Chương 1: Gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước đến cửa căn chung cư mục nát cuối phố, bên dưới là tiếng xe qua lại, tôi có thể nghe thấy tiếng cãi vã vọng xuống từ tầng 8.

[ Thật ồn ào, giá như ông ta chết quách đi cho rồi ] Tôi bước lên cầu thang, vừa đi vừa lẩm nhẩm trong miệng. Đến trước cửa nhà, tôi chần chừ đứng lỳ trước căn phòng cho đến khoảng chừng 5 phút sau, tiếng lạch cạch vang lên, đứng trước mặt tôi là người phụ nữ gầy gò, toàn thân phủ đầy những vết bầm tím:

[ Ho... Hoạn Thư, con đứng đó từ lúc nào vậy? ]

[ Ông ta lại đánh mẹ à? ]

[ Khô...không, ba con chỉ xin mẹ một ít tiền, ôn..ông ấy muốn mua chút rượu. ]

Vẫn như thường ngày, tôi đi thẳng vào phòng mình chẳng thèm đưa mắt nhìn tên bợm rượu đang nằm trên ghế. Mẹ tôi chẳng thay đổi chút nào, dáng vẻ nhu nhược, miệt mài, cam chịu của bà ấy tiều tụy đến đáng thương

-------------------------------------------------

Tối đó, 'gia đình' 3 người ngồi trên bàn ăn, không khí ảm đạm bao trùm lấy căn bếp nhưng có vẻ yên bình hơn vì người đàn ông trước mặt tôi vẫn chưa nói lời nào, rồi bỗng dưng ông ta đưa đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi:

[ Hoạn Thư, tao thấy mày cũng có chút xinh đẹp đấy. Thảo nào, hôm trước mấy lão nhìn thấy ảnh của mày đều nói là hàng chất lượng, hahaa ] Nói xong, ông ta cười lớn , ánh mắt vẫn ghì chặt lấy gương mặt đang tái nhợt đi vì sợ hãi của tôi.

[ Vâng, cảm ơn cha đã khen ] Tôi cười gượng, liếc nhìn ông ta rồi lại cúi gằm.

Bữa tối vẫn không dừng lại ở đó, ngưng 1 hồi, gã lại cất giọng:

[ Mấy lão nhìn vậy, mà cũng nhiều tiền lắm. Hay là... mày chọn 1 thằng, tao sẽ bảo nó cho mày ngủ cùng 1 đêm, chắc cũng kiếm về kha khá đấy chứ? ]

Tôi điếng người, sống lưng lạnh toát, khóe miệng mấp máy không đáp lại, tôi cũng không nhìn gã nhưng tôi cảm nhận được sự ớn lạnh xuất phát từ chính người đã sinh ra mình.

[ Không nghĩ được à? Hay là để tao chọn hộ mày? Lão Lưu, hắn làm chủ quán rượu, tạm được nhỉ? Hay mày thích lão chủ trọ? ... ]

Ông ta nói liên tục không ngừng nghỉ mặc cho chẳng có lời đáp lại, tôi căng thẳng đến mức chân tay cứng đờ. Mẹ tôi chưa bao giờ chống đối lại ông ta nên lẽ đương nhiên tôi làm vậy sẽ không có ai bênh vực, nếu hôm nay tôi nói 'không' có lẽ mai tôi sẽ chẳng còn nơi để về.

[ Thưa cha, mẹ, con xin phép về phòng trước. ] Tôi dồn hết can đảm đứng bật dậy, rời khỏi bàn ăn đi về phòng mình, nhưng chỉ được 2-3 bước, có một bàn tay kéo tôi về phía sau, mất thăng bằng, tôi ngã nhào trên mặt đất.

[ Hoạn Thư, con đi*m nhà mày dám bỏ đi trước mặt tao? ] Trong câu nói tràn đầy sự tức giận, tôi có thể nhìn thấy tia hằn đỏ giận giữ trong mắt người đàn ông, ông ta hất đổ bàn ăn, quay sang tôi rồi bắt đầu chửi mắng. Ông ta tiến về phía tôi, nhưng chẳng đi được mấy bước đã ngã gục.

Tôi hoảng sợ, đôi đồng tử trợn tròn lên vì sợ hãi, gã đàn ông to lớn nằm gục trên mặt đất, con dao găm sâu vào bụng khiến ông ta rên rỉ, quằn quại vì đau đớn. Máu tươi tràn ra khắp căn phòng, nhuộm đỏ khung cảnh trước mặt tôi. Mùi tanh của máu hòa quyện với mùi nấm mốc và cả chuột bọ, thật kinh tởm! Nó lan ra khắp căn phòng và xộc lên mũi tôi khiến tôi choáng váng, chẳng được bao lâu cả cơ thể tôi đã trở nên nôn nao, tôi đổ gục trên sàn. Cả căn phòng lúc này chỉ còn lại tôi, 1 thi thể và tiếng la hét cùng những giọt nước mắt của mẹ tôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro