Chương 1: Lão thái bán cẩu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm tuyết vừa ngừng rơi, mặt trời ấm áp chiếu lên mặt tuyết tạo ra một mảnh kim quang lấp lánh.


Thời tiết rét lạnh dạng này, ăn lẩu là không còn gì tốt hơn. Hơi nóng của lẩu bóc lên sùng sục, thịt bò cắt thành lát mỏng nhúng vào nồi lẩu đang sôi, miếng thịt đổi màu, khẽ quăn xoắn, nhanh chóng gấp ra chấm vào nước chấm chua cay...


Tư vị kia thật sự ngẫm lại liền khiến người ta chảy nước miếng!


" Tú nha đầu! Tú nha đầu..."


Trịnh Tú giật mình hồi thần, phụ nhân nói chuyện trước mắt chừng bốn mươi tuổi, một thân quần áo bằng vải bông, mặt nhọn, lông mày cao, con mắt dài nhỏ, dáng gầy. Xem ra thập phần khôn khéo, bộ dạng cay nghiệt.


Không phải ai khác, chính là Nhị thẩm Chu thị của Trinh Tú.


Chu thị vừa tiếp tục nói: " Ngươi đừng trách nhị thẩm càu nhàu, cũng là vì tốt cho ngươi! Ngươi nhìn ngươi xem, qua hết năm liền mười sáu tuổi, trong thôn chúng ta cô nương mười tuổi liền đính thân, mười ba, mười bốn tuổi đều lập gia đình. Nhìn lại ngươi, đã chậm trể lâu như vậy, ngươi như thế nào cũng không biết sốt ruột?"


Trinh Tú gật đầu cho qua nhưng kỳ thật trong lòng là không đồng ý.


Người trong thôn phần lớn đều là nông dân hướng mặt cho đất hướng lưng cho trời, ở đồng ruộng kiếm ăn, điều kiện trong nhà phần lớn đều không tốt nên lập gia đình rất sớm.


Trong nhà nàng, cha nàng là một cử nhân cũng có ít danh tiếng, người ở bốn dặm tám thôn đều gấp gáp đến xin làm đệ tử cha nàng.


Mỗi quý cũng có thể nhận được học phí phong phú không nói, ngày lễ ngày tết cũng có đệ tử đến cửa tặng lễ. Tuy lễ đưa cưng không phải là quá đắt hay quí trọng gì nhưng gà vịt thịt cá thì không thiếu.


Tình huống gia đình nàng như vậy, đừng nói là ở trong thôn, chính là ở trấn trên đều phải tính đến.


Chưa nói đến nàng cũng không phải là người thời đại này.Nàng là từ mấy ngàn năm sau xuyên việt mà đến, ở thời đại của nàng hơn hai mươi tuổi kết hôn cũng còn xem là sớm huống hồ còn chưa nói đến có người còn không kết hôn nữa kìa. Cũng như kiếp trước của nàng, ở thành phố lớn phấn đấu hai mươi bảy hai mươi tám năm, làm chủ quản trong một công ty không lớn không nhỏ, mỗi ngày vì sinh kế mà không ngừng làm thêm giờ, căn bản không có thời gian đi nói chuyện yêu đương. Thời điểm gấp rút thì bận rộn suốt ở chổ làm, khi rảnh rỗi thì cùng bạn than đi dạo phố, xem phim hay làm spa. Có thể trôi qua những ngày phong phú như vậy ai có thể nói nàng không vui.


Nói tóm lại, Trịnh Tú cảm thấy mỗi ngày trôi qua rất tốt, đó mới là tư vị tốt nhất. Mà lập gia đình, cũng là dệt hoa trên gấm.


Nàng đáp ứng Chu thị bất quá là sợ nàng càu nhàu.


Chu thị vẫn còn lải nhải: " Nhị thẩm nói với ngươi có thể là người không tốt sao? Con trai độc nhất của Phùng viên ngoại trấn trên a! Bao nhiêu cô nương nầm mộng cũng muốn đi làm thiếu phu nhân đâu! Đến lúc ngươi gả đi, còn có thể mang cha cùng đệ đệ ngươi đi trấn trên hưởng phúc đâu."


Trấn trên Phùng gia xác thực rất giàu có, là người trong sạch, chỉ là Phùng viên ngoại chỉ có đứa con trai độc nhất, lại là cái cao lớn ,vạm vỡ, mập mạp xem ra cở hai ba trăm cân! (1 cân = ½ kg) Béo còn không tính là cái gì đi, trước đó không lâu sau trận bão tuyết, Trinh Tú đi trấn trên đem quần áo mùa đông cho cha nàng, liền gặp gở công tử nhà Phùng viên ngoại, người kia tay to, mặt lớn, tròng mắt đều muốn dính luôn trên người nàng, vẻ mặt rất bỉ ổi.


Chu thị đến nói với Trịnh Tú chuyện làm thân này, làm cho nàng cơm đêm qua đều muốn phun ra.


Tính tình Trịnh Tú cũng không phải dể nắn, thậm chí còn có chút đanh đá. Nàng lập tức liền cười nhưng trong lòng không cười hỏi : " Hôn sự tốt như vậy, nhị thẩm sao không để lại cho muội muội nhỏ bé."


Trịnh Tiêm chính là nữ nhi bảo bối của Chu thị, qua lễ mừng năm mới liền mười ba.


Chu thị sửng sờ rồi lập tức lấp bắp đáp: " Nha đầu nhà ta còn nhỏ, nói sau đi, trên đầu nàng còn có một tỷ tỷ chưa xuất giá , như thế nào cũng không xuất giá trước tỷ tỷ nàng được."


Trịnh Tú nghĩ thầm mà cười ha ha. Tính toán trong bụng nhị thẩm nàng đều viết hết lên mặt. Nói rõ chính là đem gia đình nhà nàng đến trấn trên ở, đến lúc đó đất đai trên danh nghĩa gia gia nãi nãi đều thuộc về gia đình nhà bọn họ rồi.


Trịnh lão nhân gia cùng lão thái thái sinh ra ba người con trai cùng một nữ nhi. Nhiều năm trước mất mùa, lại là thời điểm rối loạn đã chết đói một trai một gái, chỉ còn lại hai đứa con trai.


Chính là cha nàng, lão đại Trịnh Nhân cùng nhị thúc nàng Trịnh Toàn.


Cha nàng là người có tiền đồ, khảo cái công danh. Mấy năm trước còn ở kinh thành làm chức quan không lớn không nhỏ. Nhị thúc nàng càng thú vị hơn, ăn nhậm gái gú cờ bạc đều đủ, mấy năm trước đã nháo ở riêng. Trịnh lão đầu cùng lão thái thái bị hắn vặn vẹo nháo đủ kiểu, cắn răng nói phân nhà.


Ra riêng không tới hai năm, toàn bộ đất đai trong nhà đều ra đi trong tay nhị thúc nàng, lại trở về sống cùng hai lão nhân gia, hiện tại nương tựa vào cha mẹ cùng đại ca mà sống.


Tiểu nhi tử không có tiền đồ, nhị lão không ít lần vì vậy mà tức giận.


Trịnh Tú cũng biết đại khái gia gia nãi nãi lưu lại đất đai hơn phân nửa là muốn cấp cho nhị thúc.


Những thứ đó là của chính gia gia nãi nãi, phân như thế nào, bọn họ không có quyền xen vào, Trịnh Tú không có ý kiến.


Nếu có thể phân cho nhà nàng, thì nàng cũng không đâu lại chắp tay đem cho người.


Trịnh Tú nhướng mày, ôm cánh tay, ôn hòa nhìn Chu thị.


Chu thị bị nàng nhìn có chút chột dạ, nhưng miệng lại cãi chày cãi cối : " Làm khó người ta cũng khôngquan tâm đến danh tiếng khắc phu của ngươi, ngươi phải nghĩ kỹ, bỏ qua mối hôn sự này cũng không còn cái nào tốt hơn!"


Không sai, trước đây Trịnh Tú từng đính qua hai lần hôn sự. Bất quá là do Trịnh Tú.


Mối hôn sự đầu tiên là lúc cha nàng còn ở kinh thành làm quan, cho nàng làm cô dâu nhỏ, đối phương cũng là quan gia. Về sau cha nàng về hưu, hồi hương, hai nhà cách nhau quá xa, dần dần giảm bớt liên lạc.
Đến lúc Trịnh Tú mười tuổi, Trịnh Nhân sai người lên kinh, mới biết được gia đình họ cuốn vào tranh đấu triều đình, cả nhà bị tich thu tài sản, chém đầu. Cỏ ở mộ phần cũng đã cao cỡ nữa người .


Vì vậy Trịnh Nhân lại một lần nữa xem xét một gia đình khác. Là môn sinh đắc ý của hắn, thiếu niên anh tài, thiên phú thật tốt, tiền đồ sau này vô hạn.


Thiên niên kia xác thực anh tạ ngút trời, mười mấy tuổi liền thi đậu tú tài, còn được một vị đại nho thưởng thức thu làm môn sinh.


Chỉ là sau này, thiếu niên kia thay đổi sắc mặt, mang người lớn trong nhà đến cửa từ hôn. Nghe nói là yêu cầu lấy con gái của vị đại nho kia. Tướng ăn kia, quả thực khó coi cực kỳ.


Trên đường từ hôn trở về, cả nhà gặp phải sơn phỉ, cả nhà đều chết. Cái gì anh tài ngút trời, cái gì thăng chức rất nhanh, đều hóa thành bọt nước.


Cũng bởi vì việc hôn sự như thế, danh tiếng ' khắc phu' của Trịnh Tú truyền đi càng ngày càng nghiêm trọng.


Cũng vì vậy, tiểu cô nương ưu tư sầu lo, không bao lâu bệnh một trận phong hàn, sốt cao không lùi, đoạt đi sinh mệnh nàng. Sau đó nàng liền xuyên việt mà đến.


Trịnh Tú vốn muốn đâm lại Chu thị vài câu, lại thấy đệ đệ của mình Trịnh Dự chạy chậm lại đây.


Nàng lần này tới là đem tặng đồ cho nhị thẩm, mấy ngày nữa là mồng 8 tháng chạp trong nhà có không ít đệ tử đưa cháo mồng tám tháng chạp. Cha nàng liền kêu nàng đem lại đây.


Trịnh Dự cùng tiểu tử nhà nhị thúc không chơi chung nên ít khi lại đây, lúc này hắn vội vàng mà đến , tự nhiên là có chuyện.


Cách thật xa, Trịnh Tú liền kêu: " Chạy cái gì? Phía sau có chó đuổi theo ngươi à?"


Đệ đệ này mới hơn bảy tuổi, bướng bỉnh không chịu được. Ba ngày không bị đánh liền nhảy lên đầu lật ngói.


Trịnh Dự chạy đến trước mặt nàng, thở hổn hển : " Tỷ tỷ, không tốt lắm, nãi nãi bán chó đi rồi!"


" Bán chó, bán cái gì chó? Ven đường nhặt chó a?"


Gia gia nãi nãi cùng một nhà nhị thúc ở chung một chổ, trong nhà người nhiều lương thực còn không đủ nuôi người lấy đâu nuôi chó.


Trịnh Dự nóng nảy vò đầu bứt tai " không phải , là muốn bán chó nhà chúng ta!"


Trịnh Tú vừa nghe liền đợi không được!


Nàng nửa tháng trước ở trước cửa nhà nhặt được một chú chó đen toàn thân đen nhánh, bóng loáng như nước sơn, mắt sáng như đuốt, có chút giống chó săn ở hiện đại.


Khi đó, nàng lúc đầu còn có chút sợ hãi, còn dặn dò Trịnh Dư lúc ra vào phải cẩn thận một chút.


Chó săn kia nằm ở cửa nhà nàng không động cũng không biết là đói bụng hay là như thế nào.


Trịnh Tú liền muốn càng nhanh chóng đuổi nó đi, từ trên xà nhà lấy một miếng lạp xưởng ném cho nó. Không nghĩ tới khi ăn xong nó không những không đi mà còn ở trước cửa nhà nàng nấn ná mỗi ngày.


Về sau có một ngày, Trịnh Dự cùng mấy đứa trẻ trong thôn đánh nhau, liên tục đánh tới trước cửa nhà. Con chó đen kia không biết từ chổ nào nhảy ra, đối với mấy hài tử kia sủa liên tục , hù dọa mấy đứa trẻ kia chạy trốn tứ phía. Có đứa còn bị sợ đến nhũng chân, căn bản không có khí lực chạy đi.


Mắt thấy chó đen muốn nhào đến, Trịnh Tú từ trong nhà đuổi ra quát, bảo nó ngưng lại. Chó đen lại hiểu tiếng người, vốn đang hung thần át sát, đột nhiên liền mềm mại nức nở một tiếng, lại nằm xuống lại cạnh cửa.


Không nói đến Trịnh Dự, Trịnh Tú còn muốn khen nó là con chó ngoan nhất kìa.


Trịnh Dự liền cầu khẩn nàng giữ lại chó đen, Trịnh tú nghĩ tới cha nàng ở trấn trên dạy học, cách mấy ngày mới trở về một chuyến, trong nhà chỉ có hai tỷ đệ, tuy nhà nhị thúc chỉ cách vài bước chân, nhưng từ tận đáy lòng rất không muốn cùng nhà nhị thúc lui tới. Nuôi chó, thật là một lựa chọn không sai.


Trịnh Tú tìm sợi dây thừng, đem cột con chó ở gần cửa, mỗi ngày đều đem cơm canh thừa cho nó ăn. Nó cũng không kén ăn, cái gì cũng đều ăn, không tới mấy ngày, màu lông càng đen bóng.


Có một lần, nửa đêm Trinh Tú đi ngoài sẵn tiện kiểm tra cửa viện. Lại phát hiện ở cửa chổ cột, một đầu sợi dây thừng còn buột trên hàng rào, đầu còn lại nằm dưới đất nhưng lại không thấy con chó đâu. Khi đó nàng còn mắng một hồi ' không có lương tâm', ' lang tâm cẩu phế'. Ngày ngày hầu hạ ăn uống ( nàng đương nhiên không thấy cơm thừa không tốt lắm, một số nhà còn không có đủ ăn lấy đâu ra cơm thừa), thế nhưng cứ như vậy trốn mất! Nàng ở bên cửa đứng oán thầm một hồi lâu, liền thấy dưới ánh trăng, con chó đen một thân lông đen sáng bóng lắc lư trở về. Cũng không biết là không thấy Trịnh Tú trong bóng tối hay là căn bản không thèm để ý tới nàng, liền tự ý lăn một vòng trên đất, đem đầu hướng cái dây thòng lọng bên trong cọ một vòng, sợi dây liền khôi phục như ban đầu buộc lên cổ nó. Điều chỉnh xong, nó liền nằm sắp bên cửa bắt đầu ngủ.


Trịnh Tú hết sức kinh ngạc, đây mà là chó sao?, chó tinh thì có !


Sau này, nàng càng đối tốt với nó, xem nó như người nhà, còn cùng Trịnh Dự họp lực, ở trước cửa nhà dùng một tấm gỗ giản dị làm ổ chó, ít nhất cũng có nơi che gió che mưa.


Trịnh Tú làm người theo qui tắc là, đồ của người khác hắn muốn giày xéo như thế nào cũng được, không liên quan đến nàng, nhưng phàm là đồ của nàng một ngón tay cũng đừng hòng nhúng chàm!


Chu thị thấy nàng muốn đi, vội lên trước giữ chặt cánh tay nàng: " Đừng đi a, ta còn lời chưa nói dứt đâu!"


Nếu không phải thời đại này trưởng ấu phải có tôn ti, Trịnh Tú mới không nghĩ để ý nàng.


Lúc này, cái gì nàng cũng không quan tâm, rút cánh tay mình về, kéo Trịnh Dự bước nhanh về phương hướng nhà mình: "Nãi nãi đi hướng nào?, mau dẫn ta qua đó."


Trịnh Dự tuy còn nhỏ nhưng đi đứng linh hoạt, kéo Trịnh Tú một đường chạy như bay, hai người rất nhanh liền đến cửa thôn.


Trịnh Dự giải thích: " Nãi nãi đi đứng chậm, chắc vừa tới ven đường thôi, đi không xa đâu, chúng ta cứ theo đường đi trấn trên mà đuổi theo."


Ngày này trấn trên có họp chợ, người qua lại cũng nhiều, mà bọn họ ở thôn Hòe Thụ , muốn đi trấn trên liền đi ở đường lớn bên cạnh.


Trịnh Tú nghĩ chân lão thái thái như vậy, cả canh giờ cưng đi không đến, chỉ sợ lão thái thái nữa đường đem chó bán cho người đi đường.


Bọn họ đi không lâu, xa xa liền nhìn thấy một lão nhân nhỏ gầy lưng gù.


Trịnh lão thái thái từ từ đi tới, nắm trong tay một sợi dây thừng thật dài, mà đầu kia của sợi dây thừng chính là chó đen uy phong lẫm liệt nhà nàng.


Chó đen đi mau, đi trước một lúc liền dừng lại, chờ Trinh lão thái thái bắt kịp, nhu thuận cực kỳ.


Trịnh lão thái thái cũng thích con chó đen này, đã sớm nghe nói Trịnh Tú nhặt chó đen nuôi dưỡng, bà đã từng tới cửa nhìn. Trịnh Tú nghe nàng hồi tưởng nói, trước đây bà cũng nuôi nhiều chó đen, chỉ là trong nhà không tốt, chó đen kia cuối cùng cũng bị giết rồi ăn. Qua nhiều năm như vậy, Trịnh lão thái thái cũng đã lớn tuổi như vậy, nhưng vẫn còn nhớ rõ tâm tình chua xót khi đó. Lúc Trịnh lão thái thái bắt kịp chó đen, nàng cũng sẽ nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.


Tỷ đệ Trịnh Tú đi gần, mơ hồ có thể nghe được lời lão thái thái nói với chó đen: " Bán ngươi cho nhà trong sạch, sẽ không để ngươi chịu khổ, ngươi sau này sống thật tốt a?"


Vừa dứt lời, đúng lúc có người đi đường đi qua, trông thấy, liền hỏi: " Lão phu nhân, chó này có bán hay không?"


Trịnh lão thái thái vội vàng gập đầu, đáp " Bán thì bán, bán nửa lượng bạc."


Người kia kinh ngạc nói: " Thế nào bán đắt như thế?"


Một lượng bạc là tiền phí sinh hoạt đủ một năm cho người trong thôn.


Trịnh lão thái thái nói: " Chó này hiểu tính người, thật biết điều, cũng đở cho chủ. Ta cũng không phải là thấy tiền liền bán, muốn xác định ngươi sẽ đối tốt với nó, ta mới bằng lòng bán đi."


Bọn họ bên này nói, cũng hấp dẫn không ít người đi đường, chỉ là hỏi nhiều, còn thật lòng mua rất ít.


Trịnh lão thái thái cũng không nóng nảy, tiếp tục dắt chó đi chậm về phía trước, có người hỏi thăm, liền kiên nhẫn nói đôi câu.


Trịnh Tú xem mà chua xót.


Trong trí nhớ của nàng, có lần nàng từng theo nãi nãi nháo , nhất định đòi món đồ chơi mới. Khi đó trong nhà vừa đóng học phí đã không còn tiền dư, nàng khóc rống không ngừng , mắt như sắp mù, nãi nãi đành đem con mèo trắng yêu quí đã nuôi nhiều năm ra cửa,


Về sau nãi nãi liền mang tiền về, mua cho nàng món đồ chơi mới. Chỉ là con mèo trắng kia cũng không còn xuất hiện trong nhà nữa.


Đại khái khi đó, nãi nãi cũng như bây giờ, một người hỏi, một người đáp chào hang, cuối cùng đem con mèo trắng yêu mến bán ra ngoài, đổi về một khoản mua cho nàng đồ chơi mới.


Trịnh Dự mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã sớm hiểu chuyện, thấy nãi nãi như vậy trong lòng hắn cũng thấy chua xót.


Lúc này hắn lại nhìn thấy bộ dáng muốn khóc nhưng không khóc của tỷ tỷ, do dự nói: " Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ? Chó của chúng ta này..."


Trịnh Tú nâng tay áo quẹt mắt : " Nhất định phải đem trở về a !"


Thay đổi quá nhanh, Trịnh Dự nhất thời tiếp nhận không kịp.


Trịnh Tú đã bước nhanh về phía trước, hô: "Nãi nãi!"


Trịnh lão thái thái có chút nghe không rõ, tiếng kêu này của Trịnh Tú lại rất dùng sức. Nhất thời hấp dẫn cái nhìn của không ít người đi đường qua lại.


Đã thấy người kêu là thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi, liền không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.


Trịnh lão thái thái chần chừ quay người, nhìn thấy người đến là Trịnh Tú, nhất thời tay chân thất thố, hoảng loạn cả lên.


" Nha, Tú nha đầu, làm sao ngươi tới?" Trịnh thái thái giống như đã làm sai chuyện, trong lúc vô ý liền cầm sợi dây thừng trên tay dấu ra sau lưng.


Trịnh Dự đuổi theo sát bước chân tỷ tỷ, cùng đi đến trước người lão thái thái.


" Này là ngài mang chó đi tản bộ đi?" Chứng kiến bộ dáng co quắp của lão thái thái, trong lòng vốn có chút ít tức giận cũng không đành lòng trách móc nặng nề nàng, lời nói nói ra liền cho nàng cái bậc thềm đi xuống.


Trịnh lão thái thái cuối thấp đầu, không nói lời nào.


" Mau qua, tới đỡ nãi nãi a!" Trịnh Tú vượt qua Trịnh Dự một cái.


Trịnh Dự tiến lên vịn lấy Trịnh lão thái thái, Trịnh Tú thuận thế liền tiếp nhận sợi dây thừng, dắt chó đen.


Bọn họ đã đến, tự nhiên sẽ không để Trịnh lão thái thái đi lên trấn trên , mà là cùng nhau đi trở về.


Trịnh lão thái thái lúng túng, cuối cùng mở miệng nói: " Nhị thẩm ngươi nói, ngươi về sau phải gả đến trấn trên đi làm thiếu phu nhân, con chó này sau này ở nhà chúng ta không có đường sống... hai ngày này, A Vinh nháo muốn một bộ văn phòng tứ bảo, còn nói không có thứ kia sẽ không chịu đi học đường. Ta liền muốn... Tú nha đầu, đừng trách nãi nãi."


'A Vinh' trong miệng Trịnh lão thái thái chính là con trai của nhị thúc nàng Trịnh Vinh, cũng là hài tử nhỏ nhất trong nhà bọn họ nên Trịnh lão thái thái phá lệ cưng chiều.


Trịnh Tú có thể nói cái gì a , trong bụng lại đem một nhà nhị thúc mắng một lần, lại cũng không thể trách móc nặng nề Trịnh lão thái thái cái gì.


"A Vinh nói muốn bộ văn phòng tứ bảo đi mà bộ kia đến mấy lượng bạc, ngày bán chó này cũng không đủ."


Trịnh lão thái thái kinh ngạc nói: " Quý như vậy?"


Trịnh Tú đáp: " Không phải a, nếu thật kém, tốn nửa lượng bạc, ta bên cạnh có, cũng liền lấy ra đưa ngài."


Trịnh lão thái thái có chút co quắp: " Như thế nào lại lấy tiền từ nhà các ngươi."


Vài năm này sau khi tiểu nhi tử trở lại, hai lão nhân gia qua ngày càng khó, thường xuyên dựa vào tiếp tế của đại nhi tử. Bán con chó đen Trịnh Tú nhặt được, lão thái thái thấy không có gì nhưng nếu lấy tiền từ nhà bọn họ trong lòng bà sẽ băn khoăn.


Trịnh Tú cùng trịnh Dự một đường nâng lão thái thái về thôn.


Trịnh Tú để Trịnh lão thái đứng vững, sau đó quay đầu phân phó Trịnh Dự vài câu, Trịnh Dự nện bước chân ngắn của mình hướng nhà chạy như bay, không bao lâu sẽ trở lại.


Trịnh Tú bảo hắn về nhà cầm bạc, không nhiều, không ít, vừa vặn nửa lượng bạc.


Trịnh lão thái không chịu lấy, Trịnh Tú phải cứng rắn kín đáo đưa cho nàng.


Trịnh lão thái tự nhiên không phải vì Trịnh Vinh, mà là vì cả đời thành thật,trước mắt bị bắt ép không có biện pháp,sẽ không lén lén lút lút mang chó của tôn nữ bán lấy tiền.


Nếu không mang theo chút bạc trở về , nhị thẩm nàng sẽ không cho lão thái thái sắc mặt tốt đẹp gì.


Đem Trịnh lão thái thái đến cửa nhà, Tỷ đệ Trịnh Tú cũng không tiến vào đã về nhà.


Trên đường Trịnh Dự quệt miệng nói: " Trịnh Vinh đó chính là không muốn đến học đường mới nháo muốn vật quý như vậy. Nhà chúng ta, trừ cha ta, ai có thể dùng tới đồ đắt tiền như vậy."


Trịnh Tú thập phần tán thành cái nhìn của đệ đệ, gật đầu nói: " Lập tức là hết năm, ngươi cũng sẽ đến học đường học, cũng không thể cùng hỗn tiểu tử kia học!"


Trịnh Dự rụt cổ một cái không lên tiếng. Hồ nháo giống Trịnh Vinh, hắn không dám a!


Nhị thúc nhị thẩm điều đối với mấy đứa nhỏ nhà mình dung túng, đến nhà hắn, cha cùng tỷ hắn đều không phải đèn đã cạn dầu!


Hai người đi đến cửa nhà, Trịnh Tú đột nhiên xoay mạnh người.


Trịnh Dự bị nàng cử động bất thình lình sợ hết hồn: " Tỷ, ngươi làm sao a?"


Trịnh Tú hồ nghi nói: "Từ trên đường lớn trở về, giống như cảm thấy có người đi theo chúng ta."


Trịnh Dự cũng đi theo quay đầu lại nhìn.


Phía sau bọn họ một người cũng không có, cách đó không xa ngược lại có người đi đi lại lại, bất quá đều là những thôn dân quen thuộc.


" Không thể nào, có thể hay không vừa vặn có người thuận đường về thôn a?"


Trịnh Tú gật đầu, chắc là nàng nghĩ nhiều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro