Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cổ họng phục hồi, Nhan Khả bắt đầu những chuỗi ngày đầu tắt mặt tối. Được Từ Diễn mua tổ yến tẩm bổ cho, anh cảm thấy rất lãng phí, cứ dùng quả lười ươi ngâm cùng hoa kim ngân* uống là được rồi.

Trong các nghệ sĩ ở phòng trang điểm đang chờ lên biểu diễn, Nhan Khả là người giản dị nhất. Cậu ca sĩ nam mới nổi cùng biểu diễn trong chương trình hôm nay mang theo một nhóm nhảy, dăm ba trợ lý, nhân viên tạo hình, ồ ồ cả đám người đứng chật ních, gà bay chó sủa, ngượng ngùng chỉ có thể nhường một góc gương bé xíu cho anh. Anh trầm ngâm uống trà, xem người ta tập luyện, làm tóc, chọn trang phục, nhìn qua còn tưởng anh cũng là một thành viên trong nhóm hậu cần.

Đợi đám người phô trương kia biểu diễn xong một màn hoa hoè hoa sói đi xuống, Nhan Khả bước ra. Đứng giữa sân khấu ngoài trời rộng lớn thế này, anh có cảm giác thật lạnh lẽo mà cũng thật trống trải.

Tiết mục của Nhan Khả không hề rực rỡ hào nhoáng, anh cầm micro rồi cứ thế mà cất tiếng ca. Lời hát vừa ngân vang, bốn bề bỗng trở nên khác lạ. Trong nháy mắt, thời không như lắng đọng, chỉ còn tiếng hát du dương luân chuyển.

Cách hát tự nhiên, hoàn toàn không phải là sự khiên cưỡng, giọng nam trung từ tốn dịu dàng tuôn chảy, ngay cả ánh mặt trời rực chói xung quanh cũng trở nên tầm thường, thi thoảng lại vang lên một nốt ngân cao vút vẽ nên những điểm nhấn vô giá.

Khoé mắt cậu ca sĩ mới vừa đi ra chợt ươn ướt. Bao chuyện xưa hiển hiện trong lời ca, Nhan Khả đã thay mọi người hát lên những điều ẩn giấu từ sâu thẳm trái tim khó nói thành lời. Không ai lên tiếng, chỉ lẳng lặng lắng nghe, trong phút chốc theo dòng chảy của thời gian, trở về với những mảnh ký ức đã phai mờ từ lâu.

Khi Nhan Khả dừng lại, xung quanh anh là một mảnh tĩnh lặng, lát sau tiếng vỗ tay mới đầu thưa thớt rồi chớp cái rào rào vang lên như sấm rền không dứt. Mọi người có mặt cảm thấy cực kỳ thoả mãn với màn biểu diễn tưởng chừng như đơn giản, mộc mạc nhất này, mấy cô gái đã nhỏ lệ, đưa tay bụm mặt lại.

Điều đáng nói là Nhan Khả đã hát bài hát của mình nhưng không chỉ dành cho riêng anh. Từ trong lời ca, mỗi người đều tìm về chính bản thân, những thứ đã mất đi, nỗi lòng hiện tại, không quá giằng xé nhưng lòng người lại say nồng, khi nhớ về chuyện xưa nước mắt vì ai mà nhạt nhoà…

Ngôn từ giản đơn lại khiến trái tim xao xuyến.

Liệu mấy người cưỡng nổi sức hút của giọng ca kia?

Nhan Khả cứng ngắc cúi đầu cảm ơn rồi từ từ đứng thẳng người lên, anh chợt phát hiện Lệ Nam đang ở phía dưới quan sát anh.

Trước đó anh và Lệ Nam có trao đổi thêm một lần nữa, xác định rõ cuộc hẹn liên quan đến chuyện làm đại diện. Anh tỏ ý muốn có mặt người thứ ba, thấy Lệ Nam gật đầu đáp ứng luôn, anh cũng an tâm hơn.

Vừa bước xuống, chuông điện thoại đã vang lên. Nhan Khả bấm nút, mới “A lô” đã nghe được giọng nói khiến anh khẩn trương.

“Việc hôm nay xong rồi chứ?”

“Ừ.”

Ngăn cách giữa anh và Lệ Nam là dòng người qua lại. Nhan Khả đứng ngây ra, giọng Lệ Nam bên tai vẫn mang ý cười. “Có thời gian đi uống với tôi một chén không?”

Tắt máy, Nhan Khả về phòng trang điểm bần thần ngồi, cầm chặt cái cốc ủ ấm tay. Anh không mang theo phục trang, muốn có thứ để thu dọn kéo dài thời gian cũng không được. Quả nhiên vừa đi ra, chiếc RV màu đen chực chờ. Nhan Khả xoa xoa tay vào quần lau mồ hôi. Lái xe mở cửa cho anh, anh thận trọng ngồi xuống. Lệ Nam dáng vẻ thảnh thơi mỉm cười với anh.

“Đi thôi.”

Nhan Khả nhìn quanh. “Trợ lý của anh đâu?

“Cô ta có việc, đã xin nghỉ rồi.”

Nhan Khả tức thì hoảng hốt. “Việc gì thế?”

Lệ Nam liếc anh một cái, cười gian xảo. “Chưa gặp người ta mà đã quan tâm thế sao?”

Nhan Khả cũng hiểu mình hơi đường đột, bèn nói: “Tôi phải chờ người đại diện của mình…”

Lệ Nam tỏ ra không vừa lòng. “Đến làm gì? Có phải ký hợp đồng đâu.”

Nhan Khả cố trấn an bản thân, cứ gặp Lệ Nam là anh lại lo âu. Có tật giật mình, anh đã từng bán thân, vậy nên với khách hàng cũ không thể tự nhiên được.

“Tôi đã hẹn anh ấy, đợi một lát đi.”

Lệ Nam nhíu mày. “Chờ bao lâu?”

“Mười… mười phút, không để tôi gọi điện giục anh ấy.”

Lệ Nam “à” một tiếng, ngăn bàn tay đang định bấm số, miệng khẽ mỉm cười. “Thật ra anh không có hẹn trước đúng không?”

Nhan Khả đang căng thẳng lại bị Lệ Nam chạm vào tay, tức thì phản ứng như đụng trúng ổ điện, giật bắn lên. “Lệ… Lệ tiên sinh…”

“Nếu đã không hẹn trước thì khỏi đợi. Đi thôi.”

Nhan Khả ấp úng: “Lệ tiên sinh, tôi nghĩ vẫn nên để một, hai người đi cùng. Tôi thấy không thích hợp lắm.”

Lệ Nam nhướn nhướn lông mày: “Hả? Sao?”

“…Tôi không muốn chuyện đó.”

Lệ Nam cười. “Lần trước anh đã nói rồi.”

“Nên…”

“Chỉ nói chuyện thôi mà. Anh sợ gì,” Lệ Nam cúi đầu vui vẻ nhìn anh. “Sợ tôi sẽ ăn thịt anh sao?”

Ánh mắt sâu xa, đồng tử ánh lên ẩn ý. Nhan Khả không dám nhìn thẳng, vội nghiêng mặt đi.

Lệ Nam cúi thấp người lại gần. “Ồ? Xảy ra chuyện gì thế?”

Nhan Khả cầm cái cốc, rụt về phía sau giữ khoảng cách, cứng ngắc đáp: “Lệ tiên sinh, hôm nay không tiện, để khi khác đi.”

Lệ Nam nhếch miệng, lông mày nhướn lên, trong mắt không hề có vẻ đùa cợt. “Anh đó, đừng có nghĩ quá. Anh tưởng mình có giá lắm ư?” rồi hướng về phía trước. “Để anh ta xuống xe.”

Nhan Khả mới bước chân ra khỏi, chiếc xe không chút lưu luyến lăn bánh. Dõi theo bóng dáng dần khuất kia, Nhan Khả thở phào nhẹ nhõm. Anh cũng biết mình phản ứng thái quá. Với điều kiện của Lệ Nam, muốn ngôi sao nào chẳng được, kể cả không có địa vị hay những thứ ngoài thân thì đó vẫn là một người đàn ông anh tuấn phong độ.

Còn anh mười mấy năm trước ở vào thời điểm dễ coi nhất cũng chẳng phải đẹp tới mức động lòng người, giờ còn già khụ, thương tật, không hấp dẫn, đâu đến nỗi làm ai nhớ mãi không quên. Đúng như Lệ Nam nói, anh có giá trị gì chứ.

Nhưng dù có xem thường bản thân anh cũng không muốn làm chuyện có lỗi với Từ Diễn. Kể cả chỉ có một phần trăm khả năng cũng không thể mạo hiểm.

Anh đang ở cùng với Từ Diễn, lòng tự trọng và chuyện giữ mình không chỉ là vấn đề của riêng anh. Anh cùng Lệ Nam đã từng có quan hệ mua bán, bây giờ với miếng mồi là hợp đồng đại diện, vạn nhất phát sinh chuyện gì, dù anh trong sạch sau cũng khó tránh gièm pha, ắt sẽ làm tổn thương Từ Diễn.

Thà anh mạo phạm Lệ Nam, bị anh ta chê cười còn hơn phụ lòng Từ Diễn.

Trên đường về nhà, Nhan Khả tiện thể muốn mua mấy tờ báo giải trí mới ra trong ngày, nhưng thứ thu hút mắt anh lại là mấy tờ giải trí được đặt nổi bật mé ngoài. Nhan Khả vô tình nhìn thoáng qua tiêu đề: “Lộ diện người trong mộng của Từ Diễn – hai người tay trong tay, hôn nhau ngay giữa phố.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ