Chương 2: Bữa sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đinh Trình Hâm nằm trên giường, xung quanh cậu là những chú gấu bông đầy màu sắc, cả căn phòng tràn ngập cảm giác đáng yêu.

Nhìn dòng tin nhắn của phía bên kia, bé Omega vui vẻ lăn lộn: Aaaa Mã Gia Kỳ đẹp trai quá à, còn dịu dàng nữa chứ.

Mã Gia Kỳ bên này cũng không kém gì, thấy em bé nhắn tin cứ một câu ạ, hai câu cũng ạ khiến anh phấn khích không thôi: Bé nhỏ đáng yêu quá đi, lại còn lễ phép nữa chứ. Chết mất.

Cả hai đều đem theo sự mới mẻ của ngày hôm nay vào giấc mộng, đánh dấu cho một mối quan hệ mới đầy thú vị.

Mã Gia Thành dậy từ sớm, y chăm chú chiên trứng thì tiếng chuông cửa phá tan không khí yên tĩnh ban sớm. Ai lại gọi cửa sớm thế nhỉ?

Cánh cửa vừa mở ra, một cái bóng nhỏ hiện ra, Đinh Trình Hâm ôm hộp cơm chào hỏi: "Chào anh ạ. Em bé đến đưa cơm cho anh nè!"

- À cái đó.....

- Nhanh lên, em còn chuẩn bị luôn bữa trưa rồi đó ạ. Đây là bữa sáng nè, có cả sữa luôn.

- Cái đó....em này....

- Sao ạ?

- Em đến rồi?

Giọng nói trầm ấm phát ra từ cầu thang, Đinh Trình Hâm ngước lên nhìn anh rồi lại nhìn y. Cậu lắc lắc đầu, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn hai người: "Ơ? Sao lại giống nhau thế?"

Mã Gia Kỳ phì cười, chỉnh lại áo vest rồi bước đến: "Anh là Mã Gia Kỳ. Đây là Mã Gia Thành- anh trai sinh đôi của anh, đang làm bác sĩ tại bệnh viện Niên Hạ."

- Chào em, anh là Mã Gia Thành- là một Beta.

- Bé chào ạ. Em là Đinh Trình Hâm- là Omega ạ. Vậy Mã ca....

- Anh là Alpha.

Đinh Trình Hâm lén lút nhìn anh, còn tưởng người mình thích là một Beta thì buồn chết mất. Mã Gia Kỳ vẫn luôn âm thầm quan sát cậu, em bé đơn thuần, nghĩ gì đều hiện ra trên mặt rồi kìa.

Khung cảnh hường phấn khiến ai đó không chịu nổi. Mã Gia Thành cởi bỏ tạp dề, quay đầu rời đi: "Hai đứa cứ ăn sáng đi. Anh ăn đủ no rồi, cảm ơn."

Mã Gia Kỳ nhìn anh trai, lại bắt đầu dở chứng rồi đấy. Gia Kỳ kéo ghế cho cậu, xoa đầu mỉm cười:

- Ăn sáng luôn với anh nhé! Lát nữa đưa em đến trường luôn, được không?

- Dạ được ạ.

Trước khi rời khỏi nhà, Mã Gia Thành quay người, vứt cho anh chiếc chìa khóa: "Hôm nay anh không về, đói thì ra ngoài ăn. Đừng có ăn mì gói hoặc bỏ bữa đấy nhá."

Đinh Trình Hâm nhìn anh em nhà họ Mã, cả khuôn mặt đều biểu lộ sự si mê. Hai người họ cao quá đi mất, còn mình thì nhỏ tí xíu à.

Mã Gia Kỳ cầm lấy chìa khóa, nhìn bạn nhỏ từ từ uống cốc sữa: "Em bé, vậy em học lớp nào?"

- Dạ? Em học lớp thanh nhạc của thầy Tống đó ạ. Mà thầy là Alpha nên nhiều khi em phải xin ra ngoài cuối buổi.

Đinh Trình Hâm tiếc nuối, cậu rất thích học thầy Tống, nhưng mà vận động lâu, pheromones rượu Rum của thầy khiến cậu vô cùng khó thở.

Bạn nhỏ có vẻ buồn rầu, anh nhẹ nhàng đưa cho cậu một hộp sữa vị cam: "Tặng em hộp sữa, nếu không học được thì đến tìm anh. Anh dạy em."

Đinh Trình Hâm ngước mắt nhìn anh, được học chung với Mã ca...cậu cũng muốn biết tin tức tố của anh có mùi gì, nhưng mà một Omega lại hỏi thẳng thắn thế thì kì lắm.

Mã Gia Kỳ thấy bạn nhỏ còn bận trầm tư liền kéo cậu ra khỏi nhà: "Được rồi, em bé còn nghĩ nữa thì sẽ muộn học mất đấy."

.

.

.

Đinh Trình Hâm từ xa tiến đến cổng trường, một sinh vật không xác định lao đến: "Đinh Nhi nè, sao lại phải đi bộ vậy hả?"

- Mình không có đi bộ, mình được thầy Mã lai đến.

- Hả? La..là Mã Gia Kỳ? Thầy dạy thanh nhạc khoa số 4 á?

Hạ Tuấn Lâm há hốc mồm, đôi mắt mở to nhìn đứa bạn thân. Cảm xúc không khống chế được, cậu lại tỏa ra hương quế hoa khiến Đinh Trình Hâm nhíu mày.

Đúng lúc này, một mùi cay nồng của gỗ dần hiện hữu, Đinh Trình Hâm hoảng hốt vội bịt mũi lại. Nghiêm Hạo Tường từ xa đi đến, kéo theo Hạ Tuấn Lâm vào lòng: "Nhóc con, em còn dám thả tin tức tố của mình ra bên ngoài?"

Tuấn Lâm lúc này mới ý thức được, vội nắm lấy tay anh: "Thu lại đi Hạo Tường, em chỉ là không kiểm soát được. Đừng làm Đinh Nhi sợ."

Cả hai lúc này mới nhìn đến Đinh Trình Hâm, thân hình nhỏ nhắn của cậu được bao trọn bởi một bóng đen cao lớn: "Lần sau đừng tùy tiện như vậy, nếu em ấy không kịp phản ứng thì rắc rối to rồi."

Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm cúi đầu, hai chân run rẩy sợ hãi: "Em biết lỗi rồi Mã lão sư, chúng em sẽ không như thế nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro