Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệ Nam trên đường vẫn giữ tâm trạng vui phơi phới, hết sức thoả mãn với ý đồ xấu xa của mình. Nhan Khả bị chọc đến lúng ta lúng túng, nhưng "sự xấu xa" của Lệ Nam còn chưa đi quá xa, anh cũng chỉ biết đỏ mặt tía tai ngồi im chẳng dám ho he động đậy.

Đến khi xuống xe, thoát khỏi không gian chật hẹp với Lệ Nam, Nhan Khả nhẹ cả người, mặt cũng không còn đỏ như trước.

Nhưng hai người dù sao cũng ở chung tầng, nên tất nhiên sẽ cùng vào thang máy. Nhan Khả chưa kịp xả hơi được một phút lại bắt đầu thấy căng thẳng, chịu đựng sự tiêu khiển của đối phương.

Lệ Nam cũng biết ý, thấy anh từ đầu đến chân toát ra vẻ đề phòng liền mỗi người đứng một góc, bảo toàn khoảng cách với anh.

"Anh không cần phải căng thẳng như thế."

"Ừm..."

"Anh cứ mất tự nhiên vậy, làm như chúng ta có gì đó."

Nhan Khả cuống cả lên: "Tôi, tôi không có..."

"Không có thật chứ? Anh xem, giờ tôi cách anh gần một mét, mặt anh vẫn đỏ như cà chua chín."

"..."

"Nếu tôi tới gần chút nữa thì sao?"

Nhan Khả chẳng thể nói "Anh đừng tới đây", trơ mắt nhìn Lệ Nam bước hai bước đến gần.

Cảm giác quá gần kề làm ngực anh như hóp lại, thang máy rộng như vậy nhưng Nhan Khả cơ hồ đem lưng dán lên vách.

"Lệ tiên sinh..."

Lệ Nam cúi xuống: "Ờ?"

"..."

Anh định bảo Lệ Nam lùi về phía sau một chút, đừng có chen chúc như vậy nhưng bị hơi thở kia phả lên mặt, trong nháy mắt anh im bặt.

Nếu mở miệng, khoảng cách giữa hai bờ môi sát thế này ngộ nhỡ bất cẩn có thể chạm vào nhau. Nhan Khả vội mím chặt miệng lại.

Lệ Nam hơi nghiêng đầu, chọn tư thế như sắp hôn đến nơi cười nói: "Chà, anh đã sợ như vậy khiến tôi nghĩ mình mà không làm gì lại thật có lỗi."

Nhan Khả càng ngậm chặt miệng, gáy cũng chạm sát rạt vách thang máy.

"Ha ha ha ha."

Hiển nhiên trong thang máy Lệ Nam cũng cực kỳ thư thái, đến khi thang máy dừng lại, Nhan Khả vội chạy bán sống bán chết. Anh càng ra sức trốn tránh, Lệ Nam càng khoái trá, nỗi lo sợ hoang mang cứ đeo bám anh.

Mở cửa ra, bên trong vẫn sáng đèn, Từ Diễn có ở nhà. Nhan Khả đột nhiên cảm thấy an tâm hơn nhiều. Anh ngồi xuống đối diện với ánh đèn cùng tiếng nước từ phòng tắm. Từ Diễn ở bên trong hẳn không biết anh đã về, anh tự nhiên có cảm giác thuỷ chung khó tả.

Cửa phòng tắm bật mở, Từ Diễn mặc áo choàng tắm, tóc ướt sũng bước ra, vừa thấy anh liền dùng giọng điệu oán phụ nơi khuê phòng: "Hừ! Còn biết về cơ đấy!"

Nhan Khả đáp ngay: "Tôi cùng người bạn đi KTV nên về muộn một chút..."

"KTV đẹp trai hơn tôi, hấp dẫn hơn tôi?"

"..."

"KTV có cơ ngực không?"

"..."

"KTV có..."

Đang xuôi chèo mát mái sắp đến cảnh cấm trẻ em coi thì tiếng chuông cửa vang lên, Từ Diễn vùng vằng mặc lại áo chỉnh tề rồi đi qua mở cửa.

"Thật ngại quá, muộn thế này còn quấy rầy," vị khách ngoài cửa tươi cười. "Tôi tìm Nhan Khả."

Trước khi Từ Diễn kịp mở miệng, Nhan Khả đã chặn ngang trước người kia. "Lệ tiên sinh, có chuyện gì à?"

"A, tôi chỉ muốn hỏi xem ban nãy anh có thấy di động của tôi không?"

"Hả?"

"Tôi về thì không thấy, cũng không nhớ là có để quên ở KTV hay chỗ nào nữa, anh có chút ấn tượng nào không?"

"A, tôi..."

"Ngại quá, vì trong đó có thông tin rất quan trọng, nếu mất đi sẽ rất phiền phức nên..."

Thấy vẻ mặt lo lắng thật sự trên mặt Lệ Nam, anh cũng biết di động của doanh nhân như một máy tính thu nhỏ có chứa một số thông tin cơ mật. Giúp người người giúp, Nhan Khả bèn bắt đầu ngẫm lại, sau đó giật mình: "A, đúng rồi! Vừa nãy anh có nhận điện thoại, liệu có để quên trên xe không?"

Lệ Nam cười: "Tốt quá, anh nhắc tôi mới nhớ, cám ơn anh."

Lệ Nam vui mừng đi khỏi, Nhan Khả vừa xoay người lại đã thấy Từ Diễn đứng lặng đằng sau, đăm chiêu chau mày.

"Sao anh lại đi với anh ta?"

Nhan Khả lúc này mới nhận ra giúp người cũng là mang hoạ vào thân, vội giải thích: "Tôi tình cờ gặp anh ấy rồi mới đi nhờ xe trở về..."

Mày Từ Diễn càng nhíu lại: "Anh không cần nói dối tôi."

Lòng bàn tay Nhan Khả đều đã đầy mồ hôi, bản chất Từ Diễn kiêu ngạo như thế hẳn sẽ không chịu được cái gai trong mắt.

"Đừng nghĩ tôi không biết."

Nhan Khả nghe rõ tiếng thở sâu của bản thân. Trong chốc lát anh có cảm giác như Từ Diễn đang muốn bỏ rơi mình.

"Anh khỏi phải đi nịnh nọt anh ta."

"A..."

"Công việc dù có quan trọng nhưng đừng gượng ép, đã ghét thì đừng có qua lại nữa, đắc tội với anh ta cũng không sao, còn có tôi ở đây."

Nhan Khả nhìn Từ Diễn.

"Sau này đừng làm gì quá sức, có chỗ dựa vững chắc như tôi anh còn sợ gì nữa. Vả lại anh nếu để tôi ra mặt, muốn việc nào chả được. Nếu muốn nịnh anh ta thì chi bằng nịnh tôi ấy."

Nhan Khả không chen vào được câu nào. Từ Diễn kéo tay anh: "Mau đi tắm đi. Nếu hôm nay anh chủ động ngồi trên, tôi sẽ, ừm, quảng cáo của tôi anh thích lấy cái nào cũng được."

Nhan Khả run rẩy, nhiệt độ từ bàn tay lan toả tới sâu thẳm trái tim, tựa như dòng điện làm anh mất đi khả năng nói chuyện.

"Sao cứ nhìn tôi như thế."

"..."

"Nè, mặt anh cứ như muốn hôn tôi ấy."

"..."

"Thích tôi như vậy sao không về sớm một chút, đi KTV làm gì."

Nhan Khả run run cảm thấy như mơ. Anh hiện giờ có thể ca hát, lại ở cùng với Từ Diễn. Cuộc đời này anh còn cầu gì hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro