Đêm tân hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc đôi vợ chồng quay về phòng tân hôn. Nơi được thắp sáng bằng nến và rải đầy những bông hoa tươi đẹp.

Vị hoàng tử bị mọi người chuốc say gần chết, ba bốn người đỡ mới có thể trở về phòng.

Người hầu mỉm cười rời đi, A Trình ngồi vào bàn pha trà cho hắn, Gia Kỳ khó hiểu nhìn cậu, mỉm cười.

"Sao anh lại cười?" A Trình hỏi.

"Thật xinh đẹp." Gia Kỳ lại mỉm cười.

“Đừng cười nữa, đi ngủ thôi?” A Trình đẩy hắn.

“Ngủ, không chỉ ngủ, còn có sinh——”

Gia Kỳ ôm cậu, đưa cậu lên giường tân hôn. Ngắm nhìn khuôn mặt của A Trình, đẹp gấp ngàn lần so với ba ngàn mỹ nhân của hoàng đế.

Mấy lớp tầng áo cưới, mỗi lần cởi ra một tầng, liền có thể nhìn thấy làn da trắng nõn hơn một chút, sắc hồng trên mặt còn quyến rũ hơn cả ngọn nến đỏ.

A Trình đã ngăn lại khi anh định cởi lớp quần lót cuối cùng. Tại sao mà chú rể có thể ăn mặc chỉnh tề như vậy trong khi cô dâu đã lột gần hết?

Nói xong câu đó, hai người họ thẳng thắn vật lộn nhau trên giường.

Ánh mắt họ chạm nhau.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” A Trình đỏ mặt trừng mắt nhìn anh.

“Đẹp quá,” nhịp tim của Gia Kỳ đập thình thịch, anh lẩm bẩm không để đối phương nghe thấy.

Vì quá gần nên hơi thở của cả hai như chạm vào nhau, nhiệt độ cơ thể đè lên nhiệt độ cơ thể, trái tim anh không thể bình tĩnh lại, da thịt cũng không thể bình tĩnh được.

Ở cạnh nhau nóng quá, anh lại lẩm bẩm trong tiềm thức: “Nóng quá.”

A Trình ngượng ngùng cúi đầu nói có thể là do côn trùng, hiện tại trên người cũng rất nóng và có chút ngứa ngáy.

Nó ngứa ở đâu? Gia Kỳ nghĩ rằng đó là một tác dụng phụ của loại rượu nào đó, anh hoảng sợ và nhanh chóng kiểm tra cậu.

Hai người đều trần truồng, mỗi cử động đều chạm vào một mảnh da thịt mịn màng, A Trình nhanh chóng ổn định hắn, không được nhúc nhích.

Gia Kỳ đặt tay lên một bên mặt cậu, nhìn thấy vẻ xấu hổ trên mặt đối phương, cố ý ngừng cử động, đợi một lúc mới cất tiếng hỏi: "Anh có thể hôn em không?"

Lông mày A Trình hơi run lên, tức giận nói: “Anh đã cưới em rồi, còn hỏi…”

Một nụ hôn bất ngờ rơi xuống khắp mặt, tiếng kêu của A Trình nghẹn ngào trong miệng, lòng bàn tay của Gia Kỳ cũng nhân cơ hội chạm vào vai cậu, chạm đến chỗ n.g.ự.c ngứa ngáy khó chịu, anh tự học mà không cần thầy dùng tay xoa nắn một cách mạnh mẽ.

Loại hương vị mà anh chưa từng nếm qua này thật sự rất kỳ lạ và thú vị.

A Trình toàn thân run rẩy, cố gắng dùng hai tay đẩy anh ra, còn Gia Kỳ dùng cả hai tay khống chế tay cậu, cạy miệng cậu ra mà l.i.ế.m láp.

Hai viên thịt căng phồng lên, A Trình ngẩng mặt thấy bèn muốn hét lên nhưng lại không dám hét, trên mặt lúc này lại toát ra một lớp mồ hôi mỏng, trông thật xúc động và quyến rũ dưới ngọn nến.

Chỉ đến khi làn da trắng nõn nhuốm một lớp hồng đỏ, Gia Kỳ mới chịu buông ra, li.ế.m hôn đôi gò má đẫm mồ hôi dọc theo chiếc cổ mịn màng của cậu.

Sau đó đưa đôi môi căng mọng hồng hào của cậu vào miệng, mọi vị ngọt ngào trong miệng đều không còn nữa vì đã bị anh chiếm lấy hết.

A Trình vừa mới quen với nụ hôn cuồng loạn ấy, lại phải cong chân lên vô tình chạm vào một chỗ không thể thốt nên lời.

Một tiếng r.ê.n r.ỉ đầy nghẹn ngào lấn át đi hết thảy, trong lúc đó phía dưới cậu thật ướt át. Gia Kỳ x.â.m ch.i.ế.m nơi ấy bằng ba ngón tay mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, tiếng nước ra ra vào vào khiến cơ thể A Trình đỏ bừng như quả gấc.

“Em thích tiểu hoàng tử hay tiểu công chúa?” Gia Kỳ thở hổn hển hỏi bên tai cậu.

"Đương nhiên là công chúa nhỏ..."

"Được rồi, vậy chúng ta sinh công chúa nhỏ đi -" Gia Kỳ nhắm đúng chỗ rồi đưa đẩy nhanh hơn. Cảm giác trống trải ấp ủ từ lúc uống chén rượu cuối cùng cũng được anh lấp đầy.

A Trình không kiềm chế được mà kêu lên, cậu sợ hãi ôm lấy cánh tay anh vì quá sâu, vừa trách anh vừa rơi nước mắt vì đã đi quá sâu.

Nó không sâu thì làm sao có t.h.a.i được?

Gia Kỳ mỉm cười hài lòng, hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cậu, ôm lấy eo cậu tìm một tư thế thoải mái hơn cho cả hai người, ra vào cơ thể  cậu một cách chậm rãi nhưng thật sâu, lần nào cũng chạm vào đúng điểm mấu chốt.

Cậu che miệng nhằm ngăn chặn tiếng rên rỉ của mình, nhưng lại không thể cưỡng lại phản ứng tự nhiên của cơ thể, không khỏi rùng mình và co giật liên tục, cho đến khi cậu chịu hết nỗi mà hét lên.

"Đau lắm không?" Gia Kỳ lau nước mắt, cẩn thận hỏi cậu.

A Trình lắc đầu, sờ sờ bụng dưới chỗ hơi nhô lên, hai mắt đỏ hoe nói: "Anh tới rồi."

Gia Kỳ hít một hơi thật sâu, hôn vị hôn thê đầy quyến rũ đang bất tỉnh trên giường, anh tiếp tục cày cuốc với hy vọng chúng sẽ bén rễ, nảy mầm, nở hoa và kết trái, sinh ra một em bé xinh đẹp và đáng yêu.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro