[Nhất Thời Du Lượng / Lượng Quang] Stardust

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Painkiller vẫn cảm thấy không khỏe bởi vì đó vẫn không phải là kết cục nên có.

---

0.

Thân khờ trót ngại chân tình,

Bóng hình chớm đã rung rinh tơ hồng.

     Khuynh thành nhất tiếu cạn nông,

Vạn ngàn ước nguyện được nồng chữ duyên.

Thải vân truy nguyệt thuyền quyên,

Chớ bằng trăng uyển loan trên mắt kiều.

Trộm nhìn một ánh tiêu diêu,

Thầm mơ nắng dịu, hoa tâm khẽ cười.

Xuân phong thiên lý chẳng bì người!

Yêu thật lòng, đâu quản mười dặm xa.

Thế gian còn tựa chu sa,

Họa đan thanh khéo cũng là niệm tư.

Gió xuân Dương Châu tỷ bất như,

Tận tâm ái lữ, khó chư nan cầu.

Để trường cửu cộng tú Lâu,

Ba sinh nguyên thủy, đậm sâu chữ tình!


1.

Cổ nhân tức tịnh truyền thừa,

Ái tình đôi tựa, dở hay thấu lòng!

Mấy ai thoát kiếp long đong,

Yêu vào cho lắm cũng tòng chữ minh.

Nhất Nguyệt quyến tựu Quang tinh,

Ấy đà tự huyễn thân tình ngọc kha!

Lưu danh tân vị kì hà,

Tự là Du Lượng, hựu là Ánh Trăng.

Khiếu nhau nội giới mà rằng:

Một thân bất nhiễm, họa chăng khả bì!

Thiếu niên tam đẳng tiến tri,

Nhất phần gia trợ, vạn phần tại lao.

Nhượng nhân cảm thán khoái trào:

Bên đường vệ cỏ, với nào tới mây!


Ráng chiều trăng đuổi đó đây,

Hoa khai xuân noãn, hây hây bụi hồng.

Nụ tầm e ấp chờ trông,

Huệ say giấc mộng, nghiêng nghiêng gió chiều.

Cát tường phảng phất liêu xiêu,

Hương đưa nắng nhạt, má kiều dịu hôn.


Gặp nhau chốc ở mấy đôn,

Xúc này duyên thọ, mà hồn cũng theo.

Bởi đâu có buổi chuông treo,

Con tim đánh khéo khiến ai xiêu lòng!

Người về vẫn bộ thong dong,

Biết chăng sóng động, đục trong bến bờ.


2.

Hiền tài khéo nhẫn thức thời,

Xuân qua, hạ tới, thu về, lập đông.

Hỏi ai bên ấy một thông,

Là ni hay nớ vẫn trông, vẫn chờ?


Thấy người nhìn đến thẩn thơ,

Liền rằng thích rõ, bao giờ tỏ ta!

Thấy người mang chiếc lẵng hoa,

Liền rằng mê luyến, nhất hoa định tình!

Thấy người vấn chút an khinh,

Liền rằng người đã yêu mình mến tôi!

Thấy người tản mác đơn côi,

Liền rằng chắc mẩm thiếu hơi kẻ này!

Thấy người luyện pháp chau mày,

Liền rằng khéo đã định ngày vu quy!

Thấy người cùng hắn nghĩ suy,

Liền rằng có phải hiểm nguy đến gần!

Thấy người nhất tiếu kinh thân,

Liền rằng yêu đến một phân cũng dài!


Sợ rằng tuế nguyệt phôi phai,

Khắc ghi chữ ái, lại e biểu bày.


3.

Ngày đông trắng tuyết bay bay,

Hương thơm thoáng lạnh, trà khay nước đầy.

Cành tre, khóm trúc ngất ngây,

Mà đâu gió lại đùa mây mơ màng?

Bước dài lại bước lang thang,

Rối ren một đoạn, mênh mang mấy phần.

Thôi thì đành kiếp tương thân,

Người thưa ta đáp trót ân trọn tình.


4.

Dòng sông lưu thủy lặng thinh,

Hoa rơi bất định biết tìm về đâu?

Ngoài thềm rả rích đêm thâu,

Buồng trong e ấp thâm sâu khó dò.

Đàng xa nhỏ bước co ro,

Lệ hoen khóe mắt, lại quên ngoảnh nhìn.

Ánh trăng sáng, gió đêm ninh,

Song phòng thượng, chăng phong linh tòng người?

Thinh đà đắc, biệt đam tâm,

Sự tình thực tính vẫn thầm ổn an.

Nguyệt minh lượng, noãn phong than,

Chăng người từng ghé thăm ban mộng thành?

Tẩu hành nhất định mạn thanh,

Biết rằng miên thụy nửa canh chẳng nồng.


Bán dạ nghe tiếng mưa bông,

Tưởng như mấp máy tiếng lòng lời yêu.

Liệu mơ có hóa trớ trêu,

Nhẹ tênh một nước, sợ thêu tư hoài. 


Summary:

Du Lượng cho rằng bản thân không thể động lòng, đặc biệt khi đối phương là Thời Quang!

Du Lượng vào một buổi chiều tà, bị nắng hắt đến ngu người nên mới cảm thấy nụ cười của Thời Quang sáng lên mị thần!

Du Lượng cho rằng Thời Quang thích mình nhưng không chịu nói! 

Du Lượng bởi vì nghĩ Thời Quang thích mình, cảm thấy tội nghiệp đành phải đáp lại Thời Quang một chút!


----

FIN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro