Tác dụng của thôi miên sâu ~ Chương 57-62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 57

Tác giả: Trúc Diệc TâmEdit: Diệp Mạn Hoa

Năm đó Diệp Bạch dốc sức nghiên cứu thay đổi não người, vì thế còn nghiên cứu một ít tâm lý học, cuối cùng đương nhiên không thành công. Nhưng mà đời này lại không cần nhiều tri thức, trực tiếp đối mắt một cái, sau đó có thể thành công thôi miên người ta, mà còn là thôi miên mức độ sâu.

Giải quyết xong tên đàn ông có ý xấu, hắn mới bắt đầu hồi tưởng chuyện này.

Lúc bạn tiên hạ phàm gặp phải loại trường hợp này đương nhiên cũng không đến nỗi trực tiếp trúng chiêu, nhưng hắn ta lựa chọn thôi miên người đàn ông kia hỗ trợ che giấu, cuối cùng vẫn là bị người vạch trần chạy đi ra ngoài.

Kết quả này thật ra vô cùng bình thường.

Bởi vì thiết kế tính kế nguyên chủ cũng không phải một người, điểm ấy kỳ thật từ trong trí nhớ là có thể đoán ra được. Từ lai lịch của thuốc đến người mời rượu, liên lụy vào ít nhất có ba người, nhưng mà bạn tiên chưa từng trải qua âm mưu quỷ kế, đương nhiên không nghĩ tới phương diện này. Tuy rằng cuối cùng cũng thành công giải quyết gã đàn ông trước mặt, lại bị những người khác cứng rắn vạch ra sự thật.

Diệp Bạch cả người nóng lên, tương đối không dễ chịu.

Bởi vì uống qua rượu, trong đầu lộn xộn, ngay cả động một cái cũng có hơi choáng. Nếu không như thế, vừa rồi hắn cũng không đến nỗi không muốn cho người kia dìu hắn lại đây.

Bầu không khí trong phòng rất không tốt.

Lúc này hắn cần được tắm nước lạnh, hoặc là nơi tương đối im lặng lạnh lẽo, mà không phải phòng ngủ tràn đầy tiếng thở dốc, thậm chí trên quần áo còn truyền đến mùi rượu khó nhịn. Hắn chỉ có thể tận lực lui mình vào trong góc, nhiệt độ trên vách tường thoáng lạnh, tiếp xúc lên có thể giảm nhẹ một chút khô nóng trên người.

Ở một phòng khác của tòa đại trạch này, cũng có một người đàn ông nằm trên mặt đất thở gấp không dứt.

Đó là một gian phòng theo dõi, đủ để có thể nhìn thấy bất kỳ nơi nào trong trạch viện này, nếu trên màn hình lớn biểu hiện ra hướng đi của mỗi tuyển thủ, mà bị phóng đại ở giữa lại chính là gian phòng nơi Diệp Bạch ở. Cố Chiêu đứng ở đó, con mắt híp lại nhìn thiếu niên lui ở trong góc, lại quay đầu nhìn thoáng qua cấp dưới đã sắp 'không được'.

Đúng là một đôi mắt xinh đẹp.

Trong nháy mắt ngẩng đầu giống như có lưu quang chớp động, làm cho người ta không dời nổi mắt.

Người đàn ông trong theo dõi chơi càng thêm kịch liệt, Cố Chiêu nhịn không được nhíu mày, lại trở lại trực tiếp đánh ngất xỉu cấp dưới không nên thân nhà mình cho xong việc. Chờ anh xử lý xong việc này, Diệp Bạch bên kia đã có người bắt đầu gõ cửa, gõ tượng trưng vài cái, một đám người liền nối đuôi nhau mà vào.

Có chừng mười mấy người, đều là trước kia đã nói đánh bài với nhau.

Hoạt động này được xem như tương đối thịnh hành trong quý tộc, cho nên đám người bọn họ cũng nhất định sẽ chơi, thậm chí có người cảm thấy sẽ trở thành mục thêm điểm. Bất luận có phải hay không, trong khoảng thời gian mỗi người đều đang hết sức biểu hiện mình này, loại hoạt động tiếp cận hướng về quý tộc chắc chắn không phải ít, bạn chơi bài đương nhiên là đối thủ của mình.

Hôm nay bọn họ đến tìm Diệp Bạch và Địch An đánh bài.

Cửa đều để xong, cho nên cũng không khóa, nhưng chẳng ai ngờ rằng sau khi đi vào sẽ nhìn thấy loại hình ảnh này. Địch An một người dâm đãng ở trên giường làm các loại động tác khiến người khác mặt đỏ, còn phát ra đủ loại rên rỉ mê người, mà Diệp Bạch... mọi người nhìn thiếu niên rúc vào góc tường, đối phương một bộ bị hù đến, mặt có chút hồng nhìn vô cùng ngượng ngùng.

"Đây... đây là có chuyện gì?"

Dẫn đầu hoàn hồn chính là một cậu trai nhỏ xinh, cậu ta mở to miệng biểu đạt không thể hiểu được của mình, Diệp Bạch biết đối phương là thật sự khiếp sợ, "Địch An anh ấy..."

Diệp Bạch rụt rụt đầu, "Tôi không biết, cậu ấy vừa tiến vào thì như vậy."

Dừng một chút, hắn lại bổ sung một câu, "Còn không cho phép tôi nói ra, bằng không cho tôi khó chịu."

Lúc này thiếu niên rúc vào góc, khuôn mặt đỏ hồng, chớp đôi mắt ướt sũng nhìn rất đáng thương, nhưng trên thực tế... đều bởi vì liên quan với dược vật.

Nhưng hiện tại mọi người tin là được.

Diệp Bạch nhân lúc nói chuyện quét thần sắc mọi người một lần, phát hiện hai người trong đó mà lúc trước hắn khoanh vùng từ trong trí nhớ bạn tiên quả nhiên thần sắc không giống người bên ngoài. Một người chính là cậu trai dẫn đầu lên tiếng trước, cậu ta rõ ràng khiếp sợ không phải cảnh tượng hoang đường trong phòng, mà là người tạo thành chấn động.

Người kia là một nữ sinh núp ở phía sau, đối phương đang nhíu mày khó hiểu nhìn hắn.

Những người khác đều thật sự kinh ngạc, có lẽ trong đó còn pha một tia vui sướng khi người gặp họa, vì mình thiếu một đối thủ mà cảm thấy may mắn, cũng có khinh thường khinh bỉ. Tương đối mà nói, chỉ có hai người đó thần sắc quá mức riêng biệt, hiển nhiên đối với sự tình hôm nay cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả, có lẽ còn tham dự kế hoạch.

Diệp Bạch khẽ cười một tiếng, quả nhiên đúng với phỏng đoán lúc trước của hắn.

Bên này hỗn loạn rất nhanh bị càng nhiều tuyển thủ phát hiện, ngay sau đó là nhân viên phụ trách trông coi chỉ đạo bọn họ. Hiển nhiên thấy nhiều loại chuyện này, những người đó rất nhanh kịp phản ứng, đi phòng tắm lấy nước lạnh giội qua. Trong đó còn có một người, thần sắc phức tạp nhìn Diệp Bạch rúc vào góc tường.

Hiển nhiên, thủ đoạn hãm hại lẫn nhau giữa các tuyển thủ quá nhiều, Diệp đại miêu bị coi thành người động thủ.

Trên thực tế quả thật cũng là hắn làm, chẳng qua không phải bỏ thuốc đơn giản như những người này dự đoán, vì thế... "Sao không có tác dụng, lại đến một thùng."

Cho đến khi giội ba thùng nước lạnh, Địch An mới hơi tốt hơn một ít.

Ám thị của Diệp Bạch có ý vị quá nặng, ngay cả người cách màn hình cameras bên kia cũng trúng chiêu, Địch An ở gần ngay trước mắt chịu ảnh hưởng đương nhiên khá sâu. Càng chưa kể lúc ấy anh ta đầy lòng đầy mắt đều là hình ảnh nguyên chủ sắp 'tự mình biểu diễn', cho nên sau khi trúng chiêu càng thêm khó có thể thoát khỏi.

Nước lạnh giội lên trên thân thể quá kích thích, lúc này anh ta mới hơi chút hoàn hồn.

Dị năng không giống với thôi miên đơn giản, đối phương cơ bản sẽ coi chuyện đó trở thành sự thật, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không cảm thấy có gì sai, cho nên anh ta căn bản không nghĩ đến là Diệp Bạch đã làm cái gì.

Trong nháy mắt đó trí nhớ ở chỗ Địch An là trống không.

Lúc này tuy anh ta có chút không rõ, nhưng chỉ cho là mình trúng xuân dược cầm giữ không được, sau đó khi mình giải quyết bị mọi người nhìn thấy, cả người đều choáng váng. Thoáng khôi phục ý thức vẻ mặt sắc bén trừng mỗi người ở hiện trường, nhất là hai người lúc trước liên hợp với anh ta muốn hại nguyên chủ.

Đến lúc này, Diệp đại miêu càng thêm xác định suy đoán của mình.

"Cậu bị loại bỏ."

Quản sự không mang tình cảm đứng ở nơi đó tuyên bố kết quả, "Ở một lát sẽ có người mang cậu đi hậu viện, mấy ngày nữa sẽ bị đưa về địa chỉ lúc đầu cùng những người bị đào thải khác."

Địch An không dám tin nhìn tất cả chuyện này.

Mọi người xung quanh trên mặt lộ ra hoặc thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoặc may mắn, hoặc nét mặt hưng phấn. Mặc cho ai đã kiến thức đến cuộc sống trong phủ quý tộc, cũng sẽ không muốn trở lại địa phương lúc đầu, hiện tại bị loại bỏ không phải mình đương nhiên may mắn, sự thật đào thải một kẻ địch lại làm cho bọn họ hưng phấn không thôi.

Diệp Bạch đang nhớ lại lúc bạn tiên bị loại bỏ.

Lúc ấy tình huống còn phức tạp hơn một ít, bởi vì Địch An bị thôi miên hỗ trợ che giấu, phụ trách vạch trần chuyện này là cậu trai lên tiếng trước.

Bạn tiên vốn không có ý định lưu lại, cho nên đi được thống khoái, Địch An thì khác.

"Tôi là bị hại, thật sự, bọn họ... nhất định là bọn họ cho tôi uống thuốc." Địch An chỉ vào mọi người, ngón tay hoảng loạn: "Bọn họ, nhất định là bọn họ làm."

Quản sự cười cười, để cho người ta trực tiếp lôi người đi.

Quý tộc nơi này đối với nô lệ từ trước đến nay không xem ra gì, bởi vậy ngay cả bộ quần áo cũng chưa cho anh ta khoác vào, trần truồng bị ném đến hậu viện không để ý tới nữa.

Diệp Bạch rúc ở góc tường, thoáng rõ ràng.

Những người này cũng không phải không rõ trong đó có vấn đề, chỉ là lười xử lý, dù sao chỉ là đám người không quan trọng lắm, đùa giỡn chút thủ đoạn nhỏ cũng không người cẩn thận điều tra. Chỉ cần không đặt ở bên ngoài, những người này bình thường đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, mãi đến khi ảnh hưởng lớn giống hiện giờ, mới trực tiếp ra tay xử lý.

Động tác gọn gàng, căn bản mặc kệ đúng sai.

Sự tình lấy việc Địch An bị mang đi làm chấm dứt, một đám tuyển thủ đã có hơn phân nửa chuẩn bị trở về đi nghỉ ngơi. Một nam một nữ mà trước đó Diệp Bạch đã chú ý lại không động, bọn họ nhìn giường lớn lại nhìn Diệp Bạch, nghĩ đến lúc trước xác thực đã bỏ thuốc, cũng nhìn thấy người uống hết, sao cuối cùng lại là một kết quả như vậy.

Cô gái nhìn gò má đỏ bừng của Diệp Bạch, như có điều suy nghĩ.

"Anh ta không sao chứ!" Nghĩ nghĩ, cô ta cuối cùng vẫn giả vờ lơ đãng nói, "Địch An cũng đã bị mang đi, mặt còn hồng như vậy, hay là bị cảm!"

Lời tuy nói như vậy, lại không người cảm thấy là thật sự cảm mạo.

Luận đến mức độ uy hiếp, hôm qua nguyên chủ mới tiếp xúc qua với Cố Chiêu hiển nhiên càng sâu, lập tức có người ánh mắt sáng lên muốn tiến đến xem xét. Diệp Bạch sớm biết không tránh được, bởi vậy tự nhiên có làm chuẩn bị, nhưng hắn còn chưa kịp động thủ, đã có một người đẩy đám người hai bên ra đi tới, cúi đầu nhìn hắn nở nụ cười.

"Thẹn thùng như vậy?"

Cố Chiêu nhíu mày, sau đó nhìn khắp bốn phía, dường như có chút bất mãn: "Trên giường đều là nước còn ở thế nào, được rồi, cũng không cần thu thập, người do tôi mang đi trước."

Mọi người: "..."

Vô số ánh mắt hâm mộ ghen tị lập tức bắn qua, Diệp Bạch cố chống một đường đi theo Cố Chiêu, chịu đựng quần áo ma xát dẫn đến cảm giác tê dại. Thật vất vả chờ vào phòng mới nhẹ nhàng thở ra, lập tức ở trên mặt đất không chịu đứng lên, lúc này nhiệt độ đã qua một ít, nhưng vẫn rất không dễ chịu.

Cố Chiêu quay đầu lại nhìn hắn nửa ngày, mới kéo người tới phòng tắm ném vào.

Diệp Bạch vươn tay đổi nước ấm thành nước lạnh, ở bên trong không nháy mắt lấy một cái nhìn chằm chằm Cố Chiêu, nhìn mãi đến khi người sau nổi giận trong lòng, đây là mẹ nó ánh mắt gì.

Một bộ 'Chỉ biết anh không có lòng tốt, có ý đồ đối với tôi'.

Cố Hầu tước trực tiếp bị tức nở nụ cười, "Sao, bây giờ không phải là lúc buông lời với tôi như ngày hôm qua à?"

Chương 58

Giữa nguyên chủ và nguyên chủ cũng có khác nhau, thế đầu tiên cảm giác mình là ngoại tộc mọi cách che giấu, thế thứ hai đem quỷ trở thành đối tượng có thể giao lưu, thế thứ ba thì là trò chơi trạch của một người bình thường mà thôi, thế thứ tư thì dằn vặt mình thành chứng tự bế, thế này lại không giống với bọn họ.

Đây là một thiếu niên trước giờ sống tốt vô cùng.

Đối phương dựa vào năng lực của mình, thay đổi rất nhiều người bên cạnh, làm cho bọn họ yêu chiều cậu vô điều kiện, ở trong hoàn cảnh khó khăn gian khổ trải qua những ngày tương đối không tệ.

Đối với nguyên chủ mà nói, lần này là một cơ hội.

Nhưng cậu phát hiện Cố Chiêu đối với đám người bọn họ dường như đều không có hứng thú, cho nên càng thêm lo lắng, cuối cùng bị cậu nghĩ ra một biện pháp, ở ngày hôm qua thành công gặp được người. Nguyên chủ đương nhiên sẽ không đi mưu toan dùng mỹ mạo mới có thể câu dẫn người cái gì, mà là trực tiếp dùng dị năng vô cùng có lợi của mình.

"Tôi sẽ là người duy nhất lưu lại."

Trong trí nhớ, nguyên chủ nhìn ánh mắt Cố Chiêu, nói như vậy.

Diệp Bạch thầm nói quả thực quá ngốc, trên đời này ai cũng có thể bị thôi miên, chỉ có Cố Chiêu là không có khả năng. Hơn nữa cũng bởi vì động tác này của cậu, bị những người khác hận thù, dẫn đến ngày kế có người làm ra việc bỏ thuốc cho cậu. Nhưng hiện đồ ngốc ở nơi này thành chính mình, chuyện trước kia đương nhiên cũng bị an bài ở trên người hắn.

Giựt giựt khóe miệng, Diệp đại miêu phát hiện mình không thể phản bác lời nói của Cố Chiêu.

"Quên đi." Phản bác không được thì không phản bác, Diệp Bạch gọn gàng linh hoạt thừa nhận, "Tôi xác thực chính là người duy nhất lưu lại, nhưng việc này và tình huống hiện tại có quan hệ gì."

Cố Chiêu khẽ giật mình.

Có tiền lệ trước đó, anh rõ ràng năng lực của thiếu niên, trong lòng biết lực ảnh hưởng sâu đậm từ lời nói của đối phương đối với người khác. Nhưng lần này trong mắt rõ ràng không có lưu quang quen thuộc hiện lên, lại làm cho anh cảm thấy khẽ động. Một cỗ cảm giác kỳ quái xông tới, lòng tràn đầy đều là một câu cậu ấy chính là một người duy nhất lưu lại.

Lý lẽ đương nhiên, giống như... cảnh ngộ của hai người trước.

Nhưng trong lòng anh lại rõ ràng, hôm qua thiếu niên nói lời này thì anh chỉ cảm thấy 'có bệnh', đồng thời trong khoảnh khắc, con mắt đối phương quả thật có chút đặc biệt mà thôi.

Diệp Bạch giờ phút này đang nhìn anh, trong ánh mắt tất cả đều là 'Anh còn không đi ra ngoài?'.

Mẹ nó đây là địa bàn của ai.

Cố Chiêu thật muốn đi lên trực tiếp xách người ra ngoài, nhìn xem lúc cậu nhóc này không chịu nổi bò lên trên người anh còn có thể giữ thái độ này không, nhưng mắt nhìn anh vừa đi lên trước một bước, Diệp Bạch lại một ánh mắt 'Xem đi, quả nhiên có ý đồ', cứng rắn ngừng bước tiến, giận xoay người ném cửa mà đi.

Diệp đại miêu: "..."

Chớp chớp, đắc ý ngâm nga vài tiếng, chỉ biết 'người nuôi mèo' đối với hắn là khác biệt.

Đầu kia Cố Chiêu đang tiếp kiến mấy người thuộc hạ, trong đó một người y quan không ngay ngắn quỳ trên mặt đất không chịu ngẩng đầu, "Thuộc hạ không làm tròn bổn phận, thế nhưng, thế nhưng..."

"Thế nhưng không phát hiện ra bản thân trúng loại thuốc này, cho nên làm trò hề lộ liễu ở trước mặt Hầu tước."

Cố Chiêu: "..."

Nếu như nói lúc trước Địch An chính là người thường, cách gần bị thôi miên sâu không có gì đáng trách, nhưng rõ ràng thuộc hạ của mình năng lực không kém, còn cách cameras, lại vẫn có kết quả như thế. Mâu quang chớp lên, anh nhịn không được nhìn về phương hướng phòng tắm, trong thần sắc càng thêm chút tò mò.

Lại gặp đúng lúc này, cửa bị mở ra từ bên trong.

Diệp Bạch vừa ra tới thì nhìn thấy 'người nuôi mèo' đang nhìn về phương hướng của mình, nhất thời cảm thấy vừa lòng, giữa thần sắc không ngăn được đắc ý. Một đám thuộc hạ cũng bị trạng thái này sợ ngây người, đây là mới vừa tắm rửa xong? Vốn cho là chỉ mang đi thay chỗ ở, nhưng dạng này là muốn ở phòng chủ?

Bọn họ mang vẻ mặt khác nhau nhìn Diệp Bạch, khiến cho Cố Chiêu có chút khó chịu.

"Còn không đi xuống."

Ngữ khí bất mãn khiến các vị cấp dưới lập tức hoàn hồn, cũng không hội báo cái gì các nơi đều vô cùng bình thường, trừ bỏ người tên Địch An ra những người khác đều không trúng thuốc. Quay người lại đều lả tả rời đi toàn bộ, khiến Diệp đại miêu cảm khái một tiếng tầm quan trọng của cấp bậc tầng lớp, chính là uy phong khí phách như vậy.

"Sao đã ra rồi?" Cố Chiêu quay đầu lại hỏi hắn.

Diệp Bạch nghĩ nghĩ, "Tắm xong rồi? Không có việc gì?" Dừng một chút, hắn hỏi: "Anh muốn nghe cái nào."

Mẹ nó việc này khoa học không, mới vừa rồi còn một bộ dược hiệu cực lớn, lúc này đã bình thường thành như vậy, chẳng qua việc không khoa học trên người thiếu niên cũng không chỉ chừng này. Mâu quang chớp lên, Cố Chiêu đang định nói cái gì, Diệp Bạch cũng đã trực tiếp khai toàn bộ, "Người lúc trước xem như là tôi, nhưng tâm không giống, xuyên qua biết không, không khác biệt lắm chính là nó."

Thật sự là hắn không thể không nói, cũng không cần phải tiếp tục giấu giếm.

Những người khác đều sẽ tiếp nhận thân phận của hắn một cách tự nhiên, nhưng Cố Chiêu rõ ràng không có khả năng. Mấy lần trước là bởi vì trước đó còn chưa thấy mặt, nhưng nguyên chủ này lại chạy tới lộ mặt một hồi. Cứ như vậy, Cố Chiêu chỉ cần không phải người bị chứng mặt manh nặng độ, có thể dễ dàng phát hiện đủ loại không thích hợp trong đó.

Ví dụ mặt thay đổi, tên thay đổi, quan trọng nhất là người chung quanh lại không cảm thấy kỳ quái.

Hiện tại không nói chuyện này, không phải không tò mò, chính là 'người nuôi mèo' nhà hắn từ trước đến nay trầm ổn, thích tính trước làm sau, Diệp Bạch cũng sẽ không khờ dại cho là không phát hiện. Quả nhiên, hắn vừa nói như vậy vẻ mặt Cố Chiêu rõ ràng, về chút quái dị trong thần sắc, phỏng chừng là bởi vì không nghĩ tới hắn thẳng thắn thành khẩn như vậy.

Làm ổ trên ghế sa lon, Diệp Bạch thoải mái híp mắt.

Cố Chiêu đau đầu phủ trán.

Anh xem như hiểu rồi, một bước sai từng bước sai, lúc trước ở phòng tắm anh không nên nhượng bộ. Bây giờ nghĩ lại đâu phải chuyện cậu nhóc này để ý bị nhìn sạch, rõ ràng là mượn cơ hội vươn móng vuốt một chút thử điểm mấu chốt của anh. Hiện tại đã biết độ khoan dung, nên một dáng vẻ đại gia như vậy, hoàn toàn không có nửa điểm bộ dạng mà nô lệ nên có.

Chẳng qua... thiếu niên sẽ không phải cho rằng anh cũng trúng thôi miên chứ?

Chỉ muốn lưu lại một mình cậu, chỉ đối tốt với một mình cậu v.v, cho nên mới không đề phòng như vậy, trực tiếp dứt khoát bán mình sạch sẽ.

Đáng tiếc.

Cố Chiêu bật cười, nhưng mà ý cười vừa ở khóe môi rồi lại dừng lại, bởi vì anh phát giác độ khoan dung của mình đối với người này quả thật khá cao.

Chẳng lẽ vẫn nổi lên tác dụng? Chỉ bởi vì anh vẫn luôn tương đối cường thế, cho nên mới không phải cái gì cũng không biết giống Địch An và cấp dưới của anh?

Nghĩ như vậy...

Vừa rồi ở phòng tắm anh quả thật có chút khô nóng, còn nổi lên ý nghĩ ôm lấy thiếu niên để cho cậu quấn quít lấy mình.

Diệp Bạch cũng không rõ ràng lắm, vì không để đối phương suy đoán mà báo hết mọi thứ trước, nhưng vẫn bị theo nghĩ lung tung về phương diện khác, hắn rất tin chắc mức độ tín nhiệm của Cố Chiêu mỗi một lần đối với hắn. Nhưng thứ này cũng không phải từ vừa mới bắt đầu đã cho, mà là theo thời gian chuyển dời chậm rãi từ hảo cảm chuyển biến mà đến.

Nói đến cùng một đường đi quá thuận lợi, phương diện tình cảm của hắn vẫn quá mức đơn giản.

Cố Chiêu có thái độ làm người thông minh, cẩn thận, bình tĩnh, cũng quá lý trí, sẽ bởi vì hảo cảm mà không hiểu ra sao đối tốt với một người, bởi vì việc đó sẽ không tổn hại đến mình cái gì. Mà khi tất cả chuyện này có khả năng đều là bởi vì thôi miên mà đến, anh cũng không phải sẽ bình tĩnh nhận, mà không sản sinh ra bất luận ý nghĩ gì từ trong đó.

...

Ngày thứ hai các vị tuyển thủ tụ tập lại với nhau nhận huấn luyện thì Diệp Bạch nhận lấy bài xích cực kỳ mãnh liệt, gần như không ai trao đổi thảo luận với hắn.

Diệp đại miêu hiển nhiên sẽ không để ý đến việc này.

Những người đó cảm thấy ở chung với người khác cũng là môn học, quý tộc chọn người chắc chắn sẽ coi trọng điểm này, sẽ không chọn ai không biết nói chuyện làm việc, cho nên muốn dựa vào cô lập Diệp Bạch để xóa bỏ ưu thế trên người hắn. Nhưng sự thật có phải như thế hay không thì Diệp Bạch không muốn quan tâm, mà lần này Cố Chiêu nhất định sẽ chỉ lưu lại hắn.

Giờ cơm trưa cũng chỉ có một nữ sinh chịu ngồi ở đối diện hắn.

"Ngày hôm qua anh không sao chứ!" Đối phương ngồi xuống thì giống như quan tâm nói: "Sau đó có xác định đúng là bị cảm không, khi đó sắc mặt anh quả thật rất không bình thường."

Cô gái này đúng là cái vị mà ngày hôm qua cố gắng chỉ ra hắn 'cảm mạo'.

Diệp Bạch liếc mắt nhìn cô ta một cái không nói gì, bên này quý tộc có thói quen ăn không nói ngủ không nói, cho nên hắn như vậy thật không ai có thể nói không lễ phép. Ngược lại là nữ sinh hỏi trước, có vẻ có chút xấu hổ, đã có một số người giống như lơ đãng nhìn lại đây, trung ánh mắt không hiện thoáng mang theo chút trào phúng.

Kỳ thật tất cả mọi người giống nhau, vẫn là nô lệ, nhưng rốt cuộc loại tâm tính này vẫn không ngăn được.

Đột nhiên hưởng thụ loại cảm giác cao hơn người một bậc, lấy loại phương thức trào phúng đối phương đến nâng mình lên, cũng có chút dương dương tự đắc.

Nhưng ngay sau đó, bọn họ lại bắt đầu hâm mộ ghen tị.

Diệp Bạch dựa vào cái gì may mắn ở một phòng với Địch An, kết quả được Cố Chiêu chú ý tới, mà bọn họ lại không lộ được mặt. Một đám tuyển thủ bất phẫn trong lòng, trên mặt nhịn không được cũng mang ra một ít, nhịn không được muốn lựa chút tật xấu từ trên người Diệp Bạch, lại phát hiện hành động cử chỉ của đối phương tao nhã quý khí, nói không ra có chỗ nào không ổn.

Cô gái ngồi ở đối diện hắn bởi vậy càng thêm không đủ cao quý.

Đối phương hiển nhiên cũng đã ý thức được điểm này, bởi vậy cắn môi không còn nhiều lời, chỉ tận lực tao nhã ăn cơm. Trong ngày thường cũng không cảm thấy cái gì, giờ khắc này ngồi ở đối diện Diệp Bạch lại không duyên cớ luôn cảm giác động tác của mình không dễ nhìn. Hơn nữa rất nhiều tầm mắt không ngừng rơi xuống đây, càng làm cho cô ta rất nhiều áp lực.

Diệp đại miêu ăn cũng không chậm.

Chỉ có điều hắn vốn là tôn quý phi phàm, chính là thượng tiên trên Thiên giới, xuống trần xong cuộc sống ở mỗi một thế đều an nhàn sung sướng, không ăn khổ không chịu tội, trôi qua cuộc sống của người bề trên, đi vào là vòng thượng lưu, cho nên hành vi cử chỉ đương nhiên sẽ mang ra một ít quý khí, cho dù động tác không chậm cũng sẽ vô cùng tao nhã.

Chờ hắn ăn hết, cô gái đối diện vẫn còn hơn phân nửa khay.

Diệp Bạch thu thập xong tự mình đứng dậy, trước khi xoay người không nhẹ không nhạt lưu lại một câu: "Nghe nói trước kia cô công tác ở khách sạn." Tiếp đó xoay người rời đi.

Hắn nhìn như nói vô cùng tùy ý, nhưng mà sắc mặt của cô gái lại trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Chương 59

Người hãm hại nguyên chủ cũng không chỉ mình Địch An, Diệp Bạch thông qua quan sát lại tập trung hai người khác, trong đó một người chính là nữ sinh trước đó.

Trước đối phương công tác ở một khách sạn.

Việc này vốn không có gì, nhưng dưới gian khách sạn là một quán bar, nơi đó long xà hỗn tạp người nào cũng có, đương nhiên thuốc gì cũng lấy đến được. Đối với hoàn cảnh sinh sống của Địch An và một người khác, hiển nhiên chỉ có cô gái này mới có cơ hội lấy được loại thuốc đó, mà vừa rồi thử một lần quả nhiên là thế.

Những ngày tiếp theo, nữ sinh kia nhìn thấy hắn đều đi đường vòng.

Tuyển thủ khác phần lớn áp dụng thái độ coi thường, bọn họ cảm thấy vô cùng rõ ràng Diệp Bạch tuyệt đối là đối thủ mạnh, bởi vậy có tập trung cô lập hắn, cố gắng quấy nhiễu tâm cảnh của hắn, hoặc là đối với những người dạy họ tạo thành một loại ấn tượng tính cách người này không tốt, rất khó ở chung với người khác v.v.

Quản gia lại có cảm giác tương đối khá với Diệp Bạch.

Lúc trước là bởi vì nguyên chủ từng tiến hành một lần tâm lý ám chỉ, mà bây giờ sau khi Diệp đại miêu tiếp nhận thì biểu hiện càng thêm tao nhã quý khí, đương nhiên rất được lòng người.

Cố Chiêu nhìn báo cáo trong tay có chút bất đắc dĩ.

Hiện tại Diệp Bạch cùng người lúc trước khác biệt thật sự quá lớn, một người không phóng khoáng không nói còn tự cho tài trí hơn người. Mà vị trước mắt này mặc dù cũng cao ngạo, lại làm cho người ta có một loại cảm giác hoàn toàn bất đồng. Quý khí trong cử chỉ hành động thậm chí khiến cho anh có loại cảm giác nên như thế, cũng khó trách người phía dưới sẽ xem trọng hoài nghi như vậy.

Đúng vậy, hoài nghi.

Hiện tại tranh đấu giữa mấy vị Hầu tước càng thêm nghiêm trọng, ở bên ngoài nhìn vô cùng hài hòa, ngầm bên trong lại xếp vào đủ loại cơ sở ngầm, bài trừ dị biệt đã nhìn mãi quen mắt. Hiện giờ một đám tuyển thủ bên trong phủ này là việc công cử hành theo lệ, vốn anh không định cần người nào, không chỉ bởi vì không quá hứng thú, còn bởi vì người rất hỗn tạp.

Nhưng hiện tại...

Một khi anh biểu hiện ra quá nhiều chú ý đối vị nào, người bên cạnh sẽ đặc biệt chú ý đối phương.

Thân phận lai lịch của Diệp Bạch đương nhiên không có vấn đề, nhưng người này quá mức xuất sắc, không giống như một người đi ra từ trong đám nô lệ, cho nên khiến người ta sinh ra một loại cảm giác có phải có người đã đặc biệt chuẩn bị tốt. Cố Chiêu biết rõ nội tình tất nhiên hiểu được sự thật không phải là như thế, mà e rằng trong linh hồn người này thay đổi cái tim cao quý.

"Thân phận của cậu ấy, không thành vấn đề."

Suy nghĩ thật lâu sau, Cố Chiêu vẫn cho ra cam đoan này.

Tuy chính anh đối với chuyện thôi miên kia vẫn một lòng có khúc mắc, nhưng rốt cuộc không nguyện có người bất mãn đối với thiếu niên. Loại cảm xúc này tới vô cùng mãnh liệt, khiến cho anh gần như không thể ngăn cản, cực kỳ giống kết quả sau khi thực sự bị hạ ám chỉ. Trên lý trí tự nói với mình đừng bị chịu ảnh hưởng, nhưng trên thực tế lại không thể.

Ánh mắt thiếu niên trong suốt sạch sẽ, đối với anh tín nhiệm có thêm, vô cùng không đề phòng.

Chỉ cần nghĩ thôi, anh đã không nhịn được muốn đặt người ở trong lòng bàn tay che chở, ngay cả để cho tham gia huấn luyện cái gì cùng đám người kia cũng thấy không vui, càng chẳng nói đến đặt ở nơi đó khiến một đám cấp dưới hoài nghi.

Những cảm xúc này càng ngày càng tới mãnh liệt hơn, làm cho không người nào có thể kháng cự.

Phàm là tuyển thủ sẽ bị đưa tới tham gia, không có chỗ nào mà không phải là điều kiện bản thân xuất sắc nhất, không phải tướng mạo xuất sắc chính là có thể lực tuyệt hảo, thiếu niên thân ở trong đó lại vẫn chói mắt rực rỡ vậy. Cố Chiêu thỉnh thoảng sẽ đi một vòng, việc này cùng với phản ứng khác biệt trước kia khiến chúng tuyển thủ hết sức kích động, cạnh tranh cũng vô hình trung càng thêm kịch liệt.

Bên trong lại đào thải hai tuyển thủ.

Trong đó một người là ở buổi tối, cũng không nhấc lên phong ba gì, thậm chí có mấy tuyển thủ là sáng sớm ngày thứ hai mới phát hiện thiếu một người, nhưng một người khác lại là ở trước mặt mọi người.

Đó là khi học tập pha trà phát sinh.

Hết thảy nơi này đều là tiết tấu nhanh chóng, cà phê cũng rất có lượng tiêu thụ, nhưng các quý tộc thích nhất vẫn là trà, cũng coi nó là một hạng hứng thú cực kỳ cao nhã.

Trước kia, tất cả các tuyển thủ đều là nô lệ, đương nhiên cực ít có tiếp xúc qua thứ này, sản lượng lá trà rất thưa thớt, hơn nữa giá cả sang quý, không phải bọn họ có thể mua được. Càng chưa nói đến một bộ trà cụ kiểu dáng giống chút cần số tiền đủ bọn họ ăn ở một năm, trước có may mắn tiếp xúc qua đương nhiên cực ít.

Nhưng quý tộc chọn người, công phu pha trà rất quan trọng.

Dù sao tuy nói chọn chính là bạn giường, cái loại không danh không phận chỉ cần ấm giường, nhưng cũng không thể quá mức thấp kém, cần cao nhã, cần học tập rất nhiều hoạt động của quý tộc.

Trong đó được coi trọng nhất chính là một hạng pha trà này.

Bởi vậy mỗi một khóa, các tuyển thủ đều vô cùng nghiêm túc, lực dồn cho phương diện này áp qua người khác, tốt có thể thành công ở lại phủ Hầu tước, thuận lợi thoát ly nô tịch.

Cũng bởi vậy, khó tránh khỏi sẽ có chút thủ đoạn nhỏ xuất hiện.

Diệp Bạch từ trước đến nay thông minh, lại từng mở phòng trà, tuy nói sẽ không quá nhiều nhiệt tình, nhưng thỉnh thoảng sẽ uống trà cùng với các đại lão giới chính trị, mưa dầm thấm đất đương nhiên bất phàm. Thường ngày vào khóa học này, hắn không cần quá nhiều tâm tư, đã được đến thầy cô giáo chỉ đạo nhìn kỹ, cũng liên tiếp lâm vào sợ hãi than, khiến cho một đám tuyển thủ ghen tị không thôi.

Chỗ ngồi đều là cố định, hai người đối nhau, tổng cộng mười lăm đôi, Diệp Bạch là người còn sót lại.

Lúc trước cái vị bị đào thải vừa khéo là người ngồi đối diện với hắn, hiện giờ thiếu đối phương hắn chỉ có một người, tuyển thủ khác đương nhiên cũng không nguyện ý qua làm nền cho hắn. Thầy dạy của bọn họ thấy thế dứt khoát bỏ một bàn, đặt tất cả trà cụ của Diệp Bạch tới đối diện ông ấy.

Trong lúc nhất thời mọi người mang vẻ mặt khác nhau.

Nhưng không thể không nói, Diệp đại miêu lại một lần ra hết nổi bật.

Toàn bộ trà cụ đều là trước đó dọn xong, giống nhau như đúc, nhìn không ra khác biệt mảy may, nhưng chỉ vừa vào tay Diệp Bạch đã nhận ra một chút không ổn. Nhiệt độ không đúng, thoáng cao hơn bình thường, tuy nói cũng không rõ ràng, nhưng hôm nay đúng lúc thời tiết hơi lạnh, hắn lại nhất quán mỏng manh, đương nhiên cảm giác đến.

Một chút trầm mặc, Diệp Bạch đã suy nghĩ cẩn thận tiền căn hậu quả.

Hiện tại cũng không phải ngày đào thải tuyển thủ, lúc trước ngồi ở đối diện hắn tất nhiên là bị ai thiết kế. Mà đối phương vẫn luôn bình thường cũng không xuất sắc, sẽ không trở ngại đường ai, bị thiết kế như vậy nhất định là hướng về phía hắn. Nhưng có lẽ ra tay cũng không phải một mình, có lẽ trước đó chính là bước đầu tiên, hôm nay mới là chân chính nhằm vào hắn mà đến.

Dừng một chút, Diệp đại miêu cười ra.

"Tôi có một vấn đề." Hắn buông chén trà trong tay, lấy ra hộp lá trà ở một bên xốc lên, động tác tao nhã quý khí, lời nói ra cũng giống như đang thỉnh giáo, "Những lá trà này còn có trà cụ đều là giống nhau à."

Thầy dạy có chút kỳ quái, nhưng vẫn gật đầu.

"Mấy thứ này đương nhiên đều là giống nhau như đúc."

Ông có chút không hiểu thiếu niên nhất quán bình thản dịu dàng, cũng không gây chuyện lại dị thường xuất sắc vì sao hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời. Thứ nhất ông xác thực đối với thiếu niên nhìn ra giáo dưỡng vô cùng tốt trước mặt có hảo cảm trong lòng, thứ hai là đã biết thân phận của đối phương không có vấn đề, bởi vậy cũng khoan dung nhiều hơn.

Huống chi hiện tại Hầu tước rõ ràng có hứng thú với người ta, tốt như vậy ông đương nhiên sẽ bán.

Chỉ thấy Diệp Bạch nghe được câu trả lời của ông thì cười cười, dường như hết sức hài lòng, ngay sau đó gật đầu lại nhìn xuống đám tuyển thủ bên dưới, ánh mắt nhất nhất đảo qua từ trên người đối diện. "Còn mọi người?" Hắn hỏi, "Ngẩng đầu nói cho tôi biết, những trà cụ đó đều là giống nhau như đúc, không có chênh lệch mảy may."

Các tuyển thủ lập tức vẻ mặt khác nhau, nhíu mày khinh thường khinh bỉ đều không giống nhau.

Thế trước có được dị năng chính là có thể nghe được tiếng lòng con người, lúc nhàm chán lại càng sẽ quan sát một chút biểu tình động tác đối phương khi nghĩ chuyện, bởi vậy Diệp Bạch trên việc quan sát sắc mặt nếu dám nói xếp thứ hai, thì không có người nào có thể kham trọng trách làm thứ nhất. Bởi vậy chỉ thoáng đảo qua, đã đại khái hiểu được thái độ của những người kia trên chuyện này.

Cảm thấy hắn được chiều mà kiêu chiếm đa số, còn có một số đối với khẩu khí nói chuyện như vậy của hắn có chút bất mãn, tóm lại vẫn tính bình thường.

Chỉ có một vị thiếu niên đánh đàn tương đối tốt thì vẻ mặt có chút khác thường, Diệp Bạch nhận ra cậu ta chính là cậu trai cùng phòng với vị đào thải phía trước, vóc dáng nhỏ xinh ánh mắt đen sáng, đúng là vị lúc trước cùng nhau thiết kế nguyên chủ với Địch An. Lúc này một đám tuyển thủ thấy thầy dạy không có ngăn cản, nên đều chịu đựng không kiên nhẫn trả lời Diệp Bạch.

"Những trà cụ này đương nhiên đều là giống nhau, vì công bằng, thậm chí đều là đặc biệt sản xuất cùng một lượng, ngay cả màu sắc và hoa văn đều giống nhau."

Diệp Bạch liếc người nói lời này một cái, không nói gì.

Đối phương thoạt nhìn nói rất kỹ càng, cũng cường điệu nhắc tới công bằng, thứ nhất ám chỉ Diệp Bạch hiện tại được đối đãi đặc thù, thứ hai càng không để lại giấu vết chỉ ra đối phương hoài nghi các quý tộc lại làm giả, bằng không tại sao lại hỏi ra vấn đề bực này. Chẳng qua Diệp đại miêu cũng không thèm để ý những điều đó đó, hắn chỉ dời ánh mắt về phía thiếu niên cuối cùng.

"Nói cho tôi biết, những trà cụ này đều là giống nhau như đúc."

Thiếu niên vóc dáng nhỏ xinh cắn cắn môi, thấy mọi người đều biểu lộ đương nhiên không cam lòng rớt lại phía sau, nhìn ánh mắt Diệp Bạch, thần sắc lóe ra lập lại một câu: "Vì công bằng, toàn bộ trà cụ tất nhiên đều là giống nhau."

Diệp Bạch cúi đầu cười nhẹ, "Vậy không thành vấn đề."

Nói xong hắn bắt đầu thuần thục chiếu theo động tác thầy dạy để làm, động tác tao nhã mà quý khí, với bối cảnh bức tranh thuỷ mặc sau người, từ rất xa nhìn vào giống như dung hợp vào trong bức hoạ. Thiếu niên pha trà, khóe miệng mỉm cười, dáng vẻ ôn nhuận đoan trang, khiến Cố Chiêu vừa vặn 'đi ngang qua' hơi ngẩn ra.

So ra, một đám tuyển thủ ngồi ở bên dưới lại có vẻ vô cùng bình thường.

Thầy dạy hết sức hài lòng gật gật đầu.

Diệp Bạch là học trò xuất sắc nhất mà ông từng dạy, gần như chỉ một chút đã thông, thậm chí ông cảm thấy đối phương vốn đã biết, hơn nữa có thể làm được càng xuất sắc, chỉ là vì không đoạt nổi bật của ông mới ra vẻ như thế. Nhưng không thể không nói, đây là một thiếu niên ở chung lên cực kỳ thoải mái, lễ phép chu đáo, bình thản bình tĩnh, không xốc nổi giống những tuyển thủ khác.

Hết thảy dường như đang phát triển về phương hướng tốt đẹp.

Không ai chú ý tới phía dưới trong mười lăm đôi tuyển thủ, đang có một vị thiếu niên run rẩy gần như không cầm nổi ấm nhỏ trong tay, nước đổ vào trong chén cũng tràn ra không ít. Ngồi ở đối diện cậu ta chính là một nữ sinh, lúc này không nhịn được nhíu mày, há miệng thở dốc cuối cùng vẫn không nhắc nhở, im lặng tiếp tục làm chuyện của mình.

Chờ đợi đến một bước cuối cùng, lúc hai người ngồi đối nhau cầm chén đối ẩm thì lại ra tai vạ.

"A! ! !"

Thiếu niên vóc dáng nhỏ xinh kia bật cả người lên, cái chén trong tay bởi vì không cầm ổn mà đập rơi xuống mặt đất, bắn lên nước ấm khiến nữ sinh ngồi ở đối diện cậu ta lùi lại về sau mấy bước. Mọi người nhìn về phía bọn họ thì thiếu niên kia đang một bộ lòng còn sợ hãi, nhìn hai tay của mình ngẩn người.

"Không, không có khả năng, làm sao tay có thể không bị bỏng đến."

Chương 60

Năng lực tâm lý ám chỉ ở đời này của Diệp Bạch đương nhiên không kém, hiện giờ ba mươi vị tuyển thủ+ phía dưới kỳ thật mỗi người đều bị ám chỉ tới, chẳng qua những người khác là quả thật cảm thấy trà cụ đều giống nhau. Bọn họ không ai động tay chân ở trước mặt, đương nhiên cũng sẽ không mê muội giống như cảm giác trà cụ của mình có vấn đề, sẽ gợi ra hậu quả nghiêm trọng gì.

Chỉ trừ bỏ vị thiếu niên kia.

Mà phản ứng của cậu ta, cũng làm cho Diệp đại miêu thành công hiểu rõ, đối phương động tay chân sẽ hình thành hậu quả gì.

Lai lịch của mỗi một tuyển thủ đều không tính bí mật, tựa như nữ sinh công tác ở khách sạn trước đó, hiện tại lai lịch của vị này cũng sớm bị người thăm dò ra.

Đối phương vẫn là một học sinh.

Nơi này nô lệ cũng có thể đến trường, nhưng có khác biệt rất lớn với trường học quý tộc, bọn họ đến trường chỉnh thể mà nói là vì làm phục vụ càng tốt hơn. Càng dễ sử dụng công nghệ cao làm ruộng, xây nhà cao tầng, cùng với học tập một ít vũ đạo, nhạc cụ lấy lòng các quý tộc v.v, người thiếu niên kia học chính là đánh đàn.

Nhưng cậu ta đồng thời còn đang làm công, chính là làm người hầu cho một quý tộc.

Nói thật ra chỉ là làm trợ thủ mà thôi, đối phương học là phương diện vật lý hoá học, thỉnh thoảng có thực nghiệm tương đối nguy hiểm thì chỉ đạo cậu ta đi làm. Đây cũng là biện pháp mà một số thiếu gia quý tộc ứng phó học phần, đương nhiên cũng không phải toàn bộ như thế, nhưng cũng có một số học kém vô cùng thích làm như thế.

Nói vậy hiện giờ động tay chân cũng có liên quan với phương diện này.

Diệp Bạch xem như thất học về mặt này, nói thật hắn ngay cả vì sao lắc bia rồi mở ra lại có bọt đều không rõ, đương nhiên càng sẽ không biết đối phương động tay chân như thế nào. Nhưng từ kết quả nhìn lại, chỉ là khiến chén trà trong tay dẫn nhiệt, hoặc là sản sinh ra phản ứng hoá học kỳ quái gì đó trở nên cực nóng.

Cố Chiêu từ rất xa nhìn một màn này cũng đã rõ ràng.

Đối với năng lực thần kỳ của Diệp đại miêu, Cố Hầu tước tràn đầy cảm xúc, ngay cả anh dường như cũng bị ảnh hưởng đến, những thiếu niên thiếu nữ nô lệ trước mắt đương nhiên sẽ không ngoại lệ. Mà chén trà người kia chưa xảy ra vấn đề, người cũng không bị thương, lại biểu hiện ra bộ dáng như vậy, rõ ràng cho thấy đã động tay chân đối với trà cụ người khác.

Nhưng mỗi người ở hiện trường lại vô cùng bình thường, liên hệ với động tác trước đó của Diệp Bạch, không khó đoán ra vấn đề trong đó.

"Đào thải cậu ta."

Sau khi dặn dò xong, mới phát giác quản sự bên kia đã cho người kéo đi, Cố Chiêu lúc này mới nhớ tới mình phạm phải chuyện điên rồ. Mà Diệp Bạch một phái tao nhã ngồi ở chỗ đó mỉm cười nhìn tất cả chuyện này, hắn đã sớm nhìn rõ rồi, ngững người này là sẽ không quản anh hãm hại ai, hoặc là bị ai hại, bọn họ nhìn chính là kết quả.

Xảy ra sai lầm thì đào thải, nguyên nhân trong đó không ai sẽ phụ trách điều tra.

Bởi vì chuyện này, lịch dạy học ngày hôm nay chấm dứt trước tiên, mọi người đều tự tán đi, về phần là tìm người đánh bài hay là cái khác thì xem chính mình. Diệp Bạch theo thường lệ trở về phòng, nhìn móng vuốt mình xuất thần, thậm chí có chút phiếm đỏ. Rõ ràng lúc trước hắn phát hiện không đúng cũng đã làm xử lý, dùng linh lực tách rời tay mình với chén trà.

Đoán chừng là lúc trước trên tay lây dính tới, sau đó bị khí nóng gây ra.

Bên này hắn đang âm thầm nghi hoặc thứ quỷ gì bá đạo như vậy, bên kia Cố Chiêu mở cửa đi đến, ánh mắt gần như trong khoảnh khắc rơi vào trên tay hắn.

Diệp Bạch: "...?"

Trừng mắt nhìn, chỉ thấy Cố Hầu tước đã không mời tự vào, sau đó nâng tay đụng đụng móng vuốt phiếm đỏ của hắn, "Đau không?" Hỏi ra luôn cảm giác thật cẩn thận, thấy Diệp Bạch lắc lắc đầu mới hơi nhẹ nhàng thở ra, giây lát lại nghĩ tới phần tư liệu xét nghiệm để ở trên bàn mình, nhịn không được muốn đi xé thằng nhóc kia ra.

"Thật không đau?" Cố Chiêu có chút không tin.

Diệp đại miêu do dự trong nháy mắt, hỏi, "Nếu không, rất đau?"

Cái trán gân xanh giật thẳng, lần thứ một trăm lẻ tám Cố Chiêu hoài nghi đầu óc mình có bệnh, như vậy đều có thể nhẫn, lại vẫn cảm thấy đáng yêu, mẹ nó đáng yêu chỗ nào.

Diệp đại miêu đắc ý hừ hừ hai tiếng.

Ở trước mặt Cố Chiêu hắn luôn đặc biệt buông lỏng, sẽ không giống như lúc đối mặt đám người bên ngoài, luôn phải lo lắng xem nên dùng thái độ gì, hoặc là lời nào nên nói lời nào không nên nói. Hắn thoải mái tự tại, lại thường thường chỉnh cho 'người nuôi mèo' vô cùng cuồng táo, mỗi lần đều muốn xách hắn qua xử lý xử lý.

Mà ở dưới bề ngoài sung sướng, Diệp Bạch kỳ thật vẫn có chút khó chịu.

Lúc đầu hắn xuống hạ giới là ở thành phố C nước Z, mấy thành phố sau này cũng cực kỳ có duyên với thành phố C, lịch sử và nhân văn tập quán cũng chưa khác biệt quá lớn. Chỉ một đời chạy tới lái cơ giáp, cũng có thể xem như là nơi đó sau ngàn năm, thích ứng vẫn rất tốt, chỉ riêng đời này quả thực có thể nói là không hiểu ra sao cả.

Hoàn toàn đánh vỡ nhận biết lúc trước của hắn.

Nhà cao tầng khoa học kỹ thuật phát đạt, lại vẫn thực hiện chế độ nô lệ cũ kỹ nhất, trong miệng hô Công tước Hầu tước, dùng lại là chữ giản thể, thậm chí ngay cả xây phủ Công tước cũng là đình đài lầu các cầu nhỏ nước chảy, có số đình viện thời cổ lịch sự tao nhã, lại cố tình pha trộn rất nhiều thiết bị kiểu mới ở trong đó.

Kỳ thật thiết kế vẫn không tồi, thoạt nhìn cũng không có cảm giác không khỏe.

Ở Thiên giới, Diệp Bạch đã biết rõ, các tiểu thế giới dưới trần mỗi nơi đều có khác nhau, ngay cả thú nhân kỳ quái đều tồn tại, văn hóa khác biệt lại càng cực kỳ bất đồng. Chỉ có điều lúc đầu nơi hắn hạ phàm là thành phố C nước Z, đối với nơi đó quen thuộc nhất, sau này tiếp xúc cũng nhiều nơi giống thế, cho nên nhất thời mới có chút không thích ứng với tình huống hiện nay.

Mới vừa xuống trần hắn cũng cảm thấy thành phố C không thoải mái bằng Thiên giới, không linh khí, sau này không phải cũng thích nơi đó à.

Ngày từng ngày qua đi.

Vốn ba mươi sáu người đã chỉ còn lại có hai mươi lăm người, trong đó Diệp Bạch nổi bật thịnh nhất, đã mơ hồ có lời đồn đãi hắn được nội định phải lưu lại. Người khác không còn nhằm vào hắn, trái lại bắt đầu coi như kẻ thù thiết kế lẫn nhau, tranh nhau biểu hiện mình, muốn trở thành một trong số ít người lưu lại trừ Diệp Bạch.

Bọn họ cũng không cảm thấy Cố Chiêu sẽ chỉ lưu một người.

Bởi vì loại hoạt động này không phải lần đầu tiên cử hành, trước từng có rất nhiều tiền lệ. Trong phủ Công tước thông thường là chín chín tám mươi mốt các loại mỹ nhân, mà Hầu tước tương đối ít hơn một chút, chỉ có bốn chín ba mươi sáu. Sẽ lưu bao nhiêu thì không có quy định cứng nhắc, thông thường đều là lưu bốn tới năm người, đương nhiên cũng có tốt hơn, thu tất cả những người kiên trì đến cuối cùng không bị loại.

Cho nên tất cả mọi người đang tranh thủ cơ hội cuối cùng.

Không chỉ có thể thoát ly nô tịch, còn có thể vượt qua ngày lành ăn mặc không lo, đối với đông đảo tuyển thủ mà nói vẫn là một hấp dẫn không nhỏ.

Trên bàn công tác Cố Chiêu đặt toàn bộ tư liệu của hai mươi lăm người còn lại, tuy nói không tính toán lưu lại toàn bộ, nhưng đối với nhóm người này anh vẫn vô cùng chú ý. Hầu tước đại nhân không chịu thừa nhận là bởi vì Diệp Bạch, ngược lại đem đống lý do đến sợ đám người kia sinh sự, điều tra ra lại lịch không ổn cũng dễ ứng đối.

Một đám thuộc hạ trong lòng biết rõ, nhưng cũng không chỉ ra ầm ĩ với anh.

Diệp Bạch khoan thai đi đến, gần đây hắn sống càng thêm thoải mái tự tại. Các tuyển thủ không còn nghĩ đến việc thiết kế hắn, người trong phủ Hầu tước đều có thái độ khách khí với hắn. Cố Chiêu vẫn tiếp tục chiều hắn như trước, gần đây lại ngay cả thư phòng cũng không kiêng dè, quả thực một bộ dáng 'hôn quân' trong lịch sử.

Hiện nay nhìn coi tư liệu trên bàn, hắn a một tiếng: "Không phải đuổi đi thì xong rồi à?"

Cầm lấy danh sách nhìn xem, Diệp đại miêu nhíu mày cầm bút vạch ra mấy cái tên, sau đó tiện tay ném cho Cố Chiêu: "Muốn xử lý thì khai đao mấy người này đi, những người khác đều không vấn đề gì."

Mọi người: "..."

Có cấp dưới nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ban đầu chỉ cảm thấy thiếu niên quả thật vĩ đại, cũng sẽ không quá mức được chiều mà kiêu, cho nên mới được Hầu tước bọn họ yêu chiều. Hiện nay lại có ý kiến khác, chẳng lẽ đây là chôn xuống cờ ngầm, Hầu tước sợ đám người này động tay chân trong đám nhân viên nên phái xuống?

Như vậy, những ngày gần đây Cố Chiêu chú ý tuyển thủ không phải là không có lý do.

Trong lòng bọn họ nghĩ không hiểu, bên kia Cố Hầu tước lại nhìn tờ danh sách trước mắt xuất thần, cuối cùng anh vòng ra tên một nữ sinh, hỏi: "Cô ta không thành vấn đề à?"

"Cô ta ấy à!" Diệp Bạch liếc nhìn, bĩu môi khinh thường nói: "Quá ngu xuẩn, không lật nổi sóng to gì."

Mọi người: "..."

Có mắt nhọn nhìn thấy tên nữ sinh kia, trong lúc mơ hồ nhớ tới một việc, nhịn không được nói: "Đây không phải nữ sinh lần trước cùng với Địch An tính kế cậu à."

Diệp Bạch gật gật đầu.

"Tôi chỉ hơi dọa cô ta một cái, cũng không dám làm gì tiếp, đảm lượng này..." Dừng một chút, hắn dường như nhớ tới trọng điểm không ở trong này, cường điệu nói: "Tóm lại không liên quan gì với gian tế mà các anh cần tra."

Khóe miệng Cố Hầu tước không tự giác kéo ra một nụ cười, nhìn danh sách trong tay cảm thấy cảm động khó hiểu.

Bên kia các vị thuộc hạ lại càng thêm khẳng định, đây tuyệt đối là Hầu tước bọn họ trước đó đã an bài xong, bằng không chính là nhặt được bảo. Thử hỏi dưới tình huống như vậy, có người nào sẽ không muốn âm thầm điền một bút cáo trạng, huống chi đối phương còn là một người có tiền án, nhưng Diệp Bạch lại hoàn toàn không làm như vậy.

Không những thế, hắn còn công chính nói chuyện thay nữ sinh kia, chứng minh đối phương quả thật không phải gian tế.

Bọn họ làm sao hiểu được...

Diệp đại miêu chỉnh người còn cần dùng đến đùa giỡn loại tâm tư này à, bởi vậy tất nhiên khinh thường làm loại chuyện cáo trạng đó, về phần tại sao lưu nữ sinh kia đến bây giờ, chỉ là cho mình chỉnh chút niềm vui. Ba người tham dự chuyện này, Địch An sớm đã bi thảm bị đưa đi hậu viện, thiếu niên vóc dáng nhỏ xinh cũng tự làm tự chịu rập khuôn bước theo, chỉ còn dư lại một mình nữ sinh kia.

Nếu cũng bắt đi rồi, ai gia tăng niềm vui cho hắn.

Mỗi khi nghĩ đến mình trong lơ đãng đảo qua một ánh mắt, hoặc là vừa có động tác hướng bên kia, đối phương sẽ có vẻ mặt hoảng sợ rời khỏi đã cảm thấy thú vị cực kỳ.

Chỉ đảm lượng này, lại vẫn học người bỏ thuốc?

Chương 61

Người trong danh sách bị Diệp Bạch vòng ra bị chú trọng giám thị điều tra, đừng nói, vừa tra thật đúng là tra ra không ít vấn đề. Vô hình trung điều này làm cho địa vị của Diệp Bạch ở trong phủ Hầu tước càng thêm đề cao, một đám cấp dưới lại càng không coi hắn trở thành tuyển thủ thông thường để đối đãi, thậm chí cũng có không ít cảm thấy hắn kỳ thật chính là trinh thám mà Cố Chiêu đặt ở trong tuyển thủ.

Mà sau khi trải qua việc này, Cố Chiêu đối với hắn càng thêm không đề phòng.

Tuy nói sẽ không tìm hắn thương lượng chuyện lớn gì, lại cũng sẽ không tránh hắn, đối với việc này đám cấp dưới cũng không có người nào có ý kiến, thậm chí cũng có không ít muốn nghe ý kiến của hắn.

Diệp Bạch lại rất ít phát biểu quan điểm cái gì.

Hắn càng thích chính là làm ổ ở một bên ăn bánh ngọt, đồ ăn nơi này đều khác với mấy đời trước hắn từng ăn, hương vị lại cũng không kém, bởi vậy Diệp đại miêu ăn tương đối vui vẻ.

"Thật sự là không tra không rõ ràng, vừa tra đã giật mình."

Một vị cấp dưới cảm khái nói, "Trong mười người bị vòng ra không một ai là oan uổng, ít ít nhiều nhiều đều có liên lụy cùng với một vài thế lực, Chu Chính bên kia lại càng ác, một lần đưa vào đến ba." Hơi tạm dừng, đối phương lại có chút nghi hoặc, "Người khác thực sự không thành vấn đề à, có cần đều tra thử không?"

Lúc nói lời này thì người anh ta nhìn là Diệp Bạch, hiển nhiên vô cùng tin tưởng vị 'ý kiến quyền uy' này.

Diệp Bạch lắc lắc đầu.

Hắn tiếp nhận danh sách dùng màu sắc khác nhau vòng những người còn lại theo từng nhóm, nhất nhất chỉ rõ, "Mấy người này thật ra cũng không quá an phận, chẳng qua cũng là vì đi giường, đối với các anh mà nói thì cũng không quan trọng yếu." Mọi người nhìn lại, quả nhiên thấy bên trong có nữ sinh mà lúc trước từng thiết kế hãm hại Diệp Bạch.

Mấy ngày xuống, Diệp Bạch sớm quan sát rõ ràng từng người.

Lúc này nhắc tới, tất nhiên thuộc như lòng bàn tay, "Mấy người này thuộc loại được chăng hay chớ, bởi vì bản thân không đủ xuất sắc cho nên cũng không lưu lại hi vọng gì đối với lần này."

"Còn người tên Chu Nghiên, loại hình vô dục vô cầu, phỏng chừng lúc trước từng chịu suy sụp lớn gì đó, bây giờ đối với cái gì cũng không thèm để ý."

Tóm lại bất luận thuộc một loại hình nào, trên căn bản đối với những người này mà nói đều không khác nhau, ở trong mắt bọn họ cũng không phân loại nhiều như vậy, chỉ có gian tế và không gian tế. Bởi vậy nghe Diệp Bạch vừa nói như thế có một phần lớn đều không quá quan tâm để ý những người này, chỉ còn mấy người ở nơi đó nghiên cứu một phen.

"A, Chu Nghiên này, lúc trước có người đào thải rõ ràng biểu hiện ra hưng phấn khi thiếu một địch nhân, sao lại là vô dục vô cầu."

Diệp Bạch liếc nhìn đối phương một cái, người nói lời này tên Chu Đào, ở trong đám người cũng không thu hút, trong ngày thường coi như là điệu thấp trầm mặc, lại dường như vô cùng tài giỏi khá được Cố Chiêu tín nhiệm.

Dừng một chút, hắn lời ít ý nhiều nói, "Đó là bởi vì anh ta còn không tính rất ngốc."

Đem ánh mắt từ trên người Chu Đào dời đi, Diệp Bạch thuận miệng giải thích nói, "Trong số này người nào liếc mắt một cái là nhìn ra có vấn đề, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt cũng không thể làm ra khác biệt quá lớn với những người khác. Những người có vấn đề là vì cam đoan thân phận của mình không bại lộ, những người khác đương nhiên cũng có lý do của mình, ví dụ như Chu Nghiên. Nếu anh ta chỉ hơi dám biểu hiện không giống người thường, vạn nhất bị cho rằng ghét bỏ Hầu tước không muốn lưu lại làm sao bây giờ."

Mọi người: "..."

Nghe qua dường như quả thật có chuyện như vậy, ít nhất trước kia không tra kỹ, mười người bị vòng ra trước đó xác thực không khác với những người khác. Nhìn tuy rằng cũng không phải ngây thơ đơn thuần, nhưng căn bản không có vấn đề gì lớn, cũng chỉ là một đám thiếu nam thiếu nữ có chút ích kỷ, rồi lại một lòng muốn hướng lên trên mà thôi.

Khác biệt nhất... có người nhịn không được nhìn về phía Diệp Bạch, cảm thấy cũng chỉ vị này khác biệt nhất!

Người khác không tính rất ngốc cho nên biểu hiện bình thường, đây là đang nói mình 'có hơi ngốc' à? Đám thuộc hạ lắc đầu vội vàng lắc rớt ý nghĩ này, nếu người này ngốc thì trên thế giới còn có thông minh không. Không chỉ làm tuyển thủ mấy ngày, trong bọn họ còn có người phụ trách chỉ bảo tuyển thủ, sao không giống đối phương tinh chuẩn nhìn thấu những người đó.

Cố Chiêu ngồi ở trên chủ vị nhìn về phía thiếu niên, trong mắt nhịn không được nhiều hơn mấy phần sắc ấm.

"Ngày mai mọi người tập thể nghỉ ngơi một ngày."

Nháy mắt đôi mắt Diệp Bạch sáng lên, hiện tại gian phòng hắn ở có ánh sáng rất tốt, buổi sáng trong khoảng thời gian từ chín giờ đến mười giờ rưỡi sẽ có ánh mặt trời chiếu từ cửa sổ vào, chiếu lên mèo ấm áp hết sức thoải mái. Đáng tiếc mỗi ngày phải đi ra ngoài cùng nhau nghe giảng bài, chịu huấn luyện với đám tuyển thủ kia, cho nên hắn có thể có cơ hội ngủ nướng không nhiều lắm.

Hiện tại mặc kệ nguyên nhân gì, có thể không dậy sớm quả thực quá tốt.

Vẻ mặt thỏa mãn của hắn không hề che giấu, Cố Chiêu có thể dễ dàng từ giữa nhìn ra khiếp hỉ nho nhỏ, nhất thời đều muốn ném toàn bộ đám tuyển thủ ra khỏi phủ, ngày sau dứt khoát không có lịch dạy học nữa.

Có thể biết yêu thích nho nhỏ của thiếu niên, vẫn là bởi vì lần trước xảy ra nhiễu loạn.

Mọi người sớm trở về phòng nghỉ ngơi, người bên cạnh đều tụ lại một chỗ tìm hiểu tình huống, hoặc là trực tiếp hưng phấn đi chúc mừng, chỉ riêng Diệp Bạch trở về phòng ngủ bù. Lúc anh mở cửa đối phương đang ngủ rất say, bức màn được kéo ra để ánh mặt trời ấm áp bên ngoài chiếu vào, thiếu niên mang vẻ mặt thỏa mãn khiến anh đứng tại chỗ sợ run hồi lâu.

Chỉ tiếc lần này...

"Ngày mai cậu phải đi tham gia một tụ hội loại nhỏ với tôi, cho nên..."

Nét mặt hưng phấn của Diệp đại miêu nháy mắt biến mất, rầu rĩ không vui đáp một tiếng, sau đó rúc trên ghế không hé miệng, khiến một đám cấp dưới nhìn thấy kinh sợ không thôi. Cậu bé! Mới vừa rồi cậu còn nói Chu Nghiên người ta không ngốc cho nên sẽ không biểu hiện ra bộ dáng làm cho người ta cảm thấy có thể anh ta ghét bỏ Hầu tước, nhưng cậu hiện tại lại...

Ghét bỏ đến mức chúng tôi muốn giả bộ không thấy cũng không được.

Cố Chiêu lại càng bất đắc dĩ phủ trán, cảm thấy nào phải nô lệ đưa tới ấm giường, rõ ràng giống như hình thức cưới công chúa về nhà, nhưng anh quả thật không có nửa phần không vui.

"Quên đi." Anh bất đắc dĩ nói, "Buổi chiều đưa phòng ngủ chủ cho cậu."

Diệp Bạch nháy mắt hài lòng.

Giường của phòng ngủ chủ hiển nhiên càng lớn càng thoải mái, hơn nữa một mặt vách tường là toàn bộ thủy tinh trong suốt, bởi vì hướng nam càng làm cho phần lớn thời gian trong một ngày đều có ánh mặt trời có thể chiếu vào. Buổi sáng có, giữa trưa có, ngay cả buổi chiều cũng vẫn có, mệt mỏi ngủ không được đến đó ngủ buổi trưa thoải mái cũng không tồi.

Hai người bọn họ thương lượng xác định quá dễ dàng, các vị cấp dưới dự thính lại sợ ngây người.

Bất kể người này rốt cuộc có phải Hầu tước phái vào trong đám tuyển thủ hay không, bây giờ nhìn lại quả thật được cưng chiều, chủ tử bọn họ đều bị ghét bỏ như vậy cũng không tức giận.

Ngày thứ hai tụ hội là bắt đầu từ buổi sáng.

Nói là loại nhỏ, kỳ thật người tới căn bản không ít, Diệp Bạch thô sơ giản lược đảo qua, chỉ riêng Hầu tước đến đã có ba, xuống chút nữa là Bá tước Tử tước thì càng nhiều. Bên cạnh mọi người đều mang theo bạn đi kèm, nam nữ khác nhau, nhưng đều trẻ tuổi xinh đẹp, ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp mỗi người một vẻ, so ra mà nói quần áo Diệp Bạch không đủ gây chú ý.

Cố Chiêu tuyển chọn thiên về phong cách đại khí, giống kiểu dáng của anh, đương nhiên không đủ tươi sáng.

Nhưng Diệp đại miêu thắng ở tướng mạo xuất chúng, khí chất dịu dàng, đi theo bên người Cố Hầu tước lại không hiện chút yếu thế, trái lại toàn thân lộ ra luồng quý khí, ngôn hành cử chỉ của một thiếu gia quý tộc xuất thân tốt đẹp. Ở loại này trường hợp này, hắn cũng không luống cuống, lẳng lặng đứng ở bên người Cố Chiêu, thỉnh thoảng chen vào một hai câu lúc cần thiết.

Cố Hầu tước thỏa mãn gật đầu.

Ngay sau đó anh lại có chút đau trứng, hàng này nếu trong phủ cũng có thể biết điều hiểu chuyện như vậy thì tốt, lại cứ thích duỗi móng vuốt cào bên này một tý, dò bên kia một chút cực không an phận.

Chủ nhân yến hội họ Chu, lúc này đang bị mọi người vây quanh nói chuyện.

"Chu Chính?" Giọng nói Diệp Bạch không cao không thấp, vừa vặn có thể để Cố Chiêu nghe thấy song không đến mức khiến cho người khác chú ý, "Trong đám tuyển thủ kia có ba người là gã phái tới à!"

Cố Chiêu gật đầu.

Trước kia cảm giác thiếu niên tuy có chút thông minh hào phóng, nhưng vẫn mang theo chút tính tình cùng hồn nhiên, hiện giờ xem ra hoàn toàn không phải chuyện như vậy. Loại trường hợp này đối phương quả thực thích ứng rất tốt, hoàn toàn biết ở loại tình huống nào thì nên ứng đối ra sao, tựa như lúc này nói chuyện với anh đặc biệt lựa chọn âm lượng.

Thấy anh gật đầu, Diệp Bạch cười cười, lại dời ánh mắt.

Tuy rằng hắn chỉ thuận miệng hỏi, Cố Chiêu lại đặc biệt chú ý, dù sao đối với Diệp đại miêu anh coi như có điều hiểu biết. Biết bộ dạng bình thường của thiếu niên, nhưng cũng hiểu đối phương không phải là không biết che giấu tự kiềm chế. Điểm này từ trong biểu hiện khéo léo chu đáo của đối phương khi tiếp nhận huấn luyện với những tuyển thủ kia là có thể nhìn ra được.

Hơn nữa...

Trên hội trường bày đầy các món ăn, có không ít bánh ngọt mà Diệp Bạch đặc biệt thích, lúc này thiếu niên lại hoàn toàn không liếc qua lấy một cái.

Hầu tước trong hội trường không tính Chu Chính còn có hai người, Diệp Bạch lại chỉ xách đối phương ra hỏi một câu, hiển nhiên trong chuyện này không quá đơn giản. Nhưng không đợi anh nói cái gì, bên kia Diệp đại miêu lại ngay sau đó trào phúng, "Một lần phái ba, đây là thuộc hạ quá nhiều, hay là không tín nhiệm đối với những người đó đây."

Ba mươi sáu, lưu bốn năm người, ấn tỷ lệ này cũng là 9:1.

Trinh thám mà Chu Hầu tước phái ra đúng là không có nhiều tác dụng, ngay cả tám người thường đều đào thải không giành được một danh ngạch? Cố Chiêu ngẫm lại trào phúng dường như vô cùng có đạo lý, lại rất phù hợp thói quen gần đây của Diệp Bạch, bởi vậy không quá để ý, chỉ thuận miệng hỏi một câu: "Cậu cũng là bởi vì việc này mới chú..."

Lại không ngờ...

Diệp đại miêu khẽ a một tiếng, "Đương nhiên không phải!"

Hắn lại có thâm cừu đại hận với vị này đây, người của hắn cũng dám động, đúng vậy, sau khi bạn tiên bị đuổi ra ngoài kỳ thật cũng không thê thảm, chân chính dẫn đến hậu quả xấu chính là vị Hầu tước tên Chu Chính này.

Cho nên...

Nếu gặp, ta sẽ chầm rãi chơi đùa! ! !

Chương 62

Bạn tiên muốn lưu lại kỳ thật không phải là không có biện pháp, dù sao năng lực của cậu quá mức nghịch thiên, chỉ là không muốn làm 'ấm giường' mới thuận theo bị đưa đi ra ngoài.

Về sau trôi qua coi như không tồi, dần dần bắt đầu thích ứng xã hội này.

Nếu như không có Chu Chính can dự, tuy rằng có thể cả đời đều là nô lệ, nhưng dù sao sống được xuôi gió xuôi nước một chút hẳn không có vấn đề. Người quanh thân bởi vì ám chỉ của nguyên chủ đều đặc biệt chiếu cố đối với cậu, ngày sau cho dù có chuyện gì cũng có thể dựa vào năng lực này, sao cũng sẽ không sống quá thảm.

Nhưng mà đáng tiếc...

Chu Chính được vây vào giữa đang đi về hướng bên này, mâu quang Diệp Bạch chớp lên, nương động tác rũ mắt xuống chặn sự sắc bén trên vẻ mặt. Hắn từ trong tay người hầu bên cạnh lấy ra hai chén rượu, thay chén mà mình và Cố Chiêu hai người uống đến một nửa, sau đó thần sắc tự nhiên cùng nhau đợi đối phương lại đây với Cố Hầu tước.

Liên tiếp động tác tao nhã mà tự nhiên này, chỉ có Cố Chiêu cách quá gần nhìn ra một ít không ổn.

Trong lúc đó Chu Chính đã đi tới, đứng ở bên cạnh gã chính là cô gái mười bảy mười tám, xinh đẹp sáng ngời, dáng người tuyệt đẹp, phối lên bộ váy trăm hoa bướm lượn rất hấp dẫn ánh mắt người khác, cùng nhau đi tới hiển nhiên đã được rất nhiều tán dương, giờ phút này đang thần tình tươi cười cùng vẻ đắc ý muốn cũng không giấu hết được.

Diệp Bạch nâng tay nhấp rượu đỏ trong chén, rũ mắt xuống có vẻ cực kỳ im lặng.

Đứng ở bên người Cố Chiêu, hắn biến mình trở thành một vật phẩm trang sức quý báu, nhìn Chu Chính và mọi người cười cười nói nói, lại chào hỏi Cố Chiêu.

Cô gái giống như Hoa Hồ Điệp kia nhìn thấy Cố Chiêu thì ánh mắt sáng lên.

Trong mấy Hầu tước, Cố Hầu tước là một vị anh tuấn tuổi còn trẻ nhất, đánh giá khác thì chưa kể đến, trên yến hội hôm nay tổng cộng bốn vị Hầu tước, không có người dưới ba mươi tuổi. Chu Chính đứng ở bên cạnh cô gái lại càng đã qua trung niên, cho dù dưỡng tốt hơn nữa, cũng không thể che giấu sự thật gã đã không còn trẻ tuổi.

Diệp Bạch rũ mắt cười khẽ.

Trên hội trường hâm mộ ghen tị hắn không ít, nhưng không mấy người dám trắng trợn như vậy, dù sao tất cả mọi người là theo chân chủ nhân tới, nhìn những người khác như vậy tính là chuyện gì?

Quả nhiên, mấy vị Bá tước vây quanh hơi thay đổi sắc mặt.

Vẻ mặt Chu Chính lại càng vô cùng không tốt.

Gã vẫn luôn không hợp với Cố Chiêu, hiện giờ nghe nói anh ở trong nhóm tuyển thủ chọn một cậu trai, nên chuẩn bị yến hội này. Nói là mọi người giao lưu trao đổi tình cảm, trên thực tế là khoe khoang cô gái mình mới phát hiện, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là muốn so qua nam sinh bên người Cố Chiêu. Ai có thể dự đoán được...

Còn chưa bắt đầu, nha đầu kia đã cho gã mất mặt trước.

So sánh ra, trái lại thiếu niên tướng mạo tinh xảo đối diện, một bộ dáng im lặng nhu thuận, lại cũng không phải cái loại nhát gan không nhận ra người, có thể thấy là thật sự hiểu chuyện. Đối phương nói rất ít, lại hiển nhiên rất có quy củ, ở trước mặt nhiều Hầu tước Bá tước như vậy, vẫn một phái tự nhiên hào phóng vô cùng khiến người thích.

"Cố tiên sinh thật ra may mắn!"

Đã không chỉ một vị Bá tước khen ngợi như vậy, ngay cả không nói, trong lòng hiển nhiên cũng cho rằng như thế.

Chu Chính càng thêm không cam, thần sắc nhìn Diệp Bạch đương nhiên không tốt, Cố Chiêu nhíu mày ôm người vào bên người, tùy ý đáp lại hai câu thì tìm nơi ngồi xuống. Anh nhất quán không thích xã giao, bởi vậy cực ít có người đui mù đụng vào, trái lại ba vị Hầu tước khác, đều bị cuốn lấy không thoát được thân.

Loại tụ hội này đương nhiên có trợ hứng.

Cách đó không xa dựng một cái đài cao, bên trên đang có một đám vũ nữ nhẹ nhàng nhảy múa, nhưng hiển nhiên khiến người chú ý cũng không nhiều, Diệp Bạch nhàm chán thì nhìn một lát.

Hắn cảm thấy giống như điệu múa thời cổ của nước Z.

Váy dài phiêu phiêu dục tiên, ống tay áo dài mà phiêu dật, lúc vẫy động có một loại mỹ cảm. Thấy hắn chú ý bên này, Cố Chiêu cũng nhìn theo một hồi, nghiêng đầu hỏi: "Đẹp?"

Diệp Bạch khẽ gật gật đầu.

Luận đến yêu thích, có thể là lần đầu hạ phàm đã ở thành phố C nước Z, cho nên hắn thiên về thẩm mỹ của người nơi đó không nói, còn càng hướng về phong cách cổ. Cũng bởi vậy trong tương lai hắn không chọn mở quán cà phê lưu hành đương thời, mà theo con đường khác mở phòng trà, trang hoàng cũng thiên hướng phong cách này.

Trong lúc đó người chú ý đến bên này tất nhiên không ít.

Các quý tộc càng thêm cảm thấy thiếu niên đi theo bên người Cố Chiêu vô cùng hiểu chuyện, lần đầu tiên tới loại trường hợp này cũng sẽ không tò mò trái nhìn phải ngó, ngược lại vô cùng ổn trọng. Thiếu nam thiếu nữ đi theo bên người bọn họ lại không ngừng hâm mộ, dù sao cũng là ấm giường, đi theo Cố Chiêu được lợi bao nhiêu.

Hơn nữa nhìn ra... Cố Hầu tước dường như vô cùng ôn hòa dễ thân, đối người bên cạnh cũng không tồi.

Dù sao trường hợp náo nhiệt, Cố Chiêu cũng không thể vẫn luôn im lặng ngồi ở một bên, cách một lát đã có một hai người lại đây lên tiếng kêu gọi, tùy ý nói chuyện với nhau vài câu. Chu Chính cũng rất mau lại vòng trở về, lúc này bên cạnh gã đã không có cô gái giống như Hoa Hồ Điệp kia, ngược lại thay đổi một vị khác tương đối hiểu biết.

Đúng lúc này có người hỏi: "Bạn gái lúc trước của Chu tiên sinh đâu, chẳng lẽ sợ bị chúng tôi đoạt nên không bỏ được mang ra à?"

Trong giọng nói không khỏi mang theo chút trào phúng, Diệp Bạch nhận ra đây là một vị Hầu tước khác trên hội trường, chắc hẳn có quan hệ không tốt với Chu Chính, tìm được thời cơ muốn đi lên giẫm một cước. Mỗi tội lần này có thể giẫm lộn chỗ, chỉ thấy Chu Hầu tước mỉm cười, tương đối đắc ý chỉ hướng trên đài, "Cô ấy nhảy múa không tồi, cho nên..."

Vũ nữ trước đó đã rời đi, âm nhạc trong hội trường cũng thay đổi.

Mọi người theo Chu Chính nhìn qua thì thấy các cô gái như hoa nối đuôi nhau mà ra, tầng tầng lớp lớp xuyên qua, về sau lại tách ra hai bên, lộ ra nơi giữa sân. Cô gái giống Hoa Hồ Điệp lúc này đã xuất hiện ở trước mắt mọi người, cô ta từ trên trời giáng xuống, rơi xuống giữa bụi hoa trong.

Giống như Hồ Điệp chân chính, lại như tinh linh trong bụi hoa.

Kỹ thuật múa của cô gái này tuyệt đẹp động lòng người, giọng hát giòn ngọt, trong lúc quay đầu nhìn về hướng bên này, ánh mắt khẽ liếc lại khiến tất cả mọi người cảm thấy là đang nhìn mình.

Trong lúc nhất thời, mọi người không khỏi nhìn ngây người.

"Không tồi, thật không tồi." Một vị Bá tước tán thán nói, "Điệu múa này trong phủ tôi không phải là không có người có thể múa, nhưng không người nào có thể múa đến xinh đẹp như vậy, làm cho người ta say mê trong đó không tự phát."

Cô gái trên đài dường như nghe được lời ca ngợi, nhất thời cười đến càng ngọt.

Một khúc chấm dứt, lại rõ ràng mọi người có chút không tận hứng, Chu Chính nhìn sắc mặt đắc ý, hình như bẻ về một đoạn. Gã liếc mắt nhìn Diệp Bạch một cái, như lơ đãng nói, "Có thể được Cố tiên sinh cưng chiều như vậy, chắc hẳn cũng không chỉ tướng mạo xuất sắc, thế nào, lên đài làm một khúc? Tôi để hậu trường phối hợp cậu."

Diệp Bạch cười khẽ, Chu Chính này hiển nhiên tương đối đắc ý.

Người này sắp xếp ba gian tế trong phủ, chỉ sợ sớm đã biết được sự thật hắn không giỏi vũ khúc, không thông nhạc cụ, cho nên mới đặc biệt an bài tất cả chuyện này.

Chỉ tiếc...

"Tôi không quá biết." Diệp đại miêu nhìn nhìn Cố Chiêu, lúc này mới nói tiếp: "Hầu tước nên rõ ràng, Cố tiên sinh chúng tôi không thích những thứ này."

Chu Chính: "..."

Toàn bộ từ chuẩn bị dùng tốt đều phế bỏ, gã không cần vừa đấm vừa xoa buộc người ta lên đài, cũng không cần âm thầm chỉ ra Cố Chiêu cưng chiều không ngờ là không có tài nghệ. Đối phương tự mình nói ra sự thật ngay trước mặt mọi người, nhưng một câu tiếp phía sau khiến toàn bộ việc làm lúc trước của gã thành công vô dụng.

Hơn nữa...

Diệp Bạch nói như vậy rõ ràng âm thầm chỉ ra, những người như bọn họ kỳ thật đã xem như thoát ly nô tịch, hiện tại phải chịu trách nhiệm lấy lòng hầu hạ cũng chỉ một chủ tử mà thôi. Từ chủ nhân người ta thích liền phải tinh, không thích thì không cần biết, hết thảy chỉ lấy yêu thích của một người làm chủ, không cần lo lắng thứ khác.

Nhưng vừa vặn cô gái dưới tay gã, ở trên đài khiêu vũ lại vẫn không quên câu dẫn mọi người.

Vừa so ra, cao thấp lộ rõ.

Lúc trước còn có một đám quý tộc hâm mộ Chu Chính được giai nhân như vậy, lúc này sôi nổi sửa lại ý nghĩ. Ai không muốn người bên cạnh mình trong mắt chỉ có thể nhìn thấy mình, giống cô gái trước đó là nhảy múa có tốt hơn nữa thì thế nào, không chỉ nhìn thấy Cố Chiêu hai mắt phiếm sáng, sau khi lên sân đấu khiêu vũ còn chuyên chú nhìn mình như vậy.

Hiện những người này đều sẽ không quản, đó thật ra căn bản chỉ là động tác nhỏ mà diễn viên trên đài đều biết.

Lúc này sôi nổi cảm thấy Chu Chính cưng chiều người không biết sâu cạn, ngược lại là Diệp Bạch càng thêm nhu thuận chu đáo hiểu chuyện, khiến một đám quý tộc có chút hâm mộ đối với Cố Chiêu.

"Thật có phúc." Có người nhịn không được nói: "Thật sự là có phúc nha!"

Diệp Bạch nhìn lướt qua, phát hiện vẫn là Hầu tước vừa rồi, đối phương hiển nhiên không phải thật tâm tán thưởng, chỉ là vì mượn việc này chế giễu Chu Chính mà thôi. Quả nhiên chỉ thấy sắc mặt Chu Chính mơ hồ trắng bệch, tay trái buông xuống dưới thân gắt gao nắm chặt, ngay cả tay cầm chén rượu, cũng sắp bóp nát cái chén.

Chưa xong, Chu Hầu tước không cam lòng căm giận nói: "Thích thì để Cố tiên sinh tặng anh một người."

Người nọ liếc gã một cái không nói chuyện, Cố Chiêu lại vừa vặn nói, "Đều có phần, lần này tôi chỉ lưu một người, còn lại đã dạy tốt ngày khác sẽ đưa cho các vị mấy người."

Chu Chính giật mình trong lòng, đang định cự tuyệt, chợt nghe Cố Hầu tước bổ sung một câu.

"Nếu nơi này của Chu tiên sinh..." Dừng một chút, hiển nhiên là đang chỉ ấm giường không đủ 'tận tâm', "Như thế, tôi sẽ bổ sung thêm hai người, tặng ba người được không."

Ba...

Vừa vặn là nhân số lúc trước phái vào nằm vùng, Chu Chính kinh nghi bất định, cuối cùng vẫn không cự tuyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro