Chương 16: Ăn cơm tất niên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Ăn cơm tất niên.
Trước năm mới, bao tay giữ ấm nàng đặt ở chổ Tô nương tử cuối cùng cũng may xong. Trịnh Tú lúc nhận hàng có thử qua, bên trong được thêm một tầng bông thượng hạng, không chỉ đẹo mắt mà còn thập phần ấm áp.
Bao tay lớn cấp cho Trịnh Nhân phía dưới có gắn thêm túi lưới màu thiên thanh, của hai tiểu hài tử đều đồng dạng tinh tế, còn được đính thêm sợi dây ở hai đầu để treo ở cổ. Chỉ là tấm da cáo không vừa vặn làm đủ ba cái, có một cái bao tay nhỏ được may chắp thêm nhưng Tô nương tử thủ nghệ cao, không nhìn kỹ cũng hoàn toàn không nhìn ra.
Trịnh Tú suy nghĩ một chút, vẫn là đem cái bao tay chấp kia cho Trịnh Dự.
Bọn nhỏ thấy bao tay này rất thích, chỉ là lúc đầu Tiết Thiệu còn không chịu nhận, dù sao đây cũng là đồ cha hắn đưa cho Trịnh gia, chính mình lại cầm về thì cũng thật khó coi.
Trịnh Tú liền nói: “ Ngươi xem, ta ấn theo kích thước ngươi cùng A Dự mà làm, nhỏ như thế, nếu ngươi không cần, để đây cũng lãng phí a.”
Tiết Thiệu vẫn kiên trì: “ Vậy để dành cho A Dự đi, về sau dùng cũng được.”
Trịnh Tú bất đắc dĩ giải thích: “ Bao tay này dùng một hai năm cũng không xấu, chờ qua hai năm nữa A Dự cũng lớn hơn, mang sẽ không vừa.”
Trịnh Dự cũng giúp tỷ tỷ hắn nói thêm vào: “ Tỷ tỷ đặc biệt làm cho ngươi, người giữ đi. Ngươi không cần, nàng khẳng định sẽ mất hứng! hai ta mang giống nhau không tốt sao?”
Tiết Thiệu đành phải tiếp nhận, nói cảm ơn.
Không chỉ Tiết Thiệu, Trịnh Nhân cầm bao tay cũng đáng tiếc nói: “ Ngươi làm kiện áo choàng không được sao? Như thế nào liền làm mấy cái bao tay này. Nguyên liệu đáng tiếc, bất quá đã làm rồi, ngươi liền giữ lại mang đi.”
Trịnh Tú cười nói: “ Ta hơn phân nữa đều ở nhà, lạnh liền lên giường gạch sưởi ấm là được. Ngược lại phụ thân ở trong thư viện, thường xuyên  viết chữ , dùng tiện hơn. Đồ này tuy tốt, nhưng cũng phải thường xuyên dùng mới thấy được chổ tốt của nó, cũng tiện cho nữ nhi một mảnh hiếu tâm mượn hoa hiến phật.”
Người trong nhà cũng không cần phải khách khí, Trịnh Nhân nghe xong khóe miệng cong cong, nói: “ Tốt, chờ cha rảnh, sẽ tìm cái lò sưởi tay tinh xảo cho ngươi.”
Trịnh Tú cười đáp ứng.
Đừng thấy Trịnh Nhân cùng Tiết Thiệu được Trịnh Tú khuyên mới nhận lấy, thật ra trong lòng hai người họ thích muốn chết. Không nói thời điểm Trịnh Dự cùng Tiết Thiệu mỗi ngày đi chơi đều mang đi ra ngoài. Trịnh Nhân tính tình đạm bạc như vậy, nhưng khi đi thăm bạn bè, hay đi tới chổ khác cũng đều mang.
Lông cáo đỏ như lửa đích thực rất ít ỏi, chớ nói chi lại lấy làm bao tay.
Khi mang ra ngoài thường xuyên có người hỏi tới, là nơi nào có được đồ tốt dạng này.
Thời điểm này Trịnh Nhân cùng hai đứa bé sẽ mặt mày cong cong, đơn giản mà tự hào nói: “Tỷ tỷ/ nữ nhi trong nhà đặc biệt làm cho!”
Trịnh Tú trước lúc hết năm vội vàng ở nhà quét dọn vệ sinh, cũng không biết cha nàng cùng hai đứa bé ở bên ngoài tuyên truyền dùm nàng.
Cơm tất niên là ở chổ hai lão nhân gia cùng nhau dùng. Phía nam không giống phương bắc, lễ mừng năm mới chỉ cần ăn một bữa sủi cảo là được, mà phải làm một bàn món chính. Trịnh lão thái lớn tuổi,Trịnh Nhân tang thê, trong một năm bữa cơm này là quan trọng nhất, vốn nên lo Chu thị lo liệu. Bất quá một năm Trịnh Tú mới vừa xuyên tới đây, được chứng kiến tài nấu nướng vô cùng thê thảm của nàng, liền bắt đầu tranh thủ quyền chưởng thìa. Chu thị lười nhác, càng vui mừng khi nàng nhận việc, chỉ ở trên lò giúp đỡ việc vặt.
Chu thị sinh Trịnh Tiêm, qua năm liền mười ba. Nhưng được Chu thị xem như bảo bối mà nuông chiều lớn lên, nghĩ muốn gả nàng cho cao môn đại hộ làm phu nhân, cho nên ở nhà trừ thêu hoa luyện chữ, mọi việc mặc kệ, phòng bếp không đến, chỉ đo theo những người còn lại trong nhà ngồi lên bàn chờ ăn cơm.
Cơm tất niên Trịnh gia trên dưới có chín người, tương đương với việc Trịnh Tú bận sống bận chết, nàng cũng không phải là người qua loa, muốn làm cơm tất niên thật phong  phú. Nên dùng xong cơm trưa liền ở trong bếp bắt đầu bận việc, mãi cho đến khi trời tối mới đem món ăn cuối cùng làm xong.
Món ăn trừ có thịt gà thịt vịt, còn có cá có tôm, còn có một nồi canh gà hầm cách thủy.
Trịnh Tiêm giúp đở bưng thức ăn, người một nhà ở trong nhà chính bắt đầu dùng cơm. Trịnh lão đầu cùng Trịnh lão thái chia ra ngồi ở hai bên ghế đầu,người trong nhà cũng phân ra ngồi theo.
Trịnh Tú thu thập ở trong bếp xong, thành ra là người cuối cùng lên bàn.
Mới vừa ngồi xuống, liền nghe Chu thị nói: “ Tiêm nha đầu mang thức ăn lên thật mau, càng có khả năng. Để nương xem một chút, có phỏng tay hay không?”
Trịnh Tú bận rộn cả một buổi chiều, còn chưa nghe được một câu khen ngợi đâu, ngược lại lại nghe Chu thị khen Trịnh Tiêm như thế.
Trịnh Nhân liền gấp một đũa cá cho Trịnh Tú, nói: “ Vừa rồi gia gia ngươi còn khen tài nấu nướng của ngươi a, làm món ăn càng ngày càng ngon.”
Trịnh lão đầu là người kiệm lời, bình thường cùng lão thê cũng không nói nhiều thêm mấy câu, có thể được hắn khen ngợi, hiển nhiên đã khiến hắn phi thường hài lòng.
Trịnh Tú cong môi cười cười: “ Gia gia nãi nãi ăn được liền tốt.”
Trên bàn những người khác đã  hạ đũa, Trịnh lão thái lại chậm chạp chưa có bắt đầu ăn, Trịnh Tú cho rằng nàng thấy thức ăn không hợp khẩu vị, liền nói: “ Nãi nãi thấy không hợp khẩu vị sao? Có muốn ăn cái gì không? Trên lò còn chưa có tắt, xào thêm một món còn kịp.”
Trịnh lão thái nơi nào không hài lòng với bàn thức ăn phong phú như vậy, chỉ là nhíu mày nói: “ Năm nay thu hoạch không tốt, mọi vật đều tăng giá, món ăn phong phú như vậy tốn hết bao nhiêu bạc a?”
Thức ăn trên bàn, trừ thịt gà thịt vịt trong nhà chuẩn bị, những nguyên liệu khác đều do Trịnh Tú đem từ trong nhà tới. Trịnh Nhân cùng Trịnh Tú không biết đau lòng, Trịnh lão thái ngược lại lại rất đau lòng.
Bất quá chất lượng sinh hoạt của hai nhà chênh lệch rất lớn, Trịnh Tú nhất thời không biết nói như thế nào.
Trịnh Nhân nói: “ Nương, lễ mừng năm mới khó có lúc thức ăn phong phú chút ít, ngươi nói chuyện này để làm gì?”
Trịnh lão đầu cũng nói: “ Ăn cơm đi, đừng dong dài.”
Trịnh lão thái chỉ đành đem lời nuốt lại trong lòng.
Vài người nhị phòng cũng mặc kệ bọ họ, chỉ lo ăn cơm của chính mình.
Trịnh Vinh là hài tử nhỏ nhất trong nhà, Chu thị liền gấp trước cho hắn cái đùi gà, Trịnh Vinh chỉ mấy ngụm liền ăn xong cái đùi gà, ăn hết còn muốn thêm cái khác.
Chu thị liền nhấc đũa hướng nồi canh gà gấp, còn hướng Trịnh Dự nói: “ A Dự, đệ đệ còn nhỏ, ngươi nhường hắn một chút, chút nữa thẩm gấp hai cái cánh gà cho ngươi được không?”
Trịnh Dự quay đầu nhìn tỷ tỷ hắn một cái, Trịnh Tú đối hắn gật đầu, người nhị phòng từ trước đến nay đều là tính tình này, người hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, không cần vì một cái đùi gà mà tranh cải. Bất quá bộ dạng này của Chu thị cũng không khỏi có chút khó coi, chỉ có mấy cái đùi gà mà thôi. Trịnh Vinh tuy tuổi nhỏ nhất, cũng chỉ nhỏ hơn Trịnh Dự mấy tháng, cũng không đến nữa tuổi nữa, đáng để lấy tuổi ra nói chuyện sao.
Trịnh Dự liền gật đầu nói: “ Nhị thẩm, chân gà để A Vinh ăn đi.”
Chu thị vui vẻ, nhanh tay lẹ mắt tìm đúng đùi gà. Gà mái kia được hầm lâu, thịt rất mềm, nàng kéo một cái liền kéo ra một miếng to.
Lại nghe Trịnh Dự nói: “ Dù sao ở nhà ta cũng thường ăn.”
Lời này nói ra, Chu thị liền bị cười nhạo, cứ như nhà nàng nghèo không ăn nổi gà, cho nên bộ dáng cứ như quỷ đói.
Trịnh Tú nghe vậy không khỏi buồn cười, đệ đệ nhà mình chính mình biết, Trịnh Dự nói như vậy đương nhiên là cố ý chế nhạo
Nàng cũng không như ngày thường sẽ nói hắn nghịch ngợm này nọ, mà gấp cho hắn một đũa cá, “ a Dự ăn nhiều cá, ăn cá sẽ thông minh.”
Bên kia Trịnh Vinh mới vừa một ngụm cắn cái chân gà thứ hai, nghe vậy lại hướng nương hắn nói: “ Nương, ta cũng muốn ăn cá.”
Hắn vừa nói xong, Chu thị cũng chẳng ngượng ngùng mà gấp cá cho nhi tử, thịt cá ở mặt trên  đều bị nàng gấp hết toàn bộ, chỉ chừa lại phần thịt nằm dưới đĩa chưa gở xương ra.
Trịnh Dự không phải là hài tử tính toán chi li, cũng không để trong lòng, dù sao trên bàn nhiều đồ ăn như vậy, đều là tỷ tỷ hắn làm, món nào cũng ngon.
Gà cùng cá ở trên bàn được ăn xong trước hết, Trịnh Tú ăn nửa chén cơm, múc canh gà uống, kỳ thật nàng cũng rất thích dùng cơm chan canh, chỉ là quy cũ cơm tất niên không thể ăn như vậy, bằng không tháng giêng ra cửa trời sẽ mưa.
Trịnh Dự duỗi đôi đũa hướng canh gà tìm đồ, Chu thị thấy được, nói: “ A Dự tìm cái gì? Ngươi khuấy như vậy, ngươi khác sao ăn được nữa.”
Nàng nói mà lại hoàn toàn quên mất bộ dáng gấp gáp gấp đồ cho Trịnh Vinh của mình khi nãy.
Trịnh Dự chép chép miệng, nói: “ Ta tìm gan gà, tỷ tỷ ta thích ăn.”
Trịnh Tú thích ăn gan gà, nhưng gan gà không giống thịt gà, mỗi con gà chỉ có một miếng gan, cũng không phải vật hiếm lạ gì. Trịnh Dự ở trong nồi tìm trong chốc lát, cuối cùng cũng tìm được một miếng gan gà, vừa muốn kẹp, Trịnh Vinh lại nháo nói: “ Nương, ta cũng muốn ăn gan gà.”
Trịnh Dự lúc này cũng không chịu nhường, kẹp miếng gan gà lên liền thả vào trong chén tỷ tỷ hắn.
“ Tỷ tỷ, mau ăn, đừng để người ta đoạt đi.”
Trịnh Tú bất đắt dĩ buồn cười, Trịnh Vinh bỗng nhiên lại hô lớn: “ Đoạt cái gì? Mẹ ta nói đồ vật trong nhà này về sau đều là của ta! Là ngươi đoạt của ta!”
Trịnh Dự rốt cuộc cũng chỉ là tiểu hài tử, lúc nãy đã nhường hai lần, bây giờ liền tức giận, “ cái gì của ngươi? Đồ ăn này đều do nhà ta mang đến, các ngươi nghèo như vậy, làm sao ăn được mấy món này?”
“ A Dự!” Trịnh Tú vội kêu hắn một tiếng, không cho hắn tiếp tục nói.
Trịnh Dự ủy khuất đầy mình, tỷ tỷ hắn bận một buổi trưa, ăn có khối gan gà thì có làm sao? Trịnh Vinh hư như vậy! Cái gì cũng muốn giành!
Hai đứa nhỏ tranh chấp, người lớn không tiện ra mặt, Trịnh Tiêm ngồi ở bên cạnh Trịnh Vinh ôn nhu nói: “ A Vinh ngoan, đừng náo loạn, hắn nói đúng, nhà chúng ta nghèo, bọn họ ăn cơm cùng chúng ta đã thực ủy khuất, ngươi làm sao còn muốn cướp đồ ăn của bọn họ a?”
Lời này nói ra, thật quá lạnh tâm. Không chỉ dùng lời nói đâm ngược lại, mà còn đánh vào mặt đại phòng. Trịnh Tú buồn cười, ‘ Ta nghèo ta có lý, ngươi giàu ngươi có tội’ cách nói này thật là đến thời đại nào cũng có thể nghe được."
Trịnh Tiêm đã mười hai mười ba tuổi rồi cũng không phải tiểu hài tử không rõ lý lẽ, nói chuyện lại không màng thể diện của trưởng bối như vậy. Tượng đất cũng có ba phần khí nhưỡng, chớ nói chi là Trịnh Tú, nàng định đâm trả lại, Trịnh lão đầu đột nhiên vỗ mạnh bàn một cái, “ Đều hảo hảo ăn cơm! Nhà Lão nhị, cho ta chút yên ổn đi!”  Dứt lời, không vui mà nhìn bọn họ liếc mắt một cái.
Trinh lão đầu bình thường rất ít nói, càng nói chi đến phát giận, nhưng Trịnh lão thái cũng hai con trai đều biết tính tình lúc giân của hắn. Trịnh lão thái vội hòa giải nói: “ Nhanh ăn đi, đồ ăn đều sắp nguội, ăn xong lão đại cùng lão nhị còn phải đi đốt pháo đâu.”
Một bữa cơm cuối cùng cũng có thể an ổn ăn xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro