Chương 24: Đánh xuyên qua cửa gổ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Đánh xuyên qua cửa gổ

Hôm sau, Trịnh lão nhân liền cùng thương lượng với Trịnh Nhân chuyện chuyển nhà.

Chu thị vẫn chưa từ bỏ ý định đứng ở cửa sổ nghe lén, cũng không ngờ tới, Trịnh lão thái vén mành ra tới. Chu thị vừa vặn bị bắt gặp, liền có chút ngượng ngùng.

Trịnh lão thái thấy cũng không nói gì. Bà cũng vừa bị Trịnh lão nhân đuổi ra, trong lòng buồn bực. Lão phu thê cả đời, không nghĩ tới lúc già lại bị hắn ghét bỏ.

Trịnh lão nhân cùng Trịnh Nhân nói chuyện với nhau một hồi lâu, đến giờ cơm trưa cũng không thấy đi ra.

Trịnh lão thái không có việc gì để làm, liền đến bếp bận việc.

Chu thị liền lấy cớ chiếu cố Trịnh Vinh trốn lười. Trịnh Vinh lúc trước bị ong vò vẽ chích mặt, tuy rằng có đắp thuốc, nhưng mấy ngày nay vẫn sưng đáng sợ. Hai ngày trước hắn ở bên ngoài bị người hung hăng cười nhạo, liền trốn trong nhà hai hôm liền không ra ngoài.

Trịnh lão thái cũng không có tâm tư đi quản Chu thị, lão nhân từ trước đến nay cố chấp, việc gì quyết định rồi mười con trâu cũng kéo không được, Trịnh lão thái tuy rằng không bỏ được tiểu tôn tử, lại cũng không thể  để hai phu thê chia lìa, khẳng định sẽ theo lên trấn trên. Dù sao cũng không còn ở cùng nhau mấy ngày nữa, liền cũng mặc kệ Chu thị đi.

Chu thị ở nhà vòng một vòng, thấy không ai quản mình, liền khẽ bước ra cửa.

Trịnh lão nhân tuy rằng hôm trước có lên tiếng, Trịnh Toàn cũng nói sau này không cần dựa vào ruộng đất mà sống, nhưng nàng vẫn nhớ thương địa tô ruộng đất nhà đại phòng,  cũng không ai ngại ngân lượng trong tay nhiều.

Trịnh Tú ở trong nhà làm xong cơm trưa, mắt thấy giờ cơm cũng đã qua, cha nàng còn chưa về. Thấy hôm nay thời tiết tốt, liền đem chăn, khăn trải giường trong phòng ra phơi.

Tiết Trực lúc đi ngang qua Trịnh gia, liền thấy Trịnh Tú ôm một đống chăn lớn, đứng trước sào trúc còn cao hơn nàng một cái đầu, cố sức nhón mủi chân đem chăn phơi. Không biết do chăn quá nặng, hay sức lực nàng nhỏ, nàng nhón chân vài lần, cũng chưa phơi được.

Nàng có chút bực, ‘ A a a’ bực mình mà kêu lên vài tiếng, sau đó lẩm bẩm: “ Ta cũng không tin không trị được ngươi!” Liền nhảy lên, đem chăn ném lên sào trúc. Chăn vung vung, búi tóc nàng cũng bị rơi vài sợi, thử rất nhiều lần, chăn kia vẫn chưa phơi được.

“ Tỷ tỷ, ta đem băng ghế nhỏ đến đây cho ngươi.” Trịnh Dự ở bên cạnh nhìn không được nói.

“ Không cần, ta muốn tự làm!” Trịnh Tú tức giận, trong miệng oán trách nói: “ Ngươi nói, hôm qua chha đem sào trúc phơi đồ làm cao như vậy làm chi?!” sào trúc phơi đồ lúc trước đã cũ, thừa lúc về nhà ăn tết, Trịnh Nhân liền đổi cái mới, một ngày trước Trịnh Nhân mới vừa làm xong.

Tiết Trực chưa thấy qua bộ dáng của nàng như vậy bao giờ, liền dừng chân lại, ở bên cạnh trộm cười.

“ Tiết thúc, sao ngươi lại tới đây?” Trịnh Dự tinh mắt, rất nhanh liền phát hiện hắn.

Triết Trực ho nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng, nhưng thực nhanh liền trấn định nói: “ từ bên ngoài uống rượu trở về, đi ngang qua nhà ngươi. Lúc trước A Thiệu có nói nhà các ngươi sắp dọn đi, ta đến để xem có cần giúp gì không.”

Trịnh Tú có chút ảo não mà đỏ mặt, cũng không biết vừa rồi mình phát tiếc hắn thấy được bao nhiêu.

Tiết Trực nói xong liền bước vào sân, đi đến trước người nàng, “ Đại cô nương đem chăn đưa ta đi, ta giúp ngươi phơi.”

Trịnh Tú rũ mắt gật gật đầu, đem chăn đưa cho hắn. Hai người đứng gần như vậy, mơ hồ còn có thể ngửi được mùi rượu trên người hắn.

Vóc dáng Tiết Trực cao, tay vừa nhấc liền đem chăn phơi.

“ Còn cái nào nữa không, ta giúp đỡ phơi luôn.”

Trịnh Tú cũng không cùng hắn khách khí, từ trong phòng ôm thêm mấy cái chăn ra, đưa hắn phơi giúp.

Tiết Trực phơi chăn xong, lại hỏi: “ Trong nhà còn việc gì không?”

Trịnh Tú lắc đầu, “ Không có gì.”

Tiết Trực lại nói: “ Trong lúc đại cô nương chuyển nhà, có việc cứ gọi ta.”

Hai người đang nói chuyện, Chu thị đi tới.

Chu thị đứng trước cửa, thấy trong sân có nam tử thân hình to lớn đang đứng, nàng không khỏi sửng sốt, sau đó một vừa đi vào trong nhà vừa nói: “ Tú nha đầu ở nhà a, ta ở trước cửa nhìn thấy có nam tử trong nhà, còn tưởng mình đi nhầm nhà.”

Trên mặt nàng tươi cười, lời nói ra lại không có ý gì tốt. Chu thị làm người, từ trước đến nay không có lý lẽ thường kẹp đao trong lời nói, lời nói vừa nói đến lỗ tai Trịnh Tú tự nhiên càng không có ý tốt gì.

Trịnh Tú nhìn nàng liếc mắt một cái, nói: “ Nhị thẩm tới có chuyện gì?”

“ Đương nhiên là.... là chuyện hôm qua rồi.” Chu thị xoa xoa tay, “ Ngươi xem, chúng ta có nên vào phòng nói chuyện hay không?”

Trịnh Tú không nghĩ sẽ cùng nàng nói thêm cái gì, dù sao việc đem ruộng đất cho người khác thuê là việc đã định, bây giờ lại có khách ở đây, nàng cũng không muốn thất lễ trước mặt người ta.

Tiết Trực thấy nàng không tiện, liền nói: “ Ta đây về trước, đại cô nương có việc cứ nhắn A Dự đến nhà kêu ta một tiếng.”

Trịnh Tú bĩu môi, “ Nơi nào có cái gì không tiện, dù sao nhị thẩm cũng về nhà ngay thôi.”

Chu thị vội nói: “ Ta vừa mới tới, ngươi làm sao lại đuổi ta đi?”

“ Không phải đuổi nhị thẩm đi. Mà chuyện hôm qua nhị thẩm cũng biết, đó là kết cục đã định, ngươi có nói gì cũng vô dụng, không bằng để dành chút sức, sớm chút về nhà đi.”

Chu thị hôm qua trước mặt mọi người la lối khóc lóc chơi xấu không thành, lại bị người ta chê cười, sau đó lại bị Trịnh lão nhân sinh khí, đúng là không suôn sẽ, mới vừa rồi còn có thể cưỡng chế tức giận cùng nàng làm lành, Trịnh Tú lại xem như nàng làm trò, một tí mặt mũi cũng không cho nàng, quả thực không xem nàng là trưởng bối mà!

“ Tú nha đầu nói chuyện quá khó nghe, nhà các ngươi làm việc không đạo nghĩa, đại bá là huynh trưởng, một chút tình thân cũng không lưu lại, hận không thể bức tử một nhà chúng ta. Ngươi chỉ là tiểu bối, thế nhưng một chút lễ nghĩa cũng không có!”

Trịnh Tú lười cùng nàng phí miệng lưỡi, nghĩ thầm biết vậy hôm qua giữ Kích Lôi lại, bây giờ thả chó, bảo đảm Chu thị một lời còn chưa kịp nói, chạy so với người khác còn nhanh hơn!

“Nhị thẩm nói cái gì thì là cái đấy đi, chỉ là cha ta đôi mắt không phải bị mù. A Dự, đi kêu cha trở về ăn cơm.”

Trịnh Dự lên tiếng, chạy nhanh ra cửa.

Chu thị chính là lựa lúc Trịnh Nhân không có ở nhà mà đến, nghe nàng muốn kêu Trịnh Nhân về, Chu thị cũng không đứng yên được, một bên hướng cửa bước đi trong miệng còn nói: “ Đại ba đôi mắt xác thực không mù, đến lúc đó ta cùng người trong thôn hảo hảo nói chuyện. Ngươi một cô nương chưa xuất giá, đừng trách nhị thẩm không lưu tình.”

Ý tứ kia chính là tất cả mọi người đều biết một chút sự tình, nhưng lại không chịu nổi miệng người đáng sợ, đặc biệt Trịnh Tú lại có thân phận như vậy, càng thêm chú trọng danh dự, đừng trách nàng ra chiêu bẩn.
Lời này ý tứ ẩn ẩn uy hiếp.

Trịnh Tú mới mặc kệ nàng nhiều lời như vậy, đáng sợ thì mặc kệ, dù sao những lời đồn đãi đó cũng không tạo thành thương tổn gì với nàng.

Tiết Trực hướng Trịnh Tú ôm quyền, “ Ta đây cũng không làm phiền.”

“ Tiết thợ săn đi thong thả.” Trịnh Tú đi theo tiễn hắn.

Chu thị đứng ở cửa vểnh tai ra nghe, mới biết vị trước mắt này chính là vị thợ săn không có tin tức kia, nghe nói xém chết ở núi Hổ Khẩu, không khỏi dựa vào cạnh cửa, cười nhạo một tiếng: “ Tú nha đầu, không phải nhị thẩm nói ngươi, tốt xấu gì cũng là cô nương chưa xuất giá, như thế nào suốt ngày lại cùng người góa vợ trộn lẫn chung một chổ?”

Lời này nói ra cực kỳ khó nghe. Trịnh Tú cùng Tiết trực vốn thanh bạch, mới vừa rồi tuy rằng có đứng gần một chút, nói nói mấy câu, nhưng rõ như ban ngày, lại còn đứng ngoài sân, hai người đương nhiên là lỗi lạc. Nhưng đến miệng nàng, hai người liền biến thành ‘ pha trộn’.

Chu thị lại đứng trước cửa Trịnh gia nói lời này, thanh âm cũng nâng cao, không ít người qua đường trong thôn đều nghe được, đều dừng lại mà hướng mắt tìm tòi nghiên cứu.

Trịnh Tú vừa định mắng nàng vài câu, Tiết Trực đã nắm tay lại trực tiếp hướng trên đầu Chu thị chào hỏi.

Vóc người hắn cực cao, so với Chu thị còn muốn cao hơn một cái đầu, nắm tay lớn bao nhiêu, một quyền kia như vạn quân hướng đầu Chu thị mà chào hỏi, Chu thị sợ tới mức chân mềm nhũn, đặt mông ngồi dưới đất.

Liền nghe ‘Đông’ một tiếng vang lớn, Tiết Trực một quyền đấm vào ván cửa sau Chu thị. Trực tiếp đấm xuyên qua ván cửa.

Chu thị bị dọa, lá gan muốn nứt ra, quả thực không dám tưởng tượng một quyền vừa rồi nếu dừng lại trên mặt chính mình thì không biết sẽ như thế nào.

Tiết trực đương nhiên cũng sẽ không hướng nàng mà ra tay, mà hướng trên đầu nàng mà đấm. Bằng không lấy tốc độ phản ứng của Chu thị, căn bản trốn không thoát một quyền này.

Nhưng Chu thị không biết, nàng chỉ cảm thấy mình xíu chút nữa chết ở trong tay Tiết Trực!

“ Ngươi ngươi ngươi….” Chu thị một lời hoàn chỉnh cũng nói không ra.

Trịnh Tú ở bên cạnh cũng khiếp sợ, ngày thường tuy nhìn thấy Tiết Trực uy vũ hùng tráng, nhưng ở nhà nàng đều ngay thẳng mà làm việc, nàng vẫn luôn cho rằng Tiết Trực là người thành thật. Không nghĩ tới ‘ người thành thật’ giận một phát, lại dọa người như vậy!

“ Ta mà nghe được ngươi đặt điều nói xấu đại cô nương cái gì, cái cửa này chính là kết cục của ngươi!” Tiết Trực trên cao nhìn xuống, mặt không biểu cảm, lạnh lùng nói với Chu thị.

Chu thị còn ở trong kinh sợ, nhìn Tiết Trực như nhìn thấy quỷ, ánh mắt hai người chạm nhau, chỉ cảm thấy ánh mắt Tiết Trực sắc như dao, khiến cả người nàng lạnh lẽo. Nàng bất chấp mặt mũi, té ngã lộn nhào mà chạy đi rồi.

“ Tiết, Tiết thợ săn, tay ngươi có bị gì không?” Trịnh Tú nổ lực nuốt mấy ngụm nước miếng, mới nói ra một câu hoàn chỉnh.

Tiết Trực không để bụng mà lắc đầu, lời nói khẩn thiết: “ Ngày thường luyện chút quyền cước, một chút bị thương ngoài da không tính là gì. Là do ta liên lụy đại cô nương.” Nếu không phải hắn, Chu thị kia cũng sẽ không nói ra những lời khó nghe như vậy.

Trịnh Tú biết không phảu như thế, Chu thị là ghi hận nhà bọn họ, mới tìm cớ nói xấu.

“ Là do nhị thẩm ta quen thói, nói chuyện không đàng hoàng, cũng không trách ngươi cái gì.”

Tiết Trực nhìn cái hố trên ván cửa, “ Ta trở về tìm bó củi, ngày mai tới đem cửa nhà ngươi sửa lại.” Chuyện Chu thị vừa rồi mới xảy ra, không ít người đều nhìn thấy, hắn cũng không tiện ở lâu, lặp tức liền cáo từ rời đi.

Hắn đi rồi, Trịnh Tú tiến lên cẩn thận xem xét cửa lớn nhà mình. Cửa nhà nàng tuy không phải làm bằng gổ tốt gì, nhưng cũng mới thay cách đây hai năm. Cửa gổ dày như vậy, một đấm liền xuyên qua! Khó trách Chu thị vừa rồi bị dọa thành bộ dáng kia… Nếu đổi lại là chính mình, Trịnh Tú không dám nghĩ. Xem ra về sau vẫn là phải đối với vị Tiết thợ săn kia tốt hơn một chút, cũng không dám nhờ hắn làm này làm kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro