Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đinh Trình Hâm hỏi.

“Gia tinh là cái gì?”

Mã Gia Kỳ hỏi lại.

“Gia tinh trong phim Harry Potter, có nhớ không?”

Đinh Trình Hâm lắc đầu.

“Tôi chưa từng xem Harry Potter.”

Thanh thiếu niên thời hiện đại mà chưa từng xem Harry Potter.

Không chỉ có Lâm Tiểu Bân, ngay cả Mã Gia Kỳ cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Đinh Trình Hâm hỏi.

“Mọi người đều xem rồi sao?”

Ba người Mã Gia Kỳ gật đầu.

“Ồ.”

Đinh Trình Hâm nói rất tự nhiên.

“Vậy tôi cũng xem thử,”

Lâm Tiểu Bân hỏi.

“Không phải, Harry Potter mà cậu cũng chưa từng xem? Vậy bình thường cậu làm cái gì?”

“Tôi không xem tivi.”

Đinh Trình Hâm nói.

“Cũng rất ít đọc truyện, chỉ đọc các tác phẩm kiệt tác trong sách ngữ văn thôi.”

Lâm Tiểu Bân kinh ngạc.

“Cậu cũng đâu có chơi game, vậy nghỉ hè cậu làm gì?”

“Làm bài tập.”

Đinh Trình Hâm nói.

Mã Gia Kỳ. “…”

Ngô Uyên. “…”

Lâm Tiểu Bân. “…”

Cả ba người đều không muốn nói chuyện với Đinh Trình Hâm nữa, Đinh Trình Hâm hơi ngượng ngùng.

“Cuối tuần tôi sẽ xem.”

Tối thứ sáu, Mã Gia Kỳ làm thêm như thường, mười giờ thì xong việc, ngồi lên xe điện, lấy điện thoại ra đọc tin nhắn.

Đàn em 1 - @ Đàn em 3, thứ sáu, buổi tối, tám giờ, cơm nước xong chưa? Bắt đầu xem Harry Potter chưa? Nhớ phải xem nha, Bân ca sẽ tra hỏi cậu, trả lời sai thì tôi sẽ cho cậu biết lợi hại!

Tiểu Trình Trình - Tổng cộng có 8 phần, nhiều lắm, mười mấy tiếng, tôi không xem hết. Có thể vừa làm bài tập vừa xem không?

Đàn em 1 - Ai kêu cậu xem hết trong một lần. Mỗi ngày xem một phần không được à?

Tiểu Trình Trình - À. Vậy mà tôi còn định vừa làm bài tập vừa xem.

Đàn em 1 - Vậy thì sao mà chuyên tâm được? Xem phim mà lại làm bài tập, còn gì là hưởng thụ nữa? Thôi, tôi đi xem Harry Potter đây.

Tin nhắn tán gẫu kết thúc, lúc Mã Gia Kỳ xem tin nhắn, Đinh Trình Hâm nhảy ra nói chuyện.

Tiểu Trình Trình - Tôi xem xong phần 1 rồi, không có gia tinh nhỏ.

Đàn em 1 - Phần 2 mới có, cậu ráng xem đi.

Chờ Mã Gia Kỳ về đến nhà, rửa mặt xong xuôi rồi nằm trên giường, Đinh Trình Hâm vẫn không nói gì. Lâm Tiểu Bân cứ ồn ào trong nhóm, hỏi cậu thấy gia tinh chưa.

Hơn mười một giờ, Đinh Trình Hâm mới nhắn sang “Thấy rồi”, Lâm Tiểu Bân đùa cậu, có phải là giống cậu lắm không, nói cậu y như gia tinh của Mã Gia Kỳ vậy đó.

Đinh Trình Hâm vẫn không lên tiếng.

Mã Gia Kỳ chơi xong một trận game, sau đó mới cảm thấy có gì đó sai sai.

Sao Đinh Trình Hâm không nói chuyện?

Đang ngủ?

Bực bội?

Mã Gia Kỳ nhớ tới lúc trước ở nhà ăn, Đinh Trình Hâm sợ tới run rẩy.

Mã Gia Kỳ suy nghĩ một chút, âm thầm nhắn riêng cho Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm trả lời rất nhanh, rõ ràng là chưa ngủ.

Dao A Dao - Giận à?

Tiểu Trình Trình - Tôi giống gia tinh thật sao?

Tiếp đó Đinh Trình Hâm gửi qua một đoạn giới thiệu về gia tinh trên mạng - Gia tinh là nô lệ của phù thủy, là một chủng tộc thấp kém, không được cãi mệnh lệnh của chủ nhân.

Rồi, quả nhiên là giận rồi. Mã Gia Kỳ choáng váng luôn, lúc đó chỉ thuận miệng nói, hắn đâu có nghĩ nhiều như thế.

Dao A Dao - Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, không có ý gì khác.

Tiểu Trình Trình - À…

Dao A Dao - Thật đó.

Tiểu Trình Trình - Không có gì, tôi rất giống gia tinh.

Dao A Dao - ???

Tiểu Trình Trình - Cũng khúm núm, nhát gan, vẻ ngoài cũng xấu xí không đẹp tí nào.

Thiệt sự là đầu của Mã Gia Kỳ đầy dấu chấm hỏi luôn rồi, hắn chỉ bảo là gia tinh thôi mà, không phải rất đáng yêu sao, sao Đinh Trình Hâm lại suy nghĩ ra nhiều thứ như thế?

Dao A Dao - Có phải cậu chưa xem hết không?

Dao A Dao - Gia tinh đáng yêu lắm, còn rất dũng cảm nữa.

Dao A Dao - Không đúng, sao cậu suy nghĩ nhiều như thế? Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, cảm thấy gia tinh rất đáng yêu.

Dao A Dao - Đây là một cách nói tu từ đó, quan trọng không phải chuyện gia tinh là cái giống gì, chỉ là lấy ví dụ thôi.

Tiểu Trình Trình - Tôi hiểu mà.

Mã Gia Kỳ cảm thấy hắn đã nói hết một phần năm lời nói trong một năm của mình, không biết Đinh Trình Hâm hiểu thật rồi hay chỉ giả vờ nữa.

Trùng hợp ngay lúc này, Lâm Tiểu Bân lại nhắn vào group hỏi Mã Gia Kỳ, cuối tuần này muốn làm gì.

Dao A Dao - Ngày mai ra ngoài ăn cơm, ăn xong rồi tính. Đi không?

Đàn em 1 - Đi!

Đàn em 2 - Đi!

Dao A Dao - Cậu cũng đi đi Đinh Trình Hâm. Trưa mai mười hai giờ, tới quảng trường Thiên Địa.

Tiểu Trình Trình - Được.

Đinh Trình Hâm đến sớm nhất, đứng ở chỗ nghỉ chân cạnh bể phun nước trong quảng trường.

Mã Gia Kỳ đang đứng trước trung tâm thương mại phát tờ rơi, ánh mắt vẫn cứ ngó nghiêng, sau một hồi thì thấy Đinh Trình Hâm.

Hôm nay Đinh Trình Hâm không  mặc đồng phục học sinh, mặc một chiếc áo phông ngắn tay, quần màu xanh đậm, vậy nên nhìn cậu trắng trẻo hơn nữa. Đứng xa như vậy, nhưng chỉ cần Mã Gia Kỳ liếc nhìn một cái đã chói mù mắt luôn.

Mã Gia Kỳ nghĩ, tên nhóc này từ trước tới giờ không ra ngoài vận động sao?

Đinh Trình Hâm cũng đã thấy hắn, lộc cộc chạy tới, hỏi hắn đang làm gì.

Mã Gia Kỳ cầm một tờ rơi quơ lên trước mặt.

“Làm thêm.”

Đinh Trình Hâm đưa tay ra cầm một tấm, nhìn kỹ, là tờ rơi về hoạt động gia đình cuối tuần của một trung tâm thương mại.

“Để tôi phát phụ cậu.”

Đinh Trình Hâm nói.

Mã Gia Kỳ nhìn cậu, cảm thấy cậu mà đi phát sẽ giống trẻ con đi làm công, trả lời.

“Sắp phát xong rồi.”

Đinh Trình Hâm đứng cạnh hắn nói liên hồi.

“Mã ca, sao cậu làm nhiều việc quá vậy? Buổi tối làm thêm, cuối tuần cũng làm thêm, vậy làm sao học tập bây giờ?”

Mã Gia Kỳ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng của cậu, muốn ghẹo vài câu, nói.

“Không học.”

Quả nhiên là Đinh Trình Hâm xoắn xuýt ngay.

“Vậy ba mẹ cậu không quản cậu sao?”

Mã Gia Kỳ phát ba bốn tờ rơi mới trả lời.

“Không quản.”

Đúng mười hai giờ, Mã Gia Kỳ phát xong tờ rơi. Hắn lãnh tiền, sau đó dẫn Đinh Trình Hâm đến khu phố gần trung tâm thương mại.

Đinh Trình Hâm đi theo hắn, hỏi.

“Chúng ta không chờ Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên sao?”

“Bọn họ biết chỗ.”

Mã Gia Kỳ trả lời.

Hai người đi không xa lắm, đi tới một con đường lớn gần đó. Ở đây không giống những nhà hàng lớn sang trọng ở trung tâm thương mại, chỉ có những quầy hàng nho nhỏ nằm sát nhau.

Mười hai giờ trưa, khá đông người.

Mã Gia Kỳ dẫn Đinh Trình Hâm đi vào một tiệm chuyên về thịt xiên, hỏi Đinh Trình Hâm.

“Biết ăn cay không?”

Đinh Trình Hâm lắc đầu.

“Không ăn được. Có chỗ ngồi không đó?”

Mã Gia Kỳ gọi điện thoại từ sớm rồi, hắn gọi một nồi lẩu uyên ương, vào group chat kêu bọn Lâm Tiểu Bân nhanh chân lên tí đi, sau đó kéo Đinh Trình Hâm đi lấy món ăn.

Đinh Trình Hâm cầm giỏ lấy đồ ăn, đứng trước tủ lạnh nhìn cái này nhìn cái kia, cảm giác thật mới lạ.

Mã Gia Kỳ lấy một đống thịt, nói với Đinh Trình Hâm.

“Thích ăn cái gì thì lấy cái đó.”

Vì vậy Đinh Trình Hâm lấy một đống đồ ăn, rồi lấy thêm cánh gà, vô cùng vui vẻ.

Hai người trở về vị trí, Mã Gia Kỳ bỏ đồ ăn vào trong nồi, nhìn Đinh Trình Hâm cứ như một đứa trẻ.

“Nhìn cậu giống chưa đi ra ngoài ăn uống bao giờ.”

Đinh Trình Hâm bỏ cánh gà vào nổi nước dùng lẩu, vui vẻ nói.

“Mẹ tôi không cho tôi ăn những thứ này.”

Mã Gia Kỳ gật đầu.

“Được, sau này dẫn cậu đi ăn gà rán và khoai tây chiên.”

Mã Gia Kỳ chỉ đùa giỡn thôi, nhưng Đinh Trình Hâm lại ngóng trông, cố hỏi.

“Có thật không? Có thật không? Muốn ăn bao nhiêu cũng được sao?”

Mã Gia Kỳ cạn lời.

“Cậu thật sự là Tiểu Kiển Tử, lớn như vậy rồi còn thích ăn gà rán?”

“Tôi rất ít ăn, chưa được mấy lần nữa!”

Đinh Trình Hâm nói.

Hai người nói chuyện một lúc, Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên đến.

Lâm Tiểu Bân ngáp mấy cái, đi lấy đồ ăn với Ngô Uyên, chất thành một đống trên bàn.

Đinh Trình Hâm kinh ngạc.

“Ăn hết không?”

Lâm Tiểu Bân chỉ vào nồi lẩu uyên ương nói.

“Ai kêu lẩu uyên ương thế ? Đây là một sự sỉ nhục đối với thịt xiên!”

Mã Gia Kỳ đáp.

“Tôi.”

Lâm Tiểu Bân lập tức gắp mấy miếng thịt bò vào trong chén của Mã Gia Kỳ, nói.

“Mã ca, chào ngài, Mã ca mau ăn đi, mời ngài.”

Mã Gia Kỳ gắp mấy miếng thịt trong nồi qua cho Đinh Trình Hâm, nói.

“Hâm ca cũng ăn đi, mời mời.”

Đây là lần thứ hai Đinh Trình Hâm được gọi là Hâm ca, hơi hoảng hốt mà cười cười.

Cậu ăn một miếng thịt bò, cảm thán.

“Ôi, ngon quá!”

Lâm Tiểu Bân nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của cậu, vô cùng đau đớn.

“Cậu ăn bên cay đi, sao lại không ăn cay chứ, vậy thì còn gì là thịt xiên nữa.”

Đinh Trình Hâm nhìn mọi người ai cũng ăn cay, không nhịn được lòng hiếu kỳ, cũng cầm lên một xiên, ăn một miếng, cay đến mức nước mắt trào ra.

“Cay lắm, nhưng mà ngon.”

Đinh Trình Hâm cảm thán.

Tiếp đến Mã Gia Kỳ trợn mắt há mồm mà nhìn Đinh Trình Hâm vừa nói cay quá vừa ăn bên nồi cay.

Đinh Trình Hâm cứ như là lần đầu tiên được ra ngoài chơi, nhìn váng đậu trong nồi, bắp ngô, thịt, cánh gà thì cảm thấy rất mới mẻ. Chờ Mã Gia Kỳ đưa cho cậu một bát mì, cậu cảm thấy như được khai sáng.

“Cái này dai và trơn quá!”

Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên mắc cười muốn chết.

Lâm Tiểu Bân hỏi.

“Mẹ cậu không cho cậu ra ngoài sao, bắt cậu ở trong nhà, không cho cậu ăn thức ăn vặt bên ngoài?”

Đinh Trình Hâm lắc đầu rồi lại gật đầu.

“Mẹ rất muốn tôi ra ngoài chơi, nhưng không cho tôi ăn đồ ăn bên ngoài, bảo là không hợp vệ sinh.”

Lâm Tiểu Bân cảm thán.

“Bảo bọc con trai mình thật.”

Ngô Uyên nói.

“Chắc cậu thèm dữ lắm.”

Bốn người, một bữa cơm ăn hơn hai tiếng.

Lúc ra khỏi tiệm thịt xiên, Đinh Trình Hâm no đến độ đi không nổi.

Cậu cảm thấy bụng mình no đến nỗi không nhét được gì vào nữa rồi.

Ngô Uyên hỏi.

“Đi đâu? Đi khai hắc* ở tiệm net nhé?”

-------
*Khai hắc: lập đội chơi game, có thể mở voice mà chơi với nhau.
-------

Lâm Tiểu Bân đề nghị.

“Đi xem phim đi, phim hành động mới ra.”

Vì vậy bốn người đến rạp chiếu phim.

Lúc xem phim, Đinh Trình Hâm no lắm rồi, không ngủ trưa nên giờ buồn ngủ, cậu cũng không thích xem phim, phim hành động gì mà đánh một cái lại hôn nhẹ, đánh một cái lại ôm ôm.

Vì vậy Đinh Trình Hâm ngủ luôn, ngủ khò khò, mãi khi phim kết thúc, Mã Gia Kỳ gọi cậu dậy, cậu mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Bốn giờ hơn, mọi người đang ngồi bên vòi bệ phun nước ở quảng trường, thảo luận nội dung bộ phim, cười Đinh Trình Hâm coi phim mà lại ngủ.

“Nhóc con còn nhỏ.”

Mã Gia Kỳ nói.

Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên cười ngả nghiêng.

Đinh Trình Hâm bất mãn mà lầm bầm.

“Tôi và mọi người cùng lớp, cùng lớp đó!”

Tiếp đó, Lâm Tiểu Bân cùng Ngô Uyên muốn đến quán net, Mã Gia Kỳ nói là sáu giờ phải làm thêm nên không đi.

Đinh Trình Hâm càng không đi.

Vì vậy chia binh hai đường.

Mã Gia Kỳ mở xe điện nhỏ, dẫn Đinh Trình Hâm đi đến trạm tàu điện ngầm.

Đinh Trình Hâm chưa bao giờ thả ga như vậy, chơi quá giữa trưa, không làm bài, không có có hứng thú tới lớp học, cứ theo bạn học đi chơi như thế.

Lúc học tiểu học, cậu quá nhỏ.

Cấp 2 thì cậu nhảy một lớp, bận bịu chương trình học và bồi dưỡng.

Cấp 3…

Học ở Nhất Trung một ngày sáu tiết, ngày nào cũng có quá nhiều bài tập, cậu còn phải làm đề toán. Đừng nói là cậu, những người còn lại trong lớp cũng chẳng có tâm tư mà chơi.

Tất cả mọi người rất căng thẳng, làm gì cũng để ý từng li từng tí.

Không giống với bọn Mã Gia Kỳ, một bữa cơm có thể ăn hai giờ, vừa tán gẫu không biết trời biết đất vừa ăn.

Đinh Trình Hâm thở dài.

Mã Gia Kỳ thính tai, nghe thấy được, hỏi cậu.

“Làm sao vậy?”

“Chơi thật vui!”

Đinh Trình Hâm lớn tiếng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro