Chỉ vì quá thích em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Em có từng nghĩ qua, xa lánh không phải vì chán ghét, mà là do quá thích em."

01.

Lần thứ 8 rồi, Tống Á Hiên âm thầm nhớ kỹ đây là lần thứ 8 chụp ảnh cùng nhau, Mã Gia Kỳ cố ý bảo trì khoảng cách một nắm tay với cậu.

Anh em trái phải hai bên đều là vai kề vai, hòa thuận vui đùa, chỉ duy nhất cậu cùng Mã Gia Kỳ có khoảng cách, đột nhiên có sự khác biệt. Bọn họ cười vui vẻ như vậy, Tống Á Hiên cũng lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, giống như đã luyện tập vô số lần, không hề có sai sót.

Đây là cơ hội đứng bên cạnh anh mà cậu liều mạng tranh thủ được, anh nhìn như thờ ơ mà xa lánh cậu, Tống Á Hiên mẫn cảm hơn so với bất kỳ ai.

Sự việc xảy ra đến giờ đã hơn 3 tháng rồi, thực ra, cái Hotsearch hoài nghi hai người âm thầm yêu đương khiến công ty bỏ ra không ít sức lực mới có thể áp xuống. Trong video đó, không khí ái muội giữa hai người quá rõ ràng, Tống Á Hiên nghĩ lại bản thân mình, bởi vì xem đi xem lại video đến hơn 10 lần, tới chính cậu cũng cho rằng hai người đang ở bên nhau.

Hai người không cẩn thận chạm nhẹ môi nhau, dư vị điên cuồng, cậu không ý thức được mà nuốt một ngụm nước bọt, người xem đều nhìn ra được cậu thích Mã Gia Kỳ. Từ lần lên Hotsearch đó, Mã Gia Kỳ luôn bảo trì thái độ không xa không gần với cậu, sự ưa thích đặc biệt đối với cậu biến mất vô ảnh vô tung.

Cầu xin đó Mã Gia Kỳ, đừng dày vò em như vậy, hãy như trước kia đi được không?

02.

Hôm đó, công ty trước sau cho gọi Tống Á Hiên và Mã Gia Kỳ đến nói chuyện, nhìn thân ảnh gầy gò đó tiến vào trước, Tống Á Hiên nhịn không được bắt đầu lo lắng.

Giả cũng có khả năng nói thành thật, càng huống hồ cậu thật sự là thích Mã Gia Kỳ? Nếu như dư luận bị chuyển hướng sang phía bất lợi, đối với cả nhóm sẽ có ảnh hưởng cực lớn.

Cậu dán sát tai vào cửa phòng, mơ mơ hồ hồ nghe thấy trong đó nói cái gì, không hề thích, ảnh hưởng danh tiếng... theo tiếng chiếc ly bị đập xuống sàn nhà, cậu nghe thấy Mã Gia Kỳ phẫn nộ nói lớn: "Nói muốn tôi cùng Tống Á Hiên quan hệ gần hơn một chút là mấy người, tôi nói rồi, tôi không thích Tống Á Hiên!"

Tống Á Hiên choáng váng, cơ thể cứng còng, cậu bước qua sofa bên cạnh ngồi xuống, rất lâu mới tiêu hóa được câu nói đó của Mã Gia Kỳ.

Đây là lần đầu tiên Mã Gia Kỳ ở công ty phát hỏa lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên Tống Á Hiên đau lòng như vậy. Chính là trạng thái mê mang không biết bản thân muốn làm cái gì. Trong đầu rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng ngay khi cậu vừa nhìn thấy Mã Gia Kỳ bước ra ngoài, cái gì cũng không nói ra được.

"Á Hiên, bọn họ kêu em tiến vào rồi." Mã Gia Kỳ đã bình tĩnh lại, khuôn mặt lạnh lùng, nhìn không ra tâm tình gì, Tống Á Hiên nhìn thấy ánh mắt hung dữ của anh, chỉ chớp mắt đã không thấy nữa.

Tống Á Hiên bước vào trong, quả nhiên dưới sàn đầy nước trà, thư ký vẫn còn đang dọn dẹp.

"Á Hiên à, sự việc này công ty sẽ xử lý thật tốt, chỉ cần giữa hai đứa thật sự không có gì, thì sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp của mấy đứa đâu."

"Vâng ạ." Tống Á Hiên ngoan ngoãn tiếp lời Lý lão bản.

"Haizz, Gia Kỳ đứa trẻ này, thế mà vì chuyện này mà phát hỏa lớn như vậy, nó lần trước bị bạo lực mạng vẫn còn bình tĩnh, rốt cuộc thì vẫn còn là một đứa trẻ."

Lý lão bản nhấp một ngụm trà nóng trước mặt, chân thành mà nói với cậu: "Bác tin rằng mấy đứa chỉ là anh em, có sự đảm bảo của Mã Gia Kỳ là bác yên tâm rồi, sau này nhớ chú ý một chút đó..."

"Dạ..."

Cậu rất muốn hỏi Mã Gia Kỳ cho rõ, lẽ nào sự quan tâm đặc biệt ngay từ lúc bắt đầu, đều là công ty an bài hết sao?

03.

"Một, hai, ba, đến bắt đi." Mã Gia Kỳ bị đeo bịt mắt, ngữ khí vẫn dịu dàng như vậy, anh nhất định là Zombie ôn nhu nhất. Trò chơi này bọn họ đã chơi qua rất nhiều lần rồi, tuy ở trong căn phòng không lớn cho lắm nhưng vẫn dễ dàng thực hiện.

Lưu Diệu Văn vỗ vỗ hay dẫn đường cho Mã Gia Kỳ qua đó bắt cậu, cậu rõ ràng rất hưng phấn, dù sao trò chơi càng kích thích thì càng vui.

Nhưng mà Tống Á Hiên đang trốn phía sau cậu bên cạnh rèm của đang có chút hoang mang, mắt nhìn thấy Lưu Diệu Văn chớp mắt đã vòng ra sau người Mã Gia Kỳ, mà Mã Gia Kỳ tiến về phía mình càng bước càng gần, cậu quyết định đứng yên một chỗ không động đậy, tay Mã Gia Kỳ sắp đụng tới rèm cửa.

"Mã ca, đây nè!" Hạ Tuấn Lâm hét to một tiếng, Tống Á Hiên trong lòng điên cuồng cảm tạ cậu.

Phải cắn một miếng mới tính là bị lây nhiễm, nếu như cậu bị bắt lại... Tống Á Hiên không muốn không khí trò chơi vui vẻ như vậy lại bởi vì cậu mà trở nên xấu hổ.

Cậu cảm thấy ở đây không còn an toàn nữa, nhảy ra ngoài sau đó trốn vào bên cạnh của lớn, bên này là sàn nhà, đã ở phía dưới nêm rồi, chân thường với không tới nệm được cho nên tương đối an toàn hơn bên kia.

"Mã ca Mã ca!"

Fxxk, Lưu Diệu Văn lại là em!

Tống Á Hiên cắn cắn răng, Mã Gia Kỳ đã tiến sát lại gần, ngay trong tầm tay. Cậu cúi ngồi xổm xuống, muốn từ dưới cánh tay của Mã Gia Kỳ thoát ra ngoài nhưng lại bị Mã Gia Kỳ nghe thấy động tĩnh ôm chầm lấy.

"Bắt được rồi." Anh nhẹ giọng nói ra.

Đúng vậy, nhưng mà vẫn chưa cắn xuống thì vẫn không tính là bị lây nhiễm.

Tống Á Hiên vùng vẫy muốn trốn thoát khỏi cái ôm của Mã Gia Kỳ, bọn họ cùng bị ngã xuống nệm giường, hô hấp đều đều của Mã Gia Kỳ truyền đến bên tai cậu, Tống Á Hiên phát hiện bản thân vùng vẫy như thế nào cũng không thoát ra được.

Mã Gia Kỳ, anh không phát hiện là em hả? Cậu khẩn trương trong lòng, nếu như Mã Gia Kỳ biết được đây là cậu mà nói, lẽ ra nên giả vờ để cậu trốn thoát để tránh được một màn xấu hổ này chứ. Nếu không thì sao, anh thật sự muốn cắn em một miếng hả?

"Á Hiên." Âm thanh của Mã Gia Kỳ có chút trầm thấp, anh nhẹ nhàng gọi tên Tống Á Hiên, bởi vì cần xác định người bị bắt được, sau đó cắn một cái mới tính là thành công lây nhiễm.

Tống Á Hiên ngẩng đầu nhìn 3 4 cái camera được đặt tại cửa phòng, ánh mắt hoảng loạn của cậu đều bị camera ghi lại hết rồi, nhưng cậu cũng không có thời gian để phản ứng, lập tức liền cảm nhận được đôi môi lạnh lẽo của Mã Gia Kỳ dán lên cổ cậu.

Một chút, một giây, rời khỏi, không có ái muội, không có kéo dài, cũng không có cảm xúc phấn khích vì bắt được người, anh tháo bịt mắt xuống, từ trên người Tống Á Hiên đứng lên.

Tống Á Hiên cảm giác được bản thân quá có tật giật mình, chỉ là trò chơi mà thôi, nếu như bọn họ thật sự không có gì cả, thì phải sợ gì chứ?

Cả hai đều biến thành người đi bắt, đeo bịt mắt lên thế giới biến thành một màu đen, Tống Á Hiên bình tĩnh lại liền gia nhập vào trong trò chơi.

Cậu bắt được đầu ngón tay của một người, người đó cũng sờ được cậu rồi, bọn họ cùng tiến sát lại, rất nhanh tiếng cười trầm thấp gần đó truyền vào tai Tống Á Hiên, cậu lập tức phản ứng lại muốn đẩy người đó ra.

Tiêu rồi.

Cậu bị tay của Mã Gia Kỳ kéo vào trong lòng, khuôn mặt dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, Tống Á Hiên có thể nghe rõ tiếng tim đập của anh.

"Zombie tự bắt nhau rồi, hahaha." Hạ Tuấn Lâm đứng bên đó vỗ vỗ tay, hấp dẫn ống kính và lực chú ý, lại khiến trò chơi trở về quỹ đạo. Mã Gia Kỳ nhanh chóng buông tay Tống Á Hiên, hướng phía bên kia đi qua.

Trò chơi không sai biệt lắm kết thúc rồi, sau cùng Mã Gia Kỳ không bắt được Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường có thể ưu tiên chọn phòng ký túc xá, mà người đầu tiên bị Mã Gia Kỳ bắt được là Tống Á Hiên phải ngủ cùng Mã Gia Kỳ trong phòng nhỏ. Tuy là mọi người đều cố ý vô ý muốn bác bỏ lời đồn, nhưng mà quy tắc đã định ra không thể sửa lại.

Mã Gia Kỳ bên kia có vẻ rất bình tĩnh, thấy vậy Tống Á Hiên trong lòng trống rỗng.

04.

Phòng mới được phân cũng không lớn, hai cái giường được kê cách nhau không xa, Tống Á Hiên lau lau tóc bước ra từ trong phòng tắm, đối mặt với Mã Gia Kỳ là một chuyện khiến cậu có chút dày vò.

"Tắm xong rồi?" So với Tống Á Hiên không tự nhiên, Mã Gia Kỳ hiên nhiên càng có thể trấqn tĩnh đi xử lý mối quan hệ của hai người.

"Ừm." Cậu thấp giọng trả lời Mã Gia Kỳ, tiếp tục dùng khăn tắm chà lau đầu tóc của mình.

"Có chút chuyện..."

"Mã Gia Kỳ!" Tống Á Hiên cảm nhận được, lập tức lên tiếng ngăn chặn những lời của Mã Gia Kỳ, cậu không muốn nghe Mã Gia Kỳ nói những đạo lý đó, những đạo lý đó cậu đều hiểu cả, nhưng mà thích một người, chỉ có thể thích vậy thôi.

Mã Gia Kỳ nhìn dáng vẻ vội vã của cậu, trong lòng đều mềm nhũn, cũng không tiếp tục cùng cậu nói thêm gì nữa, đứng dậy bước vào phòng tắm cầm máy sấy tóc ra.

"Mau sấy tóc đi."

"Không cần đâu, dù sao tóc sẽ tự khô thôi."

Mã Gia Kỳ mím môi, cầm máy sấy tóc không động đậy, anh biết Tống Á Hiên không có tâm tư đi chăm sóc bản thân, đứa trẻ này nội tâm cảm tính như thế nào anh so với ai đều hiểu rõ.

"Em qua đây, anh giúp em sấy."

Tống Á Hiên tất nhiên không đồng ý, Mã Gia Kỳ chỉ có thể đem Tống mama ra đe dọa cậu.

"Sợ anh rồi đó." Tống Á Hiên lầm bầm một tiếng, tiện tay treo khăn tắm lên tường bước vào trong phòng tắm.

Hương vị của dầu gội thơm nồng, Mã Gia Kỳ đứng sau lưng cậu, đầu mũi cách mái tóc cậu rất gần rất gần. Động tác của anh vẫn ôn nhu như vậy, Tống Á Hiên vóc người cao cho nên anh chỉ có thể giơ tay lên, một bên xoa tóc cậu, một bên dùng máy sấy tóc thổi.

"Sắp trưởng thành rồi." Anh vô ý thức nỉ non, bởi vì Tống Á Hiên đều sắp cao bằng anh rồi.

Tống Á Hiên không trả lời anh, trong lòng cậu cũng loạn xì ngầu. Đây có lẽ là lần đầu tiên hai người ở riêng cùng nhau kể từ sau khi chuyện đó xảy ra. Ý nghĩ có thể tránh được thì tránh đi theo Tống Á Hiên rất lâu rất lâu rồi. Bầu không khí không quen thuộc này khiến trong lòng cậu có chút buồn bực.

"Mã ca." Tống Á Hiên mở miệng gọi anh, giọng nói thay đổi. Mã Gia Kỳ tắt máy sấy, gác lên trên giá, anh từ phía sau đưa tay sờ sờ mặt Tống Á Hiên. Quả nhiên khóc rồi.

Đứa nhỏ xoay người lại, không dám nhìn vào mắt anh, nằm trên vai anh lặng lẽ nức nở.

Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu: "Sao mà khóc rồi?"

Đã biết rõ rồi còn hỏi, Tống Á Hiên đẩy Mã Gia Kỳ ra, bước ra bên ngoài, đem chính mình giấu bên trong chăn.

Cậu không muốn để Mã Gia Kỳ biết tại sao cậu khóc, không muốn Mã Gia Kỳ nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của cậu, cũng không mở nổi miệng hỏi Mã Gia Kỳ tại sao không cần cậu nữa. Giờ phút này, tâm lý hiếu thắng của con trai tuổi 17 18 đang quậy phá.

"Á Hiên à, thực ra vừa nãy anh muốn nói với em là, ca ca sai rồi."

Tống Á Hiên nằm trong chăn choáng váng, đợi đến khi cung phản xạ phản ứng lại thì đã qua rất lâu rất lâu rồi. Cậu kéo chăn ra, lộ đầu thăm dò. Dưới cằm vẫn còn vương nước mắt, đôi mắt đầy sương mờ, đầu mũi hồng hồng, Mã Gia Kỳ lại tự trách mình.

"Xin lỗi em, đều là lỗi của ca ca." Mã Gia Kỳ đau lòng dùng ngón tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt cậu.

Mã Gia Kỳ xin lỗi cậu, điều này thật khiến Tống Á Hiên bất ngờ.

Cậu nghĩ qua Mã Gia Kỳ đến nói với cậu những gì không nên làm, cũng nghĩ qua sẽ tiếp thu kết quả sau này không có Mã Gia Kỳ bên cạnh cậu nữa, nhưng Tống Á Hiên chưa từng nghĩ Mã Gia Kỳ sẽ nói với cậu lời xin lỗi.

Nước mắt của cậu rơi đầy mặt, thuận theo những vệt nước đã khô một nửa chảy xuống, dáng vẻ nước mắt treo dưới cằm như sắp rơi xuống của cậu khiến trái tim Mã Gia Kỳ chua xót, cậu nói với Mã Gia Kỳ: "Mã Gia Kỳ, dựa vào cái gì lúc em muốn lại gần anh thì anh lại đẩy em ra xa, hiện tại em khó khăn lắm mới tiếp thu được trạng thái như bây giờ, anh lại muốn giống như lúc trước đến quan tâm em."

Mã Gia Kỳ tự cười nhạo chính mình, độ cong khóe miệng vẫn dịu dàng như vậy: "Bởi vì sống không có Á Hiên, anh hình như làm không được."

Đây là lần đầu tiên từ trước đến nay Mã Gia Kỳ nghiêm túc chơi trò chơi như vậy, anh để người khác ngay tại bên cạnh chạy thoát, nhưng lại nhất nhất ôm lấy Tống Á Hiên, không để cậu trốn thoát. Trong khoảnh khắc ôm lấy Tống Á Hiên, liền biết được đây chính là Á Hiên của anh.

Thiếu chút nữa là buông tay rồi, Á Hiên.

Nếu như nói ngay từ khi bắt đầu cố ý xa lánh Tống Á Hiên khiến Mã Gia Kỳ khó chịu, thì từ khoảnh khắc Tống Á Hiên chủ động xa lánh Mã Gia Kỳ đem đến cho anh là sự ngộp thở.

"Mã Gia Kỳ, anh lại như vậy rồi." Tống Á Hiên nghẹn ngào, so với buồn bã, càng nhiều hơn là không có lòng tin, cậu không thể tin tưởng Mã Gia Kỳ.

Lúc trước, Mã Gia Kỳ mỗi lần cầu xin Tống Á Hiên tha thứ đều là dáng vẻ thế này, tiếp cận cậu, đối tốt với cậu, cho cậu chút ngọt ngào, sau đó cậu sẽ không chịu được nữa mà tha thứ cho Mã Gia Kỳ.

"Anh xin lỗi, anh xin lỗi... anh xin lỗi...."

Mã Gia Kỳ thấy Tống Á Hiên nói như vậy thì bắt đầu hoảng loạn, anh kéo lấy tay Tống Á Hiên, đem tay dán vào trên mặt mình, lần đầu tiên hạ thấp tư thái đến như vậy. Tống Á Hiên ngẩng đầu lên, mới phát hiện đuôi mắt Mã Gia Kỳ cũng đỏ lên rồi.

"Em không tức giận, Mã Gia Kỳ anh không cần phải như thế này đâu. Em biết là anh ghét em, anh anh không phải ghét nhất là sao tác cp, buộc chặt tuyên truyền sao?" Tống Á Hiên giật tay ra, không muốn tiếp tục nhìn vào mắt của Mã Gia Kỳ, bởi vì cậu sợ xem thêm mấy lần sẽ không thể nhẫn tâm được nữa.

Kể từ sau lần Hotsearch đó, tài nguyên hạ xuống rất nhiều, anh không biết sao?

Khán giả có thể tiếp thu CP đem lại nhiệt độ, có thể tiếp thu tình yêu đẹp đẽ trong tưởng tượng, nhưng lại tiếp thu không nổi hiện thực, ghét bỏ ghê tởm.

"Anh từ trước đến nay không hề ghét CP."

"Vậy anh chính là ghét em." Tống Á Hiên buột miệng nói ra, đôi mắt nhìn thẳng Mã Gia Kỳ.

"Không..."

Mã Gia Kỳ làm sao có thể ghét Tống Á Hiên cơ chứ.

"Nói dối."

Em mới không muốn, tin tưởng anh nữa.

Cuộc nói chuyện kết thúc trong không vui, cả hai người đều dịu dàng như vậy, cãi nhau cũng không hề to tiếng, âm thanh nức nở lúc đó vang lên rất đột ngột, chỉ hai câu nói đã đem khoảng cách kéo ra thật xa, hai người nằm ngủ trên hai chiếc giường ai cũng không ngủ được.

05.

"Tiểu Tống à, đi gọi Mã Gia Kỳ xuống ăn sáng đi."

"Tại sao lại là em đi."

"Đi đi nào."

Tống Á Hiên mở cửa ra, Mã Gia Kỳ đang ở trước cửa sổ hút thuốc, cậu vừa lúc nhìn thấy góc nghiêng của Mã Gia Kỳ, hầu kết đang chuyển động.

"Trời ạ." Tống Á Hiên bận rộn đem rèm cửa kéo lại, quay đầu qua la Mã Gia Kỳ một câu, " Cái thứ đồ này từ đâu ra vậy? Anh không sợ bị chụp được sao?"

Anh tiếp tục hút hơi cuối cùng, quen thuộc đưa đầu ngón tay ấn đầu thuốc còn cháy xuống gạt tàn ngay đầu giường.

"Xuống dưới thôi." Mã Gia Kỳ đứng dậy, vuốt phẳng các nếp nhăn trên quần áo.

"Anh cmn vẫn chưa nói cho em biết anh làm sao biết hút thuốc đó!" Tống Á Hiên hét lên với anh, sau đó lại cười nhạo, "Mặc kệ anh!"

Nói xong, cậu vòng qua Mã Gia Kỳ bước ra ngoài trước, sau đó liền xuống lầu, cậu mới không muốn quản chuyện của kẻ lừa gạt Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng mím môi cười, cho dù bị la mắng cũng khó che giấu niềm vui, dù sao quan tâm là bước đầu của yêu thích. Anh bước xuống lậu, Tống Á Hiên mặt vô biểu tình đứng sau lưng Đinh Trình Hâm, sau khi nhìn thấy anh liền quay đầu bỏ đi.

Dù sao trong trò chơi Zombie cực khổ tìm kiếm Tống Á Hiên như vậy, hiện tại vị trí ngồi trên xe sắp xếp đơn giản trực tiếp như vậy đúng là thần trợ công.

"Ui trời, có thể đổi vị trí không?" Tống Á Hiên nói với nhân viên công tác, giọng nói không nhỏ, khiến Mã Gia Kỳ nghe thấy thì càng tốt.

"An bài phân nhóm như vậy, không còn cách khác, đợi lát nữa lên xe còn có nhiệm vụ đó." nhân viên công tác bó tay trả lời Tống Á Hiên, có trách thì chỉ trách cậu hôm qua bị Mã Gia Kỳ bắt được thôi.

Mã Gia Kỳ tự nhiên gật gật đầu, anh vốn dĩ chỉ tính toán cùng Tống Á Hiên được phân cùng một gian phòng để nói chuyện với cậu, không ngờ rằng lại được phân cùng một nhóm, vẫn còn thời gian, vậy thì... từ từ tới.

Tống Á Hiên ở bên kia kiến nghị vô hiệu khiến trong lòng anh ngũ vị tạp trần. Anh vốn không nên ích kỷ tự mình quyết định phương thức ở chung giữa hai người, bảo bối đã ném đi lại tìm trở về, nhưng làm sao dễ dàng vậy được.

"Chỉ giới hạn trước ống kính và nhiệm vụ thôi." Tống Á Hiên vừa ngồi xuống vị trí đã thấp giọng cảnh cáo Mã Gia Kỳ.

"Nếu như anh nói không thì sao? Mã Gia Kỳ đem chiếc mũ ngư dân của mình đội lên đầu Tống Á Hiên, đến gần cậu, hai người ở dưới vành mũ đối mắt nhìn nhau. Mã Gia Kỳ nói với cậu: "Em là Zombie nhỏ mà anh phí sức bắt về, đã đóng dấu rồi."

Nói xong, Mã Gia Kỳ dùng dầu ngón tay chạm nhẹ lên nơi mà hôm qua anh đã cắn Tống Á Hiên.

Cổ và cành tai của Tống Á Hiên sớm đã đỏ lên rồi, nhưng vẫn cứng miệng chống đỡ chút kích động trong lòng: "Xí, công ty an bài anh làm hòa với em hả? Vậy chúng mình làm hòa đi."

Thân là đội trưởng đã lâu, tâm tư dược mài giũa đến tinh tế, Mã Gia Kỳ rất nhanh đã phản ứng được lời nói của Tống Á Hiên có gì đó không đúng.

Nghĩ đi nghĩ lại, anh mới đoán được ngày đó công ty cùng anh nói chuyện đều bị Tống Á Hiên nghe được rồi, hèn gì, chiếu theo tính khí của Tống Á Hiên lại không hỏi anh nguyên do anh cố ý tránh xa cậu, hóa ra là cậu đã sớm biết rồi.

"Không phải." Mã Gia Kỳ không giải thích quá nhiều.

"Xí."

Tống Á Hiên trong lòng rất phức tạp, trừ sự phẫn nộ vì bị lừa gạt, trừ sự lạc lõng khi bị xa lánh, cậu đối Mã Gia Kỳ...

Trên xe bắt đầu trò chơi Ma Sói, Tống Á Hiên cũng ép mình mạnh mẽ vứt Mã Gia Kỳ ra sau đầu, nghiêm túc rút một thẻ bài.

Ngay lúc trời tối rồi, Tống Á Hiên cùng Hạ Tuấn Lâm âm thầm mở mắt, cậu không ngờ rằng một con sói khác lại là Hạ Tuấn Lâm, màn này có vẻ ổn rồi đây, cậu có chút hưng phấn, Hạ Tuấn Lâm dùng ánh mắt hỏi cậu nên giết ai đây.

Tống Á Hiên xấu xa lướt nhìn một vòng nhóm người tốt này, đem tay nhỏ không chút lưu tình chỉ vào Mã Gia Kỳ.

Cậu xác định là Mã Gia Kỳ hả? Hạ Tuấn Lâm nhướng mày hướng Tống Á Hiên xác nhận, bởi vì cậu cho rằng giết cái người chơi như không chơi là Mã Gia Kỳ này cũng không có ý nghĩa gì.

Đúng đúng đúng! Chính là anh ấy! Tống Á Hiên gật gật đầu, nhận được cái gật đầu của Hạ Tuấn Lâm liền nhắm mắt lại.

Trời sáng rồi, đêm qua là một đêm bình an, từ Mã Gia Kỳ bắt đầu phát ngôn.

"A... Anh không biết trò này chơi thế nào cả... Anh là nhà tiên tri, tối qua anh nghiệm ra Á Hiên là người tốt." Mã Gia Kỳ ngơ ngác ngẩng đầu phát ngôn.

A cái này, Mã Gia Kỳ bị cái gì vậy? Hạ Tuấn Lâm cũng ngơ luôn rồi, Tống Á Hiên chắc chắn là một con sói.

Rất nhanh, vòng phát ngôn đầu tiên kết thúc, mọi người nhất trí quyết định treo cổ Trương ca vì mấy phát ngôn đầy lỗ hổng của anh.

"Oan ức quá, em thật sự là dân thường mà, chỉ là lúc em phát ngôn, cái miệng không chịu khống chế thôi, được rồi, di ngôn của em hết rồi."

Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm đều nhất trí Mã Gia Kỳ không phải là nhà tiên tri, cho nên quyết định giết người có vẻ giống nhà tiên tri là Lưu Diệu Văn.

Trời sáng rồi, đêm qua Lưu Diệu Văn và Hạ Tuấn Lâm chết rồi.

Nghiêm Hạo Tường bắt đầu phát ngôn: "Em là phù thủy, hôm qua em đã đầu độc Hạ Tuấn Lâm. Mọi người nghe em nói, đêm đầu tiên em cứu Mã Gia Kỳ, cho nên em tin rằng anh ấy thực sự là nhà tiên tri, nhưng mà anh ấy lại nghiệm ra Tống Á Hiên là người tốt, tối qua cả anh ấy và Á Hiên là hai người tốt đều không sao cả, chỉ có thể có hai trường hợp, thứ nhất bọn họ cả hai đều là sói, thứ hai sói nghĩ rằng anh ấy không phải là nhà tiên tri. Em tin rằng Mã Gia Kỳ sẽ không biết chơi trò tự giết mình, vậy tại sao sói lại cho rằng anh ấy không phải nhà tiên tri? Bởi vì kết quả kiểm tra của anh ấy khác với góc nhìn của sói, cũng có thể nói rằng Á Hiên bên kia thực ra là một con sói khác."

"Lưu Diệu Văn bên kia rõ ràng là dân thường, Hạ Tuấn Lâm không có gì ngoài ý muốn đâu, em thấy trạng thái của cậu ấy rất giống là sói, nếu không thì số lượng sói sẽ không đủ, cho nên người tốt nên theo em, treo Á Hiên lên là được rồi."

Tống Á Hiên nghe hiểu hết rồi, Hạ Tuấn Lâm bị đầu độc khiến con sói cuối cùng là cậu có chút phát run.

"Em là người tốt." Cậu nói xong câu này hai tai đều đỏ lên hết, Mã Gia Kỳ ngồi bên cạnh cậu cười nhẹ.

"Hạo Tường nói không sai, đêm đầu tiên anh nghiệm ra Tống Á Hiên là sói, đêm thứ hai anh nghiệm ra Hạ Tuấn Lâm là sói."

Tống Á Hiên không cam tâm đấm lên tấm đệm trên ghế, Đinh Trình Hâm cả quá trình đều là một mặt "có ý gì vậy", cuối cùng đem Tống Á Hiên treo lên, trò chơi kết thúc rồi.

"Giỏi qua Tường ca!" Lưu Diệu Văn giơ ngón cái tán thưởng, ván này Tường ca gánh team.

Nghiêm Hạo Tường lâng lâng tiếp nhận khen thưởng, Hạ Tuấn Lâm len lén liếc cậu một cái. (Có lúc không hiểu kiểu gì, cậu ấy tự nhiên tức giận rồi.)

"Tức giận rồi?" Mã Gia Kỳ đem mũ ngư dân trên đầu Tống Á Hiên điều chỉnh, kề sát lại hỏi cậu.

"Tránh ra chút."

"Không phải đêm đầu tiên anh không nói ra em là sói hả?"

"Đã nói rồi, phải ở trước ống kính bảo trì khoảng cách không phải sao? Vậy thì cách xa chút đi, anh lại muốn cùng em nói cái gì?" Tống Á Hiên đối anh âm dương quái khí, trong lời nói tràn đầy sự bực bội với Mã Gia Kỳ.

"Á Hiên, anh không có ý đó."

Mã Gia Kỳ cam chịu, giống như bị tảng đá ép đến phiền muộn, tay nhịn không nổi sờ đến hộp thuốc lá, động tác nhỏ này bị Tống Á Hiên liếc mắt cái đã nhìn ra.

"Anh còn đem theo cái này bên người hả?"

"Ừm....."

"Bị chụp được thì chờ mà lên Hotsearch đi."

"Anh khống chế không nổi."

Tống Á Hiên tức giận lên: "Trước đây không phải anh quản em lợi hại lắm sao? Thuốc lá tốt đến thế hả?"

"Nghiện rồi, giống như em vậy."

"Được rồi, đưa em... thèm thì cũng nhịn đi." Tống Á Hiên đưa tay về phía anh, rất lâu vẫn không đợi được động tĩnh của người kế bên, cậu ngẩng đầu lên nhìn, Mã Gia Kỳ đang cười đến vui vẻ.

"Hôn anh một cái, anh sẽ đưa cho em."

"Anh vẫn chưa thôi đi hả?" Tống Á Hiên liếc anh trắng mắt, thu tay về nhắm mắt dưỡng thần.

Mã Gia Kỳ đem hộp thuốc lấy ra, tránh sang phía góc chết của camera, lấy ra một điếu. Anh cũng biết Tống Á Hiên rất ghét cái này, cũng biết được bị quay chụp thì xong đời, nhưng mà nhịn không nổi rồi. Ngón tay anh nhẹ nhàng mở bật lửa.

"Cmn, coi như em thua." Tống Á Hiên giật lấy điếu thuốc vẫn chưa châm lửa trên tay Mã Gia Kỳ, nhanh chóng rướn người hôn một cái lên mặt Mã Gia Kỳ.

"Á Hiên, anh biết là em quan tâm anh mà."

"Bệnh thần kinh, ai quan tâm anh, em chỉ là sợ anh khiến cả nhóm bị bôi đen."

06.

"Mã lão sư thích ai trong nhóm nhất vậy?"

Mã Gia Kỳ tiếp nhận mic, cười nhẹ nói: "Mỗi anh em trong nhóm đều rất thích, nếu như nhất định phải chọn một người thì chắc là Á Hiên."

Tống Á Hiên một mực ngồi phát ngốc, đột nhiên bị cue khiến cậu phản ứng không kịp, đợi cậu phản ứng lại thì mấy anh em đang cười đùa dỗi nhau hỏi tại sao không phải mình. Cậu vô ý thức nhìn qua Mã Gia Kỳ, xác định anh không có phát bệnh hồ ngôn loạn ngữ, giáo huấn lần trước với anh là chưa đủ hả?

"Á Hiên Nhi à, cho em cảm giác rất giống cậu bạn nhỏ vậy, sẽ khiến em đặc biệt chú ý trạng thái của em ấy."

Im miệng đi Mã Gia Kỳ! Tống Á Hiên tận lực làm thấp cảm giác tồn tại, Mã Gia Kỳ lại cue tên cậu, vậy tiếp theo nhất định sẽ hỏi cậu rằng trong mắt cậu Mã Gia Kỳ là người như thế nào.

"A, vậy Á Hiên cho rằng đội trưởng Mã Gia Kỳ là người như thế nào nào?"

Quả nhiên như vậy, Tống Á Hiên ngại ngùng cầm lấy mic bắt đầu sắp xếp ngôn ngữ: "Mã ca hả... anh ấy là một đôi trưởng rất có trách nhiệm, bình thường anh ấy rất chăm sóc cho tụi em... Thực ra không chỉ mình em, anh ấy rất quan tâm các anh em khác... Nếu như nói nguyên nhân tại sao Mã ca đặc biệt thích em, có lẽ là do trong mắt anh ấy, em vẫn là đứa trẻ được anh nuôi lớn."

Lời giải thích, nói rõ Mã Gia Kỳ không có đặc biệt thiên vị bất cứ ai, cũng nói rõ hai người tuyệt đối không phải là quan hệ ái muội không minh bạch.

MC bắt đầu theo thứ tự mà cue từng người, quay xong, cái đầu nhỏ của Tống Á Hiên đã bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây.

Rõ ràng ngay lúc tránh hiềm nghi, Mã Gia Kỳ còn dám ngang nhiên trêu chọc cậu kiểu này, không biết sẽ bị khán giả xem thành thế nào nữa. Là thành viên của một nhóm, nói thích ai hơn là điều cấm kỵ, hơn nữa Mã Gia Kỳ còn là đội trưởng, sẽ bị fans của các nhà mắng không công bằng, không xứng làm đội trưởng. Nghĩ tới đây, Tống Á Hiên bắt đầu nổi lên lo lắng, cậu nhìn lướt qua Mã Gia Kỳ đang ngồi nhàn nhã dặm lớp trang điểm, trong lòng càng ảo não.

Dựa vào cái gì em vì anh ta lo lắng, anh ta lại nhàn nhà như vậy!

"Nghĩ cái gì vậy?" Mã Gia Kỳ bên kia cười với Tống Á Hiên, cười đến mắt mày cong cong, anh cười lên chính là như vậy, nếu như khi đó đặc biệt vui vẻ thì lộ ra răng hổ.

"Cần anh quản chắc!" Tống Á Hiên hung dữ liếc anh một cái, hiển nhiên là có chút thẹn quá hóa giận.

"Á Hiên có phải là đang lo lắng cho anh không?"

"......"

Anh hiểu được suy nghĩ của Tống Á Hiên một cách dễ dàng.

Tống Á Hiên chua xót trong lòng, trong hốc mắt đã có chút nước dâng lên, anh hiểu em như vậy, chắc hẳn biết được có những chuyện đối với em mà nói có bao nhiêu khó chịu chứ, nhưng anh vẫn làm rồi đó thôi.

07.

Lúc kết thúc diễn tập thì đã muộn lắm rồi, các thành viên ở trong xe bảo mẫu ngủ nghiêng ngả, trời sáng còn phải lập tức bắt đầu buổi biểu diễn Livestream, cho nên không quay về nhà nữa, lên xe nghỉ ngơi một lát lại phải trang điểm tạo hình.

Tống Á Hiên cũng cực kỳ mệt mỏi, Mã Gia Kỳ đang ngủ bên cạnh cậu, bộ dáng nhắm mắt của anh cũng rất đẹp trai, thực sự rất giống ca ca dịu dàng ôn nhu khiến cậu sinh ra hảo cảm từ rất sớm rất sớm trước kia.

Không thể nghĩ nữa, Tống Á Hiên lắc lắc đầu đem hình tượng của Mã Gia Kỳ vứt ra khỏi đầu, chỉ cần nhắm mắt lại giống như lại nghe thấy tiếng Mã Gia Kỳ nói: không được rung đùi, lưng phải thẳng lên.

Thật đòi mạng, âm hồn bất tán...

Cậu mở mắt ra, phát hiện Mã Gia Kỳ đã tỉnh lại rồi, đang nhìn chằm chằm vào cậu.

"Nhìn cái gì?" Cậu nói nhỏ, sau đó xoay người nhìn lui sau, mấy anh em vẫn đang nghỉ ngơi.

"Vẫn còn có thể ngủ thêm chút nữa, em mau ngủ đi."

"Có anh đây, em ngủ không được." Tống Á Hiên liếc anh một cái, thủ phạm khiến cậu ngủ không được lại muốn kêu cậu ngủ thêm chút nữa.

Mã Gia Kỳ ngập ngừng không nói, mím môi an tĩnh nhìn Tống Á Hiên, anh muốn ôm lấy bả vai Tống Á Hiên, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kháng cự của cậu, tay không nhấc lên nổi.

Trời rất nhanh đã sáng, chiếc xe chuyển động đi đến địa điểm biểu diễn, các thiếu niên ở trên xe cùng nhân viên công tác tiến hành xác nhận quá trình lần cuối.

"Á Hiên và Tiểu Mã, chú ý tại thời điểm này phải nhảy lên bàn nâng, tiết tấu của bài hát này tương đối nhanh đó, thời gian nâng lên của bàn nâng khá ngắn."

Tống Á Hiên gật gật đầu, đoạn biểu diễn này có đoạn hai người nhảy chính là cậu và Mã Gia Kỳ, sau đó cần phải trong thời gian chỉ định bước lên bàn nâng để hợp xướng. Vũ đạo khá là hao thể lực, sân khẩu phía trước và bàn nâng có khoảng cách nhất định, lúc trước diễn tập nhảy lên đó cũng phí không ít lực.

"Còn có Tiểu Hạ và Tiểu Đinh, vị trí hai đứa ở đoạn này là tại phía sau Tống Á Hiên bọn họ, phải chú ý tránh ra, rất dễ đụng vào nhau đó. Part này chờ bọn họ nhảy lên bàn nâng xong hai đứa liền đổi vị trí bước lên trước nhảy chính.

"Vâng ạ."

"Vâng ạ."

"Còn lại cũng không còn gì nhắc nữa, diễn tập luyện tập đều làm mấy lần rồi, chỉ là việc này vẫn phải chú ý một chút đó." Nhân viên công tác thu lại tờ giấy, liền xuống xe đưa bọn họ vào.

Tống Á Hiên thở dài một hơi, gần đây áp lực có chút lớn, ví dụ như hôm nay diễn tập kết thúc xong chỉ ngủ được 4 tiếng.

"Đừng khẩn trương." Mã Gia Kỳ bên cạnh như cảm nhận được sự mệt mỏi của cậu, cười với cậu một cái.

Cậu khẽ gật đầu xem như hồi đáp, nhắm mắt lại để nhân viên công tác tiến hành tạo hình lần cuối, trên sân khấu MC bắt đầu làm nóng không khí khiến khán giả bật cười, ở phía sau hậu trường có thể nghe thấy rõ mồn một.

Rất nhanh liền tới lúc lên sân khấu, Tống Á Hiên khẩn trương đến cắn chặt môi dưới, Đinh Trình Hâm đi đến bên cạnh Tống Á Hiên, vỗ vỗ vai cậu xem như cổ vũ, có thể là do trạng thái của cậu khiến cho Đinh Trình Hâm có chút lo lắng, hai vị anh lớn đều có tâm tư chi tiết hơn cả.

Tống Á Hiên quay đầu cười với Đinh Trình Hâm tỏ vẻ bản thân không sao cả, tận dụng khoảng thời gian phần giới thiệu của MC, bọn họ sắp xếp đội ngũ chuẩn bị lên sân khấu.

Âm nhạc khá là sôi động, ánh đèn sân khấu vừa sáng lên, khán giả liền kích động la hét. Đoạn đầu biểu diễn tiến hành rất thuận lợi, do Lưu Diệu Văn cùng Nghiêm Hạo Tường rap đầu tiên, Trương Chân Nguyên có đoạn hát solo, rất nhanh liền đến đoạn Tống Á Hiên và Mã Gia Kỳ cùng nhau hát.

Chính là hiện tại, Mã Gia Kỳ thuận theo vũ đạo động tác chuyển người liền đến phía sau Hạ Tuấn Lâm bọn họ. Tống Á Hiên tương đối khó khăn hơn chút, cậu ở phía trước nhảy, động tác lại lùi đến trước mặt Đinh Trình Hâm. Cậu tự mình sửa động tác, chỉ cần từ giữa hai người Hạ Tuấn Lâm và Đinh Trình Hâm lùi về sau liền có thể đứng trên bàn nâng rồi.

Tống Á Hiên thở hổn hển, lùi lui sau, vũ đạo vừa rồi rất hao phí thể lực, nhưng mà còn may cậu thuận lợi đứng lên bàn nâng chuẩn bị bắt đầu hát.

"Á Hiên!"

"Tiểu Tống!"

"Tạm dừng tạm dừng! Rất là xin lỗi, buổi biểu diễn trước mắt xin tạm dừng!"

"......."

Giây phút ngay khi cậu chóng mặt ngã xuống, tứ chi phảng phất như không phải của chính mình vậy, điều duy nhất cậu có thể cảm nhận được là chất lỏng ấm nóng chảy xuống dính vào trên mặt cậu, Tống Á Hiên còn muốn giãy giụa đứng lên tiếp tục biểu diễn, nhưng chỉ cần động đậy đầu liền đau như muốn nứt ra.

Trước khi ý thức biến mất, cậu nằm xuống trên sàn, mí mắt đã muốn sụp xuống, duy nhất có thể nhìn thấy là Mã Gia Kỳ nửa ôm cậu, hình như nửa tay áo đều dính máu. Cậu có thể nhìn thấy Mã Gia Kỳ gào thét nhân viên y tế khi nào mới đến, gân xanh trên cổ đều nổi lên, thanh âm của Mã Gia Kỳ truyền đến tai cậu, nửa còn lại đều là tiếng ù tai.

Nhưng mà Tống Á Hiên bất giác nhếch khóe miệng, trong đau đớn xen lẫn tê dại, hóa ra, Mã Gia Kỳ thật sự rất lo lắng cho cậu......

Tống Á Hiên tỉnh lại thì đã qua hai ngày rồi, cả người mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, cậu mở mắt ra liền nhìn thấy Mã Gia Kỳ đang ngồi trên ghế.

"Á Hiên! Á Hiên! Em tỉnh rồi Á Hiên!" Một chút xíu động tĩnh của cậu đều bị Mã Gia Kỳ nắm bắt được, cũng có lẽ do đầu óc bị căng chặt quá lâu rồi.

"Ừm." Thanh âm của cậu hữu khí vô lực, cậu nâng tay lên sờ đầu của mình, vẫn còn có chút đau đớn âm ỉ. Tống Á Hiên có rất nhiều điều muốn nói, ví dụ như hỏi cậu làm sao lại bị thương vậy, ví dụ như tại sao lại chỉ có anh một mình ở đây.

"Cảm thấy như thế nào rồi, không khó chịu chứ? Em có biết tụi anh lo lắng muốn chết rồi không?"

Tống Á Hiên muốn nói chuyện, Mã Gia Kỳ lại đem tay cậu cưỡng chế nhét vào trong ổ chăn, giống như biết được Tống Á Hiên muốn hỏi cái gì.

Mã Gia Kỳ chậm rãi nói: "Em từ trên bàn nâng rót xuống dưới, đầu va phải chiếc đèn bên cạnh bàn nâng, tính là sự cố sân khấu đi. Công ty đã đi xử lý Hotsearch rồi, qua hai ngày nhiệt độ cũng hạ xuống nhiều rồi."

"Bọn họ nói em thế nào vậy?" Tống Á Hiên ẩn ẩn bất an, việc này có lẽ cũng tính là một sự cố sân khấu khá lớn, còn là Livestream, phía bên hợp tác không biết công ty đưa ra phương án giải quyết như thế nào.

"Không nói gì cả, đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn." Mã Gia Kỳ vô thức tránh xa chủ đề này, "Bên hợp tác cũng không làm khó chúng ta, lần này phía họ cũng phải chịu không ít trách nhiệm."

"Sao chỉ có anh ở đây vậy?" Tống Á Hiên rất muốn biết được, bởi vì hôm đó hình ảnh Mã Gia Kỳ vội vã lo lắng đâm vào tim cậu tê tái.

Mã Gia Kỳ đem cháo bên trong cốc giữ nhiệt đổ ra, bên trên có chút rau mùi cùng với thịt nạc. "Em ăn ít gì đi đã, đợi chút nữa anh từ từ kể cho em."

Tống Á Hiên muốn nhận lấy chén nhỏ nhưng bị Mã Gia Kỳ kéo lại, trước ánh mắt hoài nghi không hiểu của Tống Á Hiên, anh cười nhẹ nói: "Anh đút cho em."

Tống Á Hiên đỏ cả mặt, thìa cháo đưa đến bên miệng cậu có độ ấm vừa phải, bởi vì Mã Gia Kỳ nhè nhẹ thổi hai lần mới đưa tới, cậu mở miệng ra, môi chạm vào cháo trước, sau đó vị giác trên lưỡi mới cảm nhận được hương vị.

"Bác sĩ nói em quá mệt mỏi nên mới tạo thành chóng mặt trong thời gian ngắn, vừa đúng lúc ở trên bàn nâng, va chạm đến đầu, thiếu chút nữa là mất máu quá nhiều, khiến tụi anh đều sợ chết rồi."

"Đem anh dọa chết rồi sao?" Tống Á Hiên mở miệng cười nói, "Anh có phải đã khóc không Mã Gia Kỳ?"

Anh giận dữ đút vào miệng Tống Á Hiên một ngụm cháo, không trả lời, Tống Á Hiên biết rằng Mã Gia Kỳ mặc nhận.

"Anh quan tâm em sao?"

"Biết rồi còn hỏi, tim đều muốn nhảy ra ngoài rồi."

"Ít gạt người thôi, anh vẫn chưa trả lời em tại sao chỉ mình anh ở đây, Đinh ca bọn họ đâu?" Tống Á Hiên nói xong câu này liền cắn chặt cái muỗng, không cho Mã Gia Kỳ rút ra, nhìn bộ dáng này là biết cậu rất muốn biết được.

Mã Gia Kỳ thấy cậu bắt đầu giở trò vô lại, cam chịu nói với cậu: "Chúng ta cùng bên hợp tác ký hợp đồng rồi, phần biểu diễn phải bổ sung lại, chính là thay thành sân khấu 5 người, bên họ cũng có phần sai nên chấp nhận rồi."

"Vậy anh thì sao, sao lại không tính lên người anh vậy?"

"Anh đi rồi thì ai chăm sóc em? Mẹ em lo lắng muốn chết rồi, video quay hiện trường hôm đó cũng truyền ra ngoài hết rồi."

Tống Á Hiên nhìn thấy sự ưu phiền trong mắt Mã Gia Kỳ, đầu óc nhất thời choáng váng, không biết làm thế nào để đối mặt với anh, lầm bầm: "Anh không phải ghét em nhất hả, còn bày ra bộ dáng này..."

"Á Hiên, thích và ghét em không cảm nhận được sao?"

Câu nói này khiến tim Tống Á Hiên chua xót, cậu nghĩ tới những ngày tháng cậu vô lực và tuyệt vọng, cũng nghĩ tới Mã Gia Kỳ đối với cậu lo lắng và quan tâm, cậu tức giận nói: "Anh chính là chán ghét em!"

"Anh không có." Mã Gia Kỳ đưa tay giúp Tống Á Hiên chỉnh lý mái tóc rối loạn, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên đuôi mày cậu.

"Anh, em đã lớn rồi, hiểu chuyện rồi, cũng sẽ không bao giờ náo loạn nữa. Em sẽ tiếp nhận việc không có anh bên cạnh, tập làm quen việc không có anh, không cần phải lừa gạt em...." Tiếng khóc của cậu hoàn toàn khiến Mã Gia Kỳ buông xuống sự lo lắng trong lòng.

"Anh không có gạt em, Á Hiên, anh thích em." Mã Gia Kỳ dùng ngòn tay cái lau đi những giọt nước mắt rơi trên mặt cậu, ngữ khí kiên định chân thật, khiến Tống Á Hiên nhất thời hoảng hốt.

Trong mắt cậu lóe lên sự vui sướng, không thể tin được, sự uất ức, toàn bộ đều rơi vào trong mắt Mã Gia Kỳ.

"Xin lỗi em, vì anh đã tự tiện cho rằng đó là bảo vệ em." Anh ôm lấy Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên ôm Mã Gia Kỳ khóc rất lâu, từ khóc thút thít nghẹn ngào đến chỉ trích Mã Gia Kỳ thích gì làm nấy. Cậu phải đem sự yêu thích cố gắng giấu thật sâu, không để mọi người biết được, nhưng thích một người làm sao giấu được.

Không tự giác mà quan tâm, không hiểu được mà lo lắng, sớm đã đem nội tâm bộc lộ sạch sẽ.

"Anh biết hay không Mã Gia Kỳ, anh muốn làm lành thì cúi đầu, muốn rời đi thì lại quyết liệt như vậy. Những việc đã từng xảy ra sẽ không bao giờ biến mất. Những lời anh từng nói, đều như giáng một đòn vào em vậy, đâm đến khiến em phát đau." Cậu quyết tuyệt rời khỏi vòng ôm của Mã Gia Kỳ, nói xong câu này, nước mắt lại rơi xuống.

"Á Hiên..... Anh....." Mã Gia Kỳ nói năng ngập ngừng, nắm chặt tay, đầu ngón tay đâm mạnh vào lòng bàn tay giống như không cảm thấy đau nữa vậy.

"Gia Kỳ, anh biết rằng em là người rất sợ cô đơn, sự yêu thích của anh em không dám tin tưởng. Nhưng nếu như là thật, thời gian rất công bằng, em và anh đều có thể từ từ thoát ra."

"Không thể được, anh không làm được!" Mã Gia Kỳ ôm chặt lấy cậu, lời nói rất kích động, bất kể Tống Á Hiên dùng lực lớn thế nào cũng không đẩy ra được, "Anh thích em Tống Á Hiên, anh không thoát ra được, em cũng không thoát ra được!"

"Mã Gia Kỳ!" Tống Á Hiên tức giận rồi, giọng nói cũng cao lên mấy độ, "Anh dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy!"

"Á Hiên, câu chuyện thích em giống như ngọn gió truy cầu biển rộng vậy."

Tống Á Hiên không phản kháng nữa, yên tĩnh nghe anh dùng giọng nói dịu dàng dễ nghe kể chuyện cho cậu.

"Gió yêu biển rộng, bao la của biển, dũng cảm của biển, chân thành của biển. Nhưng gió không thể dừng bước chân mình, không có cách nào chỉ vì biển mà lưu lại, gió rất nhẫn tâm, bất kể biển giữ lại thế nào, nó vẫn chọn lựa rời đi biển rộng, bay đến nơi mà nó nên tới. Sau đó nó phát hiện rằng, những ngày tháng không có biện thật là lạnh lẽo cô đơn, biển cũng vì sự lựa chọn của nó mà buồn bã, thế là nó bắt đầu không biết phải làm sao, nó nói với biển những đau khổ của bản thân, nhưng biển lại không lựa chọn tha thứ cho gió."

"Bởi vì biển biết rằng gió yêu biển, giống như biển cũng yêu gió, yêu ôn nhu của gió, cuồng dã của gió, biển không muốn gió lại vì tình yêu không thực tế này mag đau khổ, cho nên biển nói với gió, biển không hề yêu gió."

Kể tới đây, Mã Gia Kỳ đã bắt đầu nghẹn ngào, Tống Á Hiên hỏi anh sau đó thì sao.

"Sau đó, gió không có cách nào cải biến vận mệnh, nhưng lúc đi qua biển lớn vẫn cực kỳ say đắm mà dữ dội, để bày tỏ tình yêu với biển. Biển đáp lại bằng những con sóng lớn, để giãi bày tình yêu với gió. Gió và biển không rời nhau, A Tống, anh cũng không muốn buông tay em."

Tống Á Hiên sớm đã khóc đến sưng mắt, Mã Gia Kỳ đã rất lâu không kể chuyện cho cậu nghe rồi, cậu chìm đắm trong câu chuyện nhẹ nhàng đó, gió rời đi biển, không phải nó không yêu biển, mà vì quá yêu rồi, yêu đến muốn buông tay."

"Gia Kỳ...."

"Anh đây."

Lựa chọn của cậu là tha thứ, Mã Gia Kỳ biết được.

08.

Tống Á Hiên sờ thấy cái hộp nhỏ trong túi quần của Mã Gia Kỳ, cậu nhướng mày, ngữ khí khẳng định: "Hộp thuốc lá."

"Ừm."

"Cai đi."

"Được."

Thuận theo như vậy ngược lại khiến Tống Á Hiên không yên tâm: "Thật hay giả đó?"

"Nghe lời bạn trai nhỏ." Mã Gia Kỳ cắn nhẹ tai cậu một cái, giọng điệu ám muôi.

"Bệnh thần kinh."

"Không phải, đáng ra phải gọi bạn trai!" Mã Gia Kỳ không quản sự kháng cự của Tống Á Hiên, hôn hôn mặt nhỏ của cậu. Có lẽ là do giận rồi, sắc mặt của Tống Á Hiên hồng nhuận hơn nhiều nhưng tới khí lực đánh người cũng không có nổi.

09.

"Mã Gia Kỳ mau xem này, cái trạm này đào dưa về hai chúng ta hôm em bị thương nè." Tống Á Hiên giơ cao điện thoại la lớn, rất nhanh Mã Gia Kỳ từ trong phòng bếp bước ra.

Mã Gia Kỳ thuận thế xem điện thoại của cậu, sau đó hôn lên trán Tống Á Hiên, "Để họ đào đi."

"Trời ạ, bị lộ hết thì phải làm sao, tiền bồi thường thiệt hại hợp đồng em đền không có nổi đâu." Tống Á Hiên một hồi phiền muộn, một hồi lại thích thú xem tiếp, "Netizen này còn có hai bài nữa, phân tích cũng không tồi, hắn nói anh yêu thầm em rất lâu rồi, sau đó..."

"Hắn phân tích đúng rồi, nhưng mà không có chứng cứ."

"Anh gạt người, lúc trước anh nói là công ty yêu cầu hai chúng ta có quan hệ tốt đó." Tống Á Hiên nghĩ đến lúc trước tại phòng làm việc nghe thấy việc này, sinh hờn dỗi, ngữ khí cũng có chút không đúng lắm.

"Ngày đó là anh nói năng lung tung"

"Sớm đã thích em rồi mà."

"Ai muốn nghe anh nói thế này chứ." Tống Á Hiên đem mặt vùi vào trong gối, khóe miệng không thể khống chế cong lên cùng với đôi tai hồng hồng sớm đã khiến cậu bại lộ rồi.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro