hợp tiến thoái lưỡng nan, gọi: "Điện hạ?"

Phác Xu Nữ than nhẹ một tiếng: "Nghe theo Nhã phi nương nương đi."

Cát Nhã cười, dán đến bên tai Phác Xu Nữ rồi nhẹ giọng nói: "Không uống được thì đừng uống, muội muội ngươi uống rượu là bởi vì tâm tình không tốt, nhưng ngươi thì vì lý do gì?"

Phác Xu Nữ hơi dịch người, âm thầm cảm thán: Ánh mắt của vị Nhã nương nương này thật là nhạy bén.

Đột nhiên, Cát Nhã cảm giác được có người đang nhìn trộm. Nàng quay đầu, lập tức trông thấy Phác Vọng đang ngồi ở đối diện, mà nàng thì đã quá quen với những ánh mắt như thế này.

Phác Vọng không ngờ bản thân sẽ bị phát hiện, hắn hoảng loạn dời mắt, lúc sau thoáng nhìn lại thì đã thấy Cát Nhã mỉm cười.
Lần này, Phác Vọng hoàn toàn không dời mắt được. Lễ nghĩa liêm sỉ, cung quy lễ nghi gì đó, hết thảy đều bị hắn vứt ra sau đầu.

Trong lòng hắn chỉ còn lại một giọng nói rít gào: Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu.

Cát Nhã chậm rãi thu liễm nụ cười, bưng chén rượu lên.

Từ góc độ của người khác, Cát Nhã chỉ đang thưởng thức chén rượu mà thôi, nhưng ở trong mắt Phác Vọng, hắn lại cảm thấy nàng như đang mời gọi hắn.

Hắn vội vã rót một ly, rồi uống sạch ly rượu đó.

Cát Nhã dời mắt, bên môi hơi cong, làm cho thể xác và tinh thần của Phác Vọng đều rung động.

Vài chén rượu vào bụng, nỗi tương tư lại dâng lên. Phác Thái Anh nhìn về phía Lạp Lệ Sa, lại trông thấy đối phương đang nhìn sang nơi khác.

Phác Thái Anh nhìn theo tầm mắt Lạp Lệ Sa, chỉ thấy được Cát Nhã, là nữ nhân có dung nhan yêu nghiệt. Mà nụ cười bên môi nàng ta còn không kịp giấu đi.
Phác Thái Anh ngây ngẩn cả người: Nếu so sánh với nữ tử dị tộc này, ngay cả Nhị tỷ đều ảm đạm thất sắc, Nhị tỷ còn xinh đẹp hơn cả nàng vậy thì nàng có tính là gì...

Lạp Lệ Sa đang nhìn cái gì? Vì sao Cát Nhã lại cười?

Phác Thái Anh cảm giác trái tim mình tựa như bị cối xay nghiền nát. Nàng gục đầu xuống, nhìn ly rượu ngon màu hổ phách trong tay, màu rượu này cực kỳ giống với màu mắt của Lạp Lệ Sa.

Trước đây, nếu như nàng uống ba ly thì người này chắc chắn sẽ nhắc mãi, cũng sẽ không để yên cho nàng. Dù có ở cung yến, hay là dưới mí mắt phụ hoàng, người này đều sẽ không bỏ qua.

Nhưng hôm nay, đã là ly thứ năm.

Lạp Lệ Sa, ngươi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#notag