Time.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng Hải, 2 giờ 50 phút sáng.

Dụ Ngôn từ trên tầng cao, nhắm mắt cảm nhận bản giao hưởng ngày đêm, tê tái mát lạnh như cơn mưa đầu hạ lại có cảm giác ấm áp của ánh dương lấp ló sau tầng tầng lớp lớp cao ốc. Khoé mắt mệt mỏi căng ra nhìn rõ mọi vật nửa sáng nửa tối. 

Điện thoại trong túi áo rung lên vài lần. Tin nhắn rác đến, em cũng không quan tâm, để mặc thời gian vô nghĩa trôi.

Nhìn dòng xe bên dưới tấp nập ngược xuôi, lặp lại không ngừng nghỉ, trong lòng càng dâng lên cảm giác cô đơn tột cùng. Dụ Ngôn nở nụ cười u buồn, như thể đang chế nhạo bản thân. Mái tóc bị cuốn theo chiều gió mà rối bời, chiếc áo khoát trên vai cũng hững hờ sẵn sàng rơi.

Dụ Ngôn đối với tất thảy không còn quan tâm, chỉ chăm chăm nhìn vào ngót tay áp út trống không lạnh lẽo.

Em vân vê nó một hồi, đôi mắt sâu không thấy đáy.

Từ trong túi quần lấy ra bao thuốc còn nguyên, tầm mắt đăm chiêu nhìn.

[. . .]

"Dụ Ngôn, em không được hút thuốc."

Tiếng nàng có phần tức giận quăng đi điếu thuốc còn đỏ trên tay em. Nàng dẫm nát nó dưới chân rồi quay lưng hờn dỗi. Em không vội, tiến tới ôm nàng từ phía sau, ôn nhu vỗ về.

"Được, nghe chị, không hút nữa."

Nàng vẫn còn dỗi, quay mặt đi, vẻ mặt uỷ khuất trông rất đáng yêu. Em siết chặt vòng tay, đặt cằm lên vai nàng, thanh âm như gió xuân nói: "Bảo bối, em biết sai rồi, về sau yêu chị thì không hút nữa. Được không?"

Nàng hừ một tiếng rõ to, ngạo kiêu cảnh báo.

"Lần sau còn hút thuốc, chị sẽ. . . "

"Sẽ làm sao?"

Hứa Giai Kỳ tinh nghịch thoát khỏi vòng tay em, chạy đến ban công, chống tay ra uy nói:" Chị sẽ hôn em đến chết!"

Dụ Ngôn ở trên giường, nghe thấy cười lớn.

"Bảo bối, chị thật đáng yêu."

"Em là đồ ngốc a."

"Được được, em là đồ đại ngốc."

"Còn nữa, em chính là chú cún nhỏ, phải nghe lời biết chưa?"

"Nghe nghe."

"Phải biết chiếu cố cho bản thân một chút, biết chưa?"

"Biết biết."

"Dụ Ngôn, em không thể nói gì lãng mạn hơn sao?"

"Em yêu chị."

"Trời đất làm chứng, em cả đời này chỉ yêu chị."

Dụ Ngôn kéo nàng về trước, dây dưa với nụ hôn dài triền miên. Cả hai nhắm nghiền mắt, đắm chìm vào ngọn lửa tình yêu mãnh liệt.

[. . .]

"Hứa Giai Kỳ."

Thanh âm em như nghẹn đi, nước mắt không kiềm lại mà lăn dài trên gò má.

"Em yêu chị. . . chị có nghe thấy không?"

Xung quanh tối đèn, đáp lại em chỉ có tiếng gió thở dài, tiếng dòng xe vội vã chạy, tiếng gào thét từ trong can tâm.

Dụ Ngôn đưa lưng về ban công, tuyệt vọng trượt dài, để mặc bóng tối ở sau, đưa mắt ngắm nhìn bình minh sắp ló dạng.

[. . .]

Hứa Giai Kỳ ở trong chăn ngọ ngậy lay Dụ Ngôn qua lại, đưa tay chỉ gì đó. Em trong tình trạng say ngủ cũng vì chiều nàng mà đi theo ra ban công.

Nàng vươn tay đón ánh bình mình, giương mặt hồng hào nắng sớm. Em ở một bên chỉ yên lặng ngắm nhìn.

"Ngôn, em biết không, chị rất thích bình minh."

"Bởi vì ánh sáng ấm áp khiến chị cảm thấy bản thân đang được bao bọc, chở che."

Em chăm chú nghe, nhìn thấy trên mi mắt nàng có vài lọn tóc vươn trên khóe mắt, đưa tay vén qua một bên. Hứa Giai Kỳ nhìn em chăm chăm, đoạn, nhẹ nhàng đi tới, ôm em vào lòng.

"Nhưng mà, đến khi gặp em, chị đã nghĩ rằng thật ra bình minh có hay không cũng không còn quan trọng."

Đưa tay đáp lại cái ôm, em âu yếm hôn lên tóc nàng.

"Ngôn, đối xử với chị tốt một chút, chị sau khi gặp em đã không còn muốn thích ai nữa."

Nàng nũng nịu vùi vào hõm cổ em, em vui vẻ xoa xoa mái tóc rối của nàng.

"Yên tâm, Giai Kỳ, đời này, không phải chị, em tuyệt đối không yêu."

"Hứa đi ~"

Nàng đưa ngón út ra, ngắc ngắc lấy tay em. Em kiên định nhìn nàng, thanh âm trầm ổn cưng chiều đáp lời.

"Em hứa."

[. . .]

Dụ Ngôn ngồi cô độc ở ban công lạnh lẽo, em vô định nhìn vào khoảng trời không, tâm trí vì nhớ nàng mà đột cùng đau thương.

Màn hình điện thoại lần nữa sáng lên, khẽ rung vài tiếng. Dụ Ngôn nhìn người gọi đến, có chút khẩn trương.

". . ."

Cuộc gọi được bắt lên. Dụ Ngôn run tay áp điện thoại vài tai, im lặng lắng nghe thời gian trôi.

Nước mắt em thật ra từ lâu đã ngưng chảy, chỉ là khoảng khắc kết nối với đầu dây bên kia, tâm can yếu đuối muốn khóc thêm.

Người đầu dây bên kia tựa hồ cũng im lặng, trân trọng từng phút trôi qua.

Dụ Ngôn cuối cùng không chịu được nữa, thanh âm nghẹn ngào đớn đau.

"Giai Kỳ."

". . ."

"Trả lời em. . .  Giai Kỳ."

". . ."

Hứa Giai Kỳ giữ chặt điện thoại, một mực yên lặng, không can đảm để nghe tiếp giọng nói của em. Nàng sợ, sợ rằng nếu nghe thêm, sẽ không kiềm được bật khóc nức nở.

Nhưng mà nàng cũng sợ, khi tắt máy đi, em cũng sẽ vì thế mà biến mất vĩnh viễn.

"Xin lỗi. . .Ngôn."

"Giai Kỳ, chị đừng xin lỗi nữa, em từ khi chị nói lời chia tay đã chán ngáy lời xin lỗi đó rồi."

"Thật xin lỗi, Ngôn."

"Giai Kỳ, làm ơn. . . đừng nói nữa. . ."

Dụ Ngôn tuyệt vọng khẩn cầu, em đã đau lòng biết bao nhiêu khi nàng nói xin lỗi. Xin lỗi em để làm gì khi nàng rốt cuộc cũng không quay về.

Vô lực dựa vào ghế sofa, nàng mệt mỏi để nước mắt mặc nhiên rơi.

Lau đi từng giọt nước mắt cứng đầu , em như thì thào vào điện thoại: "Giai Kỳ, chỉ còn chút nữa đã là cô dâu của người ta rồi, khóc sẽ rất xấu."

Nàng nghiêng đầu, nhìn bộ váy lấp lánh của mình trong giương, bất lực nói: "Phải, không khóc nữa. . ."

Dụ Ngôn không biết từ bao giờ đã đứng lên, một lần nữa tựa vào ban công, nhìn xa xăm về phía màn đêm mờ nhạt.

"Có thể nào nói cho em biết lễ cưới diễn ra ở đâu không?"

Thanh âm em đều đều, nghe không ra đang mang loại cảm xúc gì. Nàng đột nhiên hoảng sợ, nói: "Ngôn, làm ơn đừng đến."

Trong ánh mắt em, bây giờ đã không còn nhìn thấy một tia vui vẻ đáng sống nào, trượt dài trong mờ ảo tuyệt vọng.

"Em không đến náo loạn."

"Em chỉ đến nhìn chị thôi."

"Có được không?"

Hứa Giai Kỳ nghe thấy, tim gan đau đến nát ra, thanh âm đứt quãng nói: "Đừng, Ngôn, đừng đến."

"Chị sợ rằng ba mẹ chị sẽ lại nhục mạ em."

"Chị sợ rằng anh ta sẽ đánh em, mà đồ ngốc như em, chắc chắn sẽ vì chị mà đứng im chịu trận."

"Chị sợ rằng nếu em đến, chị sẽ không còn dũng khí kết hôn nữa."

"Vậy nên. . . Ngôn, hàng vạn lần, mong em đừng đến."

Dụ Ngôn ở trên sân thượng, thả nhẹ tâm hồn cho gió cuốn đi. Em thật muốn an ủi nàng, nhưng mà làm sao khi em cũng mang nỗi đau đớn tương tự?

Thời gian chầm chậm trôi qua, đến nỗi em có thể nghe ra trái tim mình đã nhiều lần nghe đến khóc nức nở của nàng mà ngừng đập.

Nhìn thời gian trên tay, rất nhanh chút nữa, Hứa Giai Kỳ sẽ không phải là của riêng em nữa.

Thanh âm em run rẩy, cũng không nghĩ được gì ngoài nàng.

"Hứa Giai Kỳ, chị có hối hận không, về chuyện tình mình?"

Nàng ở đầu dây bên kia liều mạng lắc đầu, đau đớn không thôi bủa vây trái tim nhỏ bé của nàng, cào cấu đến chảy máu.

"Ngôn. . . Cả đời chị, chuyện đúng đắn nhất, ý nghĩa nhất, mãn nguyện nhất . . . chính là yêu em."

Nụ cười ở trên môi em nguội lạnh, trái tim dù vỡ ra từng mảnh nhưng vẫn bình tĩnh nhất nói: " Em biết rồi."

"Em cũng vậy."

"Giai Kỳ, em hy vọng, sau này anh ta sẽ đối xử tốt với chị, dù chị có bao nhiêu tuổi, vẫn xem chị như là bảo bối, như là công chúa đáng yêu nhất trên đời mà nâng niu đối xử. Em hy vọng anh ta sẽ tiếp tục giấc mơ cả đời của em, vì chị nguyện ý làm mọi thứ."

Mọi hy vọng tốt đẹp, em đều gửi cho anh ta.

Ngay cả người con gái em yêu thương nhất.

"Chị có thể chuyển lời cho anh ta không?"

Nàng một bên khóc đến khó coi, ấm ức lắc đầu.

"Không. . . Ngôn. . . "

Đáy mắt em lại muốn phủ thêm một tầng sương mỏng, giọng nói vì lao lực mà khàn đi.

"Tạm biệt chị, Hứa Giai Kỳ."

Vĩnh biệt, thanh xuân của em.

Nói rồi lập tức tắt máy .Hứa Giai Kỳ trống rỗng nhìn màn hình dần tối đen đi.

Nàng ở trên lễ đường, nở nụ cười đã tập luyện trước giương hàng triệu lần, sánh vai bên một người đàn ông lạ mặt, từng bước tiến vào lễ đường.

Nàng đưa mắt, tìm kiếm hình bóng em trong đám đông nghẹn người.

Cuối cùng không tìm thấy.

Nụ cười trên môi dần trở nên đắng ngắt. Nàng thầm tự trách mình ngu ngốc, rõ ràng đã bảo em không đến, nhưng mà vẫn hy vọng em ở đây.

Ở bên ngoài lễ đường, Dụ Ngôn đơn độc dựa lưng vào tường, nhắm nghiền mắt chờ đợi.

Khoảng khắc từ bên trong truyền ra câu nói "Con nguyện ý", Dụ Ngôn cuối đầu, đau đớn thở dốc, siết chặt tấm vé trên tay.

Nước mắt dù đã gồng mình kiềm chế vẫn cứ thế rơi.

Bình minh hoàn toàn ló dạng, soi sáng vạn vật.

Soi rõ giương mặt cô đơn lạc lõng của Hứa Giai Kỳ giữa tràn pháo tay chúc phúc.

Soi rõ tấm lưng run rẩy của Dụ Ngôn ở giữa lòng thành phố sa hoa.

[. . .]

Thật ra ở trên đời, sẽ có hai người thật lòng thích nhau, nghĩ về nhau.

Nhưng cuối cùng vẫn không thể ở cạnh nhau.

Một lần bỏ lỡ, lần gặp tiếp theo, có thể là cả đời.

-------------------------

END.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro