| Kỳ Hâm • Fanfic/ S | Âm Thanh Của Trái Tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống của Đinh Trình Hâm xoay quanh âm nhạc. Từ khi còn nhỏ, em đã tìm thấy sự an ủi và biểu đạt thông qua những phím ngà của cây đàn piano.

Em yêu nó, đặt nó vào trong lòng, mỗi nốt nhạc đều vang vọng cảm xúc và ước mơ của em. Âm nhạc là con đường em chọn, cũng là con đường em đi.

Em nổi tiếng, được người đời ca ngợi là một viên ngọc sáng nhưng em khao khát một điều gì đó khác xa hơn so với những lời tán dương đó...

Một sự kết nối vượt qua cả không gian.

Một buổi chiều mùa thu, Đinh Trình Hâm quyết định ra ngoài đi dạo. Với chiếc đàn phím di động trên tay, mọi nơi đều là nguồn cảm hứng cho em để tạo ra những bản nhạc mới.

Ngồi trên một chiếc ghế dài bằng gỗ, ánh nắng mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp lên những chiếc lá đỏ vàng rực rỡ.

Những ngón tay thon dài nhảy múa trên những phím đàn, em như thể lạc vào thế giới âm thanh. Âm nhạc chảy qua, một sự pha trộn hài hòa giữa niềm vui và hạnh phúc, mỗi nốt nhạc đều kể ra cho mình một câu chuyện riêng...

Câu chuyện đặc biệt chỉ có âm nhạc mới có thể diễn tả.

Trong buổi biểu diễn ngẫu hứng này, em lần đầu tiên chú ý đến anh - một người con trai ngồi cách đó không xa, đầu hơi nghiêng như thể đang chăm chú lắng nghe.

Sau này Đinh Trình Hâm mới biết tên anh là Mã Gia Kỳ. Anh vừa chuyển đến đây cùng gia đình. Điều khiến em ấn tượng là vẻ mặt thanh thản trên khuôn mặt anh, đôi mắt nhắm nghiền khi anh đắm chìm vào âm nhạc như nói lên anh đang cảm nhận cuộc sống xung quanh.

Sau khi hoàn thành bản nhạc được truyền cảm hứng của mình, Đinh Trình Hâm tiến đến gần Mã Gia Kỳ.

"Anh có thích bản nhạc không?" Em hỏi, giọng em nhẹ nhàng như gió thổi qua.

Mã Gia Kỳ quay sang phía em, một nụ cười nở trên khuôn mặt.

"Bản nhạc tuyệt lắm", anh trả lời.

"Tôi có thể thấy những màu sắc đẹp đẽ trong bản nhạc của em".

Bị câu trả lời của anh làm cho tò mò, Đinh Trình Hâm ngồi xuống bên cạnh anh, muốn hiểu suy nghĩ của anh.

Em đã sớm phát hiện ra người con trai này bị mù, nhưng việc anh không nhìn thấy dường như chẳng ảnh hưởng gì đến anh.

Mã Gia Kỳ mô tả âm nhạc một cách sống động, vẽ nên những bức tranh bằng lời nói của mình khiến Đinh Trình Hâm vô cùng kinh ngạc. Háo hức, em đã ngồi nghe anh kể cả buổi trời.

Từ ngày đó trở đi, Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ đã dần hình thành một mối quan hệ. Hai người dành tất cả thời gian rảnh cho nhau, đi dạo quanh công viên, chia sẻ những câu chuyện với nhau với cầu nối chung chính là tình yêu dành cho âm nhạc.

Thế giới của anh, mặc dù không có ánh sáng, nhưng lại chứa đầy những trải nghiệm và hiểu biết mà em thấy hấp dẫn.

Đối với anh, âm nhạc của em là con đường dẫn anh đến một thế giới mà anh không thể nhìn thấy. Anh kể về cách những giai điệu của em vẽ nên những quang cảnh trong tâm trí anh, mỗi nốt nhạc là một nét vẽ trên bức tranh trong trí tưởng tượng của anh.

Khi mối quan hệ của hai người dần sâu sắc hơn, Đinh Trình Hâm thấy mình bị thu hút bởi Mã Gia Kỳ, thu hút bởi con người của anh. Sự hiện diện của anh là liều thuốc an ủi, chữa lành cho tâm hồn em. Tiếng cười của anh như hạt sương, là giai điệu còn đọng lại sau khi cuộc trò chuyện của cả hai kết thúc.

Em ngưỡng mộ sự kiên cường và tinh thần của anh, những nét tính cách tỏa sáng rực rỡ ngay cả khi đối mặt với nghịch cảnh.

Một buổi tối, khi mặt trời lặn xuống dưới đường chân trời, phủ lên công viên những sắc cam và hồng, Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ ngồi bên nhau trên chiếc ghế dài yêu thích của hai người. Không khí trong lành, mang theo mùi lá rụng và lời hứa về mùa đông.

"Gia Kỳ này, em cảm thấy có điều gì đó đặc biệt khi em chơi nhạc cho anh nghe". Đinh Trình Hâm thú nhận, giọng em chỉ hơn tiếng thì thầm một chút.

"Giống như anh là một phần của âm nhạc vậy. Có anh, những bản nhạc thiếu mảnh ghép của em dần trở nên hoàn thiện."

Mã Gia Kỳ khẽ cười.

"Thật sao? Còn anh lại cảm thấy, âm nhạc của em khiến cho cuộc sống của anh thêm sống động, ngập trong niềm vui, chìm trong hạnh phúc."

Đinh Trình Hâm cảm thấy một luồng hơi ấm lan tỏa khắp lồng ngực, nhận ra rằng tình cảm của em dành cho anh đã vượt ra khỏi mối quan hệ đang có này.

Nhưng cùng với nhận ra đó là sự không chắc chắn. Em tự hỏi liệu anh có cảm thấy như vậy không?
Liệu mối liên kết mà họ chia sẻ có thể phát triển thành thứ gì đó hơn thế nữa không?

...

Những ngày trôi qua, mối quan hệ giữa em và anh tiếp tục phát triển. Sự liên kết của hai người là bản giao hưởng của những trải nghiệm giữa em và anh, mỗi khoảnh khắc lại thêm một lớp mới vào mối liên kết mà họ trân trọng.

Em thấy mình háo hức mong đợi thời gian bên nhau, trái tim em rung động khi nghĩ đến nụ cười và tiếng cười của anh.

Một buổi chiều lạnh giá, Đinh Trình Hâm mời Mã Gia Kỳ đến nhà em. Em muốn chia sẻ nơi bình yên em sống ngần ấy năm của mình với anh.

Phòng khách của em, được đặt một cây đại dương cầm, là một không gian tràn ngập sự ấm áp và sáng tạo. Ánh sáng mặt trời chiếu qua những ô cửa sổ, tạo nên những hoa văn trên sàn nhà mà anh có thể cảm nhận được dưới đầu ngón tay mình.

Khi anh khám phá căn phòng, những ngón tay của anh lướt nhẹ trên bề mặt nhẵn mịn của cây đàn piano. Em nhìn anh, trái tim em tràn ngập tình cảm khi anh làm quen với không gian đó. Như thể anh có thể cảm nhận được âm thanh của căn phòng, tiếng vọng lại của vô số giai điệu đã được sinh ra khi va phải bức tường.

"Cây đàn piano này đã chứng kiến rất nhiều điều" em nhẹ nhàng nói, ngồi cạnh anh, cùng anh chơi nhạc cụ.

"Đây là nơi em trút hết nỗi lòng. Thể hiện ra ước mơ to lớn của mình."

Anh mỉm cười, những ngón tay anh tìm thấy, đặt lên những phím đàn.

" Anh có thể cảm nhận được", anh trả lời.

"Giống như căn phòng này tràn ngập âm nhạc vậy."

Đinh Trình Hâm ngồi cạnh anh, tay em đặt trên phím đàn.

" Kỳ, anh có muốn chơi đàn cùng em không?" Em hỏi, giọng em tràn đầy sự ấm áp.

" Được. Chơi cùng em." Mã Gia Kỳ gật đầu.

Hai người cùng nhau bắt đầu chơi, tay họ chuyển động hài hòa trên các phím đàn. Đinh Trình Hâm dẫn dắt giai điệu, những ngón tay em nhảy múa duyên dáng, trong khi Mã Gia Kỳ đệm đàn nhẹ nhàng. Âm nhạc hai người tạo ra phản ánh yêu của giữa hai người.

Khi những nốt nhạc cuối cùng chìm vào im lặng, em quay sang nhìn anh, vẻ mặt anh tràn đầy niềm vui.

" Rất hạnh phúc."

Đinh Trình Hâm cảm thấy một làn sóng cảm xúc dâng trào khi nghe anh nói. Em nhận ra rằng mối liên kết của giữa hai người là duy nhất, một mối liên kết được hình thành thông qua âm nhạc và sự thấu hiểu lẫn nhau.

Đinh Trình Hâm - em tìm thấy một người thực sự nhìn thấy em, ngay cả khi người đó không thể nhìn thấy.

Những ngày tháng bên nhau của hai người tràn ngập trong niềm vui. Cả hai cùng nhau, bước chân vào cuộc sống của nhau. Biến đối phương thành một mảnh ghép chẳng thể thiếu.

Một buổi tối, khi họ ngồi trên ngọn đồi nhìn xuống thành phố, những vì sao lấp lánh phía trên, em cảm thấy một cảm giác bình yên. Thế giới dường như trôi vào tĩnh lặng, chỉ còn lại hai người họ và tiếng lá xào xạc khi gió thổi qua.

" Em có bao giờ tự hỏi hay suy nghĩ tương lai sẽ ra sao không?" Anh hỏi, phá vỡ sự im lặng.

Đinh Trình Hâm cân nhắc câu hỏi của anh, ánh mắt em hướng về phía xa xăm.

"Đôi khi em nghĩ về điều đó nhưng em đã học được rằng cuộc sống giống như âm nhạc. Không thể đoán trước, nó đến như một giai điệu, khi đã đi qua sẽ để lại một chút dư âm khiến ta nhớ mãi."

Mã Gia Kỳ gật đầu, vẻ mặt trầm ngâm.

" Phải."

Khi hai người nói chuyện, Đinh Trình Hâm cảm thấy ngày càng chắc chắn rằng tình cảm của em dành cho anh không chỉ là tình bạn. Em trân trọng mối liên kết của hai người, cách mà em và anh cộng hưởng với nhau. Nhưng em biết...

Con đường tình yêu không bao giờ đơn giản, và em biết rằng tình cảm của em dành cho anh sẽ đòi hỏi lòng can đảm và chân thành. Tuy nhiên, em cảm thấy một quyết tâm thầm lặng để khám phá điều đặc biệt này trong cuộc đời mình, để xem bản thân hai người sẽ đi đến đâu.

Khi màn đêm buông xuống, Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ vẫn ở trên đồi, cuộc trò chuyện của hai người là tiếng thì thầm nhẹ nhàng dưới những vì sao. Trái tim em tự chơi một giai điệu của riêng nó - một giai điệu tràn đầy hy vọng và khao khát.

Vào khoảnh khắc đó, dưới ánh sao, em nắm lấy tay anh, nhỏ giọng.

" Kỳ, anh có thích em không?"

"..."

" Ngay từ đầu,

Anh đã thích em..."

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#qx2024