Chương 33 : Ngờ ngợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Hạo Tường vốn dĩ định nói xong sẽ đi hẳn, nhưng nghĩ tới tên đầu gỗ Mã Gia Kỳ sợ là suy nghĩ cả buổi cũng không ra đành tốt bụng nhắc thêm một câu.

- Tôi nói này, sao cậu không thử nghĩ xem cậu còn tình cảm với Lưu Diệu Văn hay không?

Mã Gia Kỳ ngẩn người, anh chợt nhận ra một vẫn đề quan trọng. Trước giờ anh luôn mặc định người mình thích là Diệu Văn, nên đối với ai anh cũng không nghĩ đến chuyện tình cảm. Nhưng nếu bây giờ anh còn thích Diệu Văn, thì tại sao anh lại để ý cảm xúc của mình với một người khác.

Mã Gia Kỳ nhớ đến vấn đề làm mình mất ngủ cả đêm kia, gương mặt không khỏi nóng lên. Cho nên...Mã Gia Kỳ là đang để ý tới Trình Hâm sao? Mã Gia Kỳ bị ý nghĩ này làm cho hoảng hốt, anh làm sao có thể có ý nghĩ bại hoại này với cậu? Trình Hâm chỉ mới là học sinh 17 tuổi thôi mà.

Mã Gia Kỳ cố gắng trấn tĩnh chính mình, nhưng trái tim đang rạo rực trong lồng ngực lại bán đứng anh. Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói.

- Đàn anh, em vào được không?

Mã Gia Kỳ lại hốt hoảng. Sao Trình Hâm lại ở đây lúc này? Chẳng phải cậu đang trong tiết học sao, anh còn chưa chuẩn bị tinh thần để gặp cậu.

Không đúng, hôm nay là Chủ nhật, Trình Hâm không đi học là chuyện đương nhiên.

Trình Hâm đứng chờ một lúc thì bên trong vẫn không có động tĩnh gì, định nhấc chân rời đi thì bên trong lại vọng ra tiếng nói thực bình tĩnh của Mã Gia Kỳ.

- Tôi hiện tại đang bận, để lúc khác nhé.

- ...Ồ! Em biết rồi!

Trình Hâm cảm thấy giọng Mã Gia Kỳ có hơi lạ, nhưng lại không biết lạ ở đâu. Cậu cũng không suy nghĩ nhiều, cậu cảm thấy mình không nên làm phiền đàn anh liền rời khỏi. Còn vấn đề làm cậu mất ngủ cả đêm, vẫn nên để sau rồi nói.

Mã Gia Kỳ nín thở cho tới khi tiếng bước chân của Trình Hâm biến mất mới thở phào. Anh cảm thấy cứ trốn tránh cậu thế này cũng không ổn. Chủ có cách để xác định lại tình cảm của bản thân chính là đi gặp Diệu Văn. Nhưng rốt cuộc, Mã Gia Kỳ chần chừ bước chân. Có lẽ anh đã hiểu rõ cảm xúc của mình, nhưng trái tim vẫn còn lưu luyến một đoạn tình cảm với Diệu Văn.

Mã Gia Kỳ cười khẩy.

Kẻ thảm hại vẫn là kẻ thảm hại.

Kẻ yếu đuối vẫn là kẻ yếu đuối.

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian tĩnh mịch, Mã Gia Kỳ nhìn qua, không ngờ lại là Diệu Văn.

- Gia Kỳ, Gia Kỳ! Nhìn qua đây này!

- Thầy Mã, lâu rồi không gặp.

Hai cái đầu chen chúc qua màn hình điện thoại, tiếng cười nói khúc khích vang vọng cả căn phòng. Mã Gia Kỳ ngẩn người nhìn Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên tay trong tay, một hồi mới lên tiếng.

- Hai người đây là...

- Bọn em chính thức hẹn hò rồi đó! - Lưu Diệu Văn hớn hở nắm tay Tống Á Hiên giơ tay nói. - Phải mất rất lâu em ấy mới chịu đồng ý đó! Mà anh cũng là người đầu tiên biết tin này đấy. Sao hả? Có phải em rất tri kỷ với anh không?

Lưu Diệu Văn còn nói nhiều điều khác nữa, nụ cười trên môi vẫn chưa từng sụt giảm niềm vui. Trong nháy mắt, Mã Gia Kỳ cảm thấy nụ cười của Lưu Diệu Văn và vẻ mặt ngại ngùng của Tống Á Hiên như thể họ là người hạnh phúc nhất trên đời. Thế nhưng trước tin hẹn hò của Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên, anh lại càng ngạc nhiên với tâm trạng bình thản của mình hơn.

Hoặc là còn yêu hoặc là không. Một khi trái tim đã chịu quá nhiều tổn thương sẽ tự thiết lập vỏ giáp bao bọc lấy chính mình. Và rồi sau đó, khi chẳng còn điều gì có thể tác động được đến nó nữa, cũng là lúc trái tim đã học được cách buông bỏ.

Mã Gia Kỳ nhìn Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên đang cãi nhau vì chuyện nhỏ nhặt nào đó, nhưng niềm hạnh phúc và trân trọng đối phương lại không thể giấu được. Mã Gia Kỳ khẽ cười, có thể dừng lại trước khi anh lúc quá sâu vào vũng bùn này cũng tốt.

- Mã Gia Kỳ, anh có nghe bọn em nói gì không?

- Tôi vẫn đang nghe, khi nào hai người sẽ công khai?

- Bọn em định sau khi Hiên Hiên tốt nghiệp sẽ công khai. Đến lúc đó em đã hoàn toàn chấm dứt hợp đồng với công ty, cũng có thể lập công ty riêng để tự lập, có thể bảo vệ em ấy rồi.

Mã Gia Kỳ thoáng chốc sững người, sau đó lại nhẹ nhàng mỉm cười.

- Diệu Văn, cậu trưởng thành rồi.

Có thể làm được những điều cao cả vì người mình yêu là chuyện tốt đẹp đến mức nào.

Mã Gia Kỳ nhắm mắt mường tượng hình ảnh của Diệu Văn nhiều năm về trước, rạng rỡ như ánh Mặt Trời. Nhưng Diệu Văn đã không phải cậu nhóc lúc đó nữa, Diệu Văn bây giờ đã trường thành, còn anh, vẫn giậm chân tại chỗ.

Tống Á Hiên im lặng quan sát Mã Gia Kỳ, cậu luôn cảm thấy xung quanh anh là một bầu không khí trầm buồn như chứa rất nhiều tâm sự. Tống Á Hiên nghĩ tới những lời đồn về anh và Diệu Văn, cũng không biết là Mã Gia Kỳ có thật sự có tình cảm với Diệu Văn hay không. Nhưng cậu biết chắc chắn là anh sẽ không xen vào tình cảm của Diệu Văn và cậu.

Một người tốt đẹp như vậy, thường nhận rất nhiều tổn thương.

.

Buổi tối Trình Hâm vừa đi làm thêm trở về liền bị Chân Nguyên bám dính lấy, hỏi tới tấp.

- Thế nào? Cậu đã hỏi đàn anh chưa? Anh ấy trả lời như nào? À mà có lẽ đàn anh của cậu không dám nhận đâu.

- Vậy cậu còn hỏi tớ nhiều thế làm gì? - Trình Hâm đẩy Chân Nguyên ra. - Hơn nữa anh ấy có việc bận, tớ còn chưa hỏi.

Trình Hâm lờ đi ánh mắt " Dám cá là cậu không dám hỏi " của Chân Nguyên. Tay cậu lướt nhanh trên điện thoại có tin nhắn vừa gửi đến. Cậu đọc mấy dòng tin nhắn ngắn ngủi rồi thấp giọng nói.

- Tớ nghĩ bây giờ không nên nói với anh ấy về vấn đề này đâu.

- Hả?

- Diệu Văn và Á Hiên đã chính thức hẹn hò. Đàn anh lại còn là người biết tin đầu tiên.

- Cái gì? - Chân Nguyên nhanh chóng bắt được trọng điểm. - Nam thần nhà tớ hẹn hò rồi, vậy chuyện hồi trước trên diễn đàn là thật sao?

- Chân Nguyên, đây là chuyện bí mật đấy! - Hạ Tuấn Lâm nhíu mày.

Trình Hâm không mấy để tâm đến cuộc nói chuyện của Hạ Tuấn Lâm và Chân Nguyên, cậu ngẩm lại dòng tin nhắn mà Á Hiên gửi đến.

" Thầy Mã lúc biết tin bọn tớ hẹn hò có chút không tập trung, như đang có tâm sự vậy. Kiểu như không mấy vui vẻ lại vừa có cảm giác nhẹ nhóm ấy. Kì thực tớ không muốn suy nghĩ quá nhiều về tâm trạng của thầy ấy, nhưng cảm giác này quá mãnh liệt... Trình Hâm, cậu nghĩ sao? "

Cậu còn có thể nghĩ gì? Chuyện đàn anh yêu Diệu Văn cậu đã sớm biết từ lâu, Mã Gia Kỳ thấy người mình yêu hẹn hò với người khác đương nhiên sẽ không vui vẻ gì rồi. Nhưng mà, đàn anh thật sự sẽ cảm thấy nhẹ nhóm sao? Trình Hâm không dám chắc với suy nghĩ này của Á Hiên, dù sao anh cũng đã yêu Diệu Văn lâu như vậy.

Á Hiên và Trình Hâm nói chuyện phiếm một chút liền chào tạm biệt. Lúc này, Chân Nguyên lại hỏi.

- Cậu thật sự không hỏi đàn anh chuyện đôi giày à?

Động tác cởi áo của Trình Hâm hơi dừng lại, cậu suy nghĩ một lát rồi trả lời một cách thản nhiên.

- Không cần biết!

Với vấn đề cỏn con này thì tâm trạng của Mã Gia Kỳ quan trọng hơn. Nhưng cậu nghĩ lúc này có lẽ đàn anh cần thời gian để tĩnh tâm. Trình Hâm trèo lên giường trùm chăn, thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng tâm trạng cậu lại vô cùng rối bời.

Vẫn là không kìm được mà lo lắng cho người kia...

Sáng hôm sau Trình Hâm mang gương mặt thâm quầng đi học, kết quả ngủ gật trong lớp lại bị giáo viên mắng một trận. Hạ Tuấn Lâm và Chân Nguyên nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng kéo Trình Hâm lên sân thượng vào giờ ăn trưa.

- Cậu nói không cần thiết sao lại bày ra gương mặt sầu thảm như vậy? Lạc quan lên nào.

- Tớ có gì sầu thảm chứ? Chỉ là có chút chuyện cần suy nghĩ thôi.

- Hừ, cậu cứ chối đi. - Chân Nguyên bĩu môi.

- Trình Hâm, nếu cậu có tâm sự gì thì cứ nói với bọn tớ, chúng ta là bạn mà- Hạ Tuấn Lâm nhẹ giọng.

- Đúng đó, vấn đề của cậu là gì cứ nói, để ông đây còn biết mà giải quyết.

Trình Hâm nhìn Hạ Tuấn Lâm và Chân Nguyên một lượt, ánh mắt nhanh chóng chuyển đến người vừa lướt qua cửa canteen - nguyên nhân của mọi chuyện. Cậu nghĩ, đã đến lúc mình nên dứt khoát rồi.

- Tớ nghĩ, tớ thật sự nên hành động rồi.

- Ý cậu là...

- Theo đuổi anh ấy! Nhưng không phải theo cách trước đây, tớ muốn thể hiện là mình thích anh ấy.

- Cậu có tự tin không? - Chân Nguyên đột nhiên nghiêm túc hẳn.

- Nếu nói có thì không đúng, nhưng so với những người khác thì tớ tự tin rằng tớ thắng họ. Quan trọng là đàn anh thôi! Chỉ cần đối diện với anh ấy, tớ liền không đủ tự tin.

- Lo gì chứ? - Chân Nguyên cười khẩy. - Cậu có quân sư là bọn tớ mà.

- Nói thật là tớ không tin tưởng cậu cho lắm...

- Im đi Tuấn Lâm!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro