Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày kế tiếp Nhan Khả dè dặt không dám nói chuyện với Từ Diễm, thậm chí còn né tránh cậu. Trước mặt Từ Diễn bỗng dưng anh thấy rúm ró, vô hình trung trở về với dáng vẻ thấp kém hồi xưa.

Hôm nay về nhà, vừa mở cửa bước vào phòng đã bắt gặp người kia ngồi thẳng lưng trên sô pha trong phòng khách, dáng ngồi phóng khoáng lạnh lùng, lại có vẻ nghiêm nghị. Nhan Khả không có dũng khí mở miệng, càng không có gan phá vỡ không gian yên tĩnh này, anh lấy bánh từ trong tủ lạnh ra rồi cứ thế lẳng lặng trở về phòng

Rón ra rón rén đi được mấy bước đã nghe Từ Diễn gọi giật từ đằng sau: “Lại đây.”

Nhan Khả thoáng do dự, xoay đầu quan sát sắc mặt người thanh niên, tay cầm bánh đi đến chỗ cậu.

Từ Diễn ra lệnh: “Tối mai mời Chung Lý đi ăn, xin lỗi người ta.”

Nhan Khả không khỏi ngẩn người: “…Xin lỗi?”

Anh đâu có làm gì sai. Cùng lắm thì là chưa rõ tình hình mà đã nói hết trơn, huống chi nếu biết hết mọi chuyện anh càng phải nói cho Chung Lý biết. Người kia như nhìn thấu anh cười lạnh: “Đây là cho anh một cơ hội, đừng được đằng chân lân đằng đầu nữa.”

“…”

“Đem mọi chuyện vùi xuống, không thì đừng trách tôi vô tình.”

Nhan Khả bất giác co người lại.

Anh thực sự không đủ can đảm thử độ kiên nhẫn của Từ Diễn. Đúng sai trong thâm tâm anh khắc có thước đo, anh dĩ nhiên hiểu rõ thế nào mới là đạo lý. Nhưng có rất nhiều tình huống người ta dầu không phạm lỗi vẫn phải cúi mình, anh chẳng hề xa lạ với một cuộc sống đầy rẫy những bất bình.

Hôm sau Chung Lý đến, ba người ngồi lúng túng một lúc, Nhan Khả nhượng bộ xin lỗi: “Thật ngại quá…”

Chung Lý không nhận lời xin lỗi này: “Anh có làm sai đâu, vì sao phải xin lỗi? Kẻ vô liêm sỉ là tên khốn Đỗ Du Dư kia, dám làm dám chịu, có giỏi thì cậu ta đến đây tôi xem.”

Từ Diễn vốn đang nóng ruột, thấy vậy bèn tỏ ra chướng mắt với thái độ của Chung Lý: “Đỗ Du Dư không biết bọn tôi hẹn anh. Chúng tôi giấu anh ấy tới tìm anh.”

“Để làm gì?”

“Đỗ Du Dư với Nicolas đã chia tay.”

“Đâu liên quan đến tôi?”

Từ Diễn như muốn mau mau cho xong chuyện: “Nói vậy anh không định trở về với anh ấy?”

Chung Lý cười khẩy: “Bị đá mới quay lại tìm tôi? Cậu bảo cậu ta tránh xa tôi một chút. Tôi không dư mật cho cậu ta bâu vào.”

Từ Diễn cau có. “Sao phải nói khó nghe như thế?!”

“Nói nhẹ hều nhỉ, thì cũng đúng, có phải chuyện của cậu đâu.”

Từ Diễn sống hơn hai mươi năm qua, chưa có ai dám ngang nhiên nói vỗ vào mặt mình như vậy, mắt cậu trợn trừng, cơn giận dồn lên, nhưng vẫn cố nén xuống. “Anh quá lắm, Đỗ Du Dư sẽ không thật lòng với ai, ảnh biết trở lại tìm anh đã là kỳ tích rồi, anh đừng có không biết nặng nhẹ!”

Chung Lý nói thẳng: “Thối khắm, cái gì mà không biết nặng nhẹ?! Chỉ vì cậu ta mặt nào cũng hơn tôi mà lại chịu lên giường với tôi nên coi như tôi được bố thí cho sao? Tôi kém cậu ta nên mới phải dâng mông cho cậu ta vô điều kiện? Cậu ta mà chịu quay về, tôi phải cảm động phát khóc?”

Thấy hai người lời qua tiếng lại, Nhan Khả toát mồ hôi hột, cuống quít can ngăn: “Đừng kích động, chúng ta đến để nói chuyện, không phải để cãi lộn. Có chuyện gì từ từ nói, bằng không sẽ phí công rồi còn gì.”

Anh chẳng dám động đến Từ Diễn đang xám mặt bất cứ lúc nào cũng có thể nổi cơn lôi đình. Nghĩ Chung Lý dầu gì vẫn luôn tôn trọng khách sáo với anh, coi anh như tiền bối nên mới bảo cậu ta: “Cậu đừng giận, Từ Diễn nói cũng không phải không có lý. Giới nghệ sĩ vốn là vậy, không có thật lòng, Đỗ Du Dư thích mới lạ, nếu bên ngoài có người khác thì cũng không phải chuyện to tát. Đâu phải chỉ riêng mình cậu ta…”

Chưa đợi anh lải nhải xong, Chung Lý quay lại mắng: “Tôi không giống anh, hèn mọn.”

Nhan Khả sửng sốt. Nhất thời bối rối, như bị trúng tim đen, sắc mặt mờ mịt, anh im thin thít lùi về phía sau mấy bước.

Hai người kia nhìn anh, trong một giây ngắn ngủi, Chung Lý lên tiếng: “Xin lỗi…” cùng lúc đó, Từ Diễn rốt cuộc đã đem nhẫn nhịn dồn vào nắm đấm hạ trên mặt đối phương, chặn đứng mấy tiếng còn lại.

Bữa cơm giải hoà lại hoá thành cuộc ẩu đả, Nhan Khả khuyên không được, ai cũng bỏ ngoài tai lời anh, trừ bỏ bị vạ lây vài cú ra anh hoàn toàn vô phương, cho tới khi hai người ngừng lại vì bảo vệ tới tách ra. Rời khỏi nhà hàng mỗi bên đi một ngả. Từ Diễn hướng về phía Chung Lý phì một ngụm, dùng tay lau máu trên khoé miệng rồi hung dữ gọi Nhan Khả: “Lên xe!”

Nhan Khả đi theo phía sau cậu, giống như con chó bị xích cổ kéo đi, chợt anh nhớ tới hồi mình còn làm trợ lý cho Từ Diễn.

“Anh nhìn lại mình xem, bạn bè kiểu gì thế?! Cái loại thô lỗ kia, còn Lệ Nam nữa, sở thích của anh đó hả?! Anh mù rồi chắc?”

Cậu thanh niên kia đối với anh giống như ngày đó, khinh thường ra mặt, không ngớt mắng chửi, chỉ khác là anh đã thay đổi rồi.

Từ Diễn ngồi vào chỗ của mình, còn anh vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Đắm chìm trong những phút giây ngắn ngủi lạ kỳ mà tựa như ảo giác của tình yêu, Từ Diễn vẫn là Từ Diễn, nhưng anh thì đâu còn như xưa nữa, sức khoẻ và thanh xuân trôi qua, chỉ để lại cảm xúc ê chề.

“Lên xe, còn đứng ngây ra đó làm gì? Anh điếc rồi sao?”

Chẳng chút tự trọng chẳng chút xấu hổ, giống như chó nhà, mặc người chửi bới hành hạ, mặc người cao hứng, mất hứng, giày vò thể xác. Anh kỳ thật đã tỉnh ngộ, hiểu thứ gì đã biến mình thành như bây giờ.

“Mong ngóng” hoá ra không phải là điều tốt lành. Từ thời trai trẻ cho tới tận lúc này, anh chờ mong được là bao, mà lần nào cũng bị thứ cảm giác ấy làm mờ mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro