Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đinh Trình Hâm nhận ra được Mã Gia Kỳ trầm mặc, nhẹ giọng nói.

“Có phải là tôi đang quá nhiều chuyện không ? Tôi chỉ hỏi bừa một tí…”

Mã Gia Kỳ xoay người lại, nhìn Đinh Trình Hâm.

Chỉ cần nhìn một cái sẽ biết đây là đứa trẻ lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, trên người toàn mùi sữa tắm hương nha đam, là hương vị của đặc trưng của mùa hè, còn có mùi cỏ dại thanh mát. Sữa tắm là mẹ cậu chiết ra bình nhỏ giúp cậu, bỏ vào trong đống đồ dùng cá nhân trong túi du lịch, những đồ này không cần thiết lắm, mang theo chỉ tổ nặng người. Thậm chí cậu còn dùng khăn lau mặt nhỏ.

Một đứa trẻ được người nhà yêu thương.

Mã Gia Kỳ cảm thấy không cần nói quá sâu về vấn đề này, Đinh Trình Hâm vẫn chưa được tiếp xúc nhiều với thói đời.

“Không có gì đâu, xem như cho qua chuyện này đi.”

Mã Gia Kỳ nói.

“Ồ.”

Đinh Trình Hâm khô cằn đáp một tiếng, không nhịn được hỏi.

“Có phải bọn họ không cho tiền cậu học đại học phải không ?”

Mã Gia Kỳ kinh ngạc nhìn Đinh Trình Hâm, không ngờ là cậu lại bận tâm về học phí đại học của hắn.

“Cuối năm nay tôi tròn mười tám tuổi rồi, đã thành niên, nên độc lập tự chủ. Vốn dĩ nên dựa vào chính bản thân mình, bọn họ không có nghĩa vụ giúp tôi chuyện tiền học phí.”

“Nhưng cậu vẫn còn là học sinh, làm sao độc lập tự chủ được?”

Đinh Trình Hâm sốt ruột.

“Bây giờ cậu vẫn chưa đầy mười tám tuổi, ngày nào cũng làm công kiếm tiền, ảnh hưởng học tập, bọn họ cũng không quan tâm đến việc học hành của cậu sao?”

Bọn họ không có nghĩa vụ phải quan tâm đến việc học của tôi —— Mã Gia Kỳ muốn trả lời như vậy, không phải người giám hộ nào cũng phải có nghĩa vụ quan tâm tới người được giám hộ, chỉ cần bảo đảm cho người được giám hộ an toàn, có chỗ ở, có cơm ăn, thì bọn họ đã làm xong nghĩa vụ của pháp luật rồi. Cũng không phải ai cũng may mắn như vậy, được người nhà yêu thương.

Nhưng Mã Gia Kỳ không hề nói ra.

Hắn cảm thấy Đinh Trình Hâm còn quá nhỏ, không cần biết những chuyện này.

“Không phải vì làm công mà thành tích của tôi kém, mà là vì thành tích kém cho nên mới đi làm công. Hiểu chưa?”

Mã Gia Kỳ thay đổi lời giải thích

“Cậu biện minh.”

Đinh Trình Hâm trực tiếp phản bác.

Mã Gia Kỳ. “…”

Hắn đang suy tư, không biết từ khi nào mà Đinh Trình Hâm đứng trước mặt hắn lại to gan như thế. Đinh Trình Hâm đắp một cái chăn nhỏ, như sâu lông mà chậm chạp di chuyển tới gần Mã Gia Kỳ, hạ thấp giọng, lén lút nói.

“Mã ca, có phải cậu rất thiếu tiền không?”

Không phải Mã Gia Kỳ quá thiếu thốn, nhưng nếu nói không thiếu thì cũng không hẳn. Đinh Trình Hâm không ý thức được mình thất lễ, còn nói tiếp.

“Tôi có một tấm thẻ, là tiền lì xì và tiền tiêu vặt. Ba mẹ tôi nói, tôi có thể tự do sử dụng tiền trong thẻ. Nhưng tôi không có gì cần tiêu tiền, nên để dành lại. Mã ca, tôi cho cậu mượn trước, chờ cậu tốt nghiệp đại học rồi đi làm thì trả lại cho tôi.”

Mã Gia Kỳ không biết nên nói gì vào lúc này. Lều bạt được kéo lên, ánh trăng sáng ngời xuyên qua nơi cửa lều mà chiếu vào.  Đôi mắt Đinh Trình Hâm sáng lấp lánh, trong mắt đứa trẻ này có hồn nhiên, tín nhiệm và chân thành.

Mã Gia Kỳ khàn tiếng.

“Chúng ta mới biết nhau hai tháng, cậu…”

Sao cậu lại tín nhiệm người khác như thế.

“Mới hai tháng sao? Tôi cảm thấy giống như chúng ta đã biết nhau rất lâu rồi, cậu là người bạn tốt nhất mà tôi có đấy!”

Đinh Trình Hâm thản nhiên nói, trên mặt không có xíu xấu hổ nào. Lầu đầu tiên Mã ca mặt lạnh lại không giữ được tí lạnh nào, mặt có hơi đỏ.

Hắn ho khan hai tiếng, mới nói.

“Thật ra có rất nhiều cách, học phí đại học có thể vay bằng trợ cấp sinh viên, chỉ cần tốt nghiệp nhớ trả là được. Lên đại học, sinh hoạt phí thì tôi có thể đi làm công. Không nói những cái khác, nghỉ đông và nghỉ hè tận ba tháng, tôi cố gắng một tí là có thể đủ tiền sinh hoạt cho một năm. Cho nên, tiền không là vấn đề, không cần mượn tiền của cậu, cậu giữ lại đi, cũng đừng tùy tiện cho người khác mượn.”

“Ồ.”

Đinh Trình Hâm không biết một học sinh tốn bao nhiêu tiền sinh hoạt trong một năm, nếu Mã ca nói có thể, vậy thì là có thể. Nhưng cậu vẫn cứ căn dặn.

“Nếu như cậu thiếu tiền, nhớ tới tìm tôi là được.”

Mã Gia Kỳ yên lặng nhìn Đinh Trình Hâm, nhìn đến mức Đinh Trình Hâm tưởng trên mặt mình có dính gì, đưa tay sờ tới sờ lui.

Một đứa nhỏ chưa bao giờ phải lo lắng về chuyện tiền nong.

“Sau khi bà nội tôi mất, đây là lần đầu tiên có người hỏi tôi có đủ tiền để dùng hay không, muốn cho tôi tiền.”

Mã Gia Kỳ đột nhiên nói.

Có lẽ là buổi tối uống bia hơi nhiều, hoặc có lẽ là do Đinh Trình Hâm nói như vậy, tuy rằng bọn họ mới biết nhau hai tháng, cảm giác lại như đã biết nhau cực kỳ lâu. Mã Gia Kỳ có một cảm giác thân thuộc kỳ lạ đối với Đinh Trình Hâm, cảm giác thân cận này lại không giống với Ngô Uyên, Lâm Tiểu Bân.

Giống như bây giờ, đột nhiên hắn có thể không hề lo ngại mà nói chuyện riêng tư trước mặt Đinh Trình Hâm.

Nếu như là trước mặt Ngô Uyên, Lâm Tiểu Bân, hắn không nói ra được.

Trước mặt bọn họ, hắn là một Mã ca tàn bạo, lạnh lùng, là đại ca trường, Mã Gia Kỳ.

Đinh Trình Hâm trợn to hai mắt.

“Tại sao? Cậu vẫn còn là học sinh mà, những người thân khác kia không quan tâm cậu sao?”

Mã Gia Kỳ thay đổi tư thế, nắm hai tay lại, đưa lên gối đầu mình, nhìn lên đỉnh lều, nói.

“Cậu còn nhỏ nên không hiểu. Mỗi người đều có việc riêng cần phải làm, đều có gia đình cần họ chăm lo, không một ai thừa sức mà quan tâm tới một người ngoài như tôi.”

“Nhưng, nhưng cậu chỉ là một học sinh chưa thành niên, tốn bao nhiêu tiền của họ chứ…”

Đinh Trình Hâm cuống lên.

“Cho nên mới nói cậu còn nhỏ.”

Mã Gia Kỳ nói.

“Có thể với một số người thì chẳng đáng bao tiền, nhưng với một số người khác, đây đã là một số tiền rất lớn.”

“Chờ cậu thành niên rồi, tốt nghiệp đại học sau đó đi làm, là có thể trả cho họ mà.”

Đinh Trình Hâm không rõ.

Mã Gia Kỳ bật cười một tiếng.

“Bọn họ sợ tôi không chịu trả.”

Mấy chuyện này nằm trong đầu Mã Gia Kỳ rất lâu, ép hắn đến nỗi trở nên trầm mặc ít nói.

Đôi lúc hắn cũng muốn tìm ai đó để nói ra, nhưng những chuyện này quá tiêu cực, nó thuộc về một hiện thực cuộc sống bất kham.

Trong lều lại yên tĩnh một lúc.

Mã Gia Kỳ thay đổi đề tài.

“Nói mấy chuyện này làm gì? Kể tôi nghe chuyện cậu được sáu người tỏ tình đi.”

“Hả?”

Đinh Trình Hâm không kịp phản ứng lại.

Mã Gia Kỳ quan sát cậu, là một cậu nhóc rất đẹp trai, có sáu người theo đuổi cũng không kỳ lạ.

Đinh Trình Hâm lay góc áo của Mã Gia Kỳ.

“Không có gì để nói, không phải khi nãy tôi nói hết rồi sao, tiểu học ba người, cấp hai có một, cấp ba hai người.”

Mã Gia Kỳ không biết thì ra hắn nhiều chuyện như vậy, hỏi.

“Không đồng ý với ai sao?”

Đinh Trình Hâm không hiểu ra sao hỏi lại.

“Tại sao phải đồng ý? Tôi muốn học tập, tôi còn là học sinh, đương nhiên học tập là quan trọng nhất.”

Mã Gia Kỳ thắc mắc.

“Không thích sao?”

Đinh Trình Hâm lắc đầu.

“Có người tôi còn không quen biết, làm sao thích được chứ?”

“Còn người quen thì sao?”

Đinh Trình Hâm do dự một hồi, mới nói.

“Người quen thì..... rõ ràng tôi vẫn chưa hề nghĩ tới nói chuyện yêu đương, hơn nữa có người rất đáng ghét.”

“Đáng ghét?”

Mã Gia Kỳ bắt được trọng điểm.

Đinh Trình Hâm im bặt, hơn nữa mặt cậu còn trầm trọng hơn.

Mã Gia Kỳ cảm giác đây chính là giây phút duy nhất cậu trầm mặc sau cả ngày chơi vui ồn ào.

“Rất đáng ghét.”

Chờ một lúc lâu Đinh Trình Hâm mới nói.

Mã Gia Kỳ không biết một cô gái thì đáng ghét cỡ nào, lại làm cho Đinh Trình Hâm không muốn nhắc tới cô.

“Liên quan tới chuyện cậu bị bắt nạt ở Nhất Trung sao?”

Đột nhiên Mã Gia Kỳ hiểu ra.

Đinh Trình Hâm khiếp sợ nhìn hắn, bày ra vẻ mặt “sao cậu biết”.

Mã Gia Kỳ thăm dò hỏi.

“Có phải là cậu từ chối cô ấy, cô ấy kêu người tới bắt nạt cậu?”

“Không kém bao nhiêu đâu.”

Đinh Trình Hâm thừa nhận.

Mã Gia Kỳ hơi cạn lời, hắn không ngờ lý do bị bắt nạt này của cậu lại máu chó như thế. Chỉ một lí do nhạt nhẽo mà làm Đinh Trình Hâm phải e dè đến mức này.

Đề tài này làm cậu nhớ lại mấy chuyện đã qua, chẳng vui vẻ gì hết.

Mã Gia Kỳ biết là mình nói sai vấn đề rồi, nên xoay người lại, nhìn Đinh Trình Hâm, sờ đầu cậu.

Đinh Trình Hâm nhỏ giọng nói.

“Mã ca, cậu hát lại bài đồng dao hồi trưa đi, có được không?”

Mã Gia Kỳ hát lại một lần cho cậu nghe.

**Đung đưa đung đưa, ngủ ngoan ngủ ngoan, mỗi đêm lớn một tấc.

Đung đưa đung đưa, thương đây thương đây, mỗi đêm lớn một thước.**

Đinh Trình Hâm sinh ra ở Nam Châu, cũng lớn lên ở Nam Châu, nhưng ba mẹ cậu không phải người địa phương, không rành tiếng Nam Châu, vì thế cũng không biết hát bài hát ru này.

Đinh Trình Hâm cũng đoán được phần nào ý nghĩa của bài hát, chìm vào thanh âm trầm thấp của Mã Gia Kỳ, cảm giác thư thả bình yên vô cùng.

“Đây là bài hát mà mẹ cậu hay hát cho cậu nghe sao?”

Đinh Trình Hâm nằm gác lên vai Mã Gia Kỳ, đôi mắt long lanh khẽ nhìn hắn rồi hỏi.

Ánh trăng ngày hôm nay sáng quá.

Trong đêm khuya nhưng mọi thứ đều hiện ra rõ ràng, ánh sáng ngập tràn trong đôi mắt cậu.

“Bà nội tôi hát cho tôi nghe.”

Mã Gia Kỳ trả lời.

Đinh Trình Hâm nhớ rằng Lâm Tiểu Bân đã từng nói, Mã ca được bà của mình nuôi lớn. Trong giây phút ấy, tựa như Đinh Trình Hâm nghe được nỗi nhớ thương của Mã Gia Kỳ trong lời hát ru.

---Thương đây thương đây.

Đây là kiểu nói của người Nam Châu, người lớn sẽ nói với đứa con bé nhỏ mà họ thương yêu nhất, thương đây thương đây, đặt bé con vào trong lòng mà yêu thương ngàn vạn lần.

Đinh Trình Hâm rất muốn ôm lấy Mã ca.

“Thật là dễ nghe, Mã ca, cậu hát thêm lần nữa đi.”

Đinh Trình Hâm khẩn cầu.

Vì vậy Mã Gia Kỳ lại hát thêm lần nữa.

Hát xong, Đinh Trình Hâm lại muốn hắn hát nữa.

Cuối cùng, trong tiếng sóng biển vỗ rì rào êm ả, hòa với lời hát ru của Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm lại chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Lâm Tiểu Bân và Ngô Uyên dậy trước, rửa mặt xong xuôi, thấy Mã Gia Kỳ cùng Đinh Trình Hâm vẫn chưa có động tĩnh gì, Lâm Tiểu Bân đi tới, đưa tay mở lều của bọn họ ra, hô to.

“Rời giường đi, mặt trời đã —— ”

Lời nói của Lâm Tiểu Bân kẹt trong cổ họng.

Cậu ta vội móc điện thoại ra, chụp lấy chụp để.

Chụp xong, cậu mới nhớ tới việc kêu Ngô Uyên tới đây thưởng thức chuyện lạ.

Đinh Trình Hâm đắp chăn, che hết cả người cậu và Mã Gia Kỳ. Đinh Trình Hâm nằm hơi cong lại, được Mã Gia Kỳ ôm chặt vào lòng ngực.

Lưng của Đinh Trình Hâm dán vào lồng ngực của Mã Gia Kỳ, hai người dựa rất chặt, ngủ rất say.

Mãi đến khi Lâm Tiểu Bân vừa la vừa rống thì mới tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro