Chương 27: Gặp mộng xuân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27: Gặp mộng xuân.

Trịnh Tú nhấp môi cười. Ai nói chỉ có hài tử yêu thích so sánh đâu, cha hắn đây đã lớn như vậy mà cũng cùng nàng làm nũng đâu.

“Vậy ta cũng đem bồn nước rửa chân đến cho cha.” Trịnh Tú nói xong liền đứng lên.

Trịnh Nhân cũng là nhất thời ham náo nhiệt, lúc này liền ngăn cản nói: “ Không cần không cần, cha chỉ nói như vậy thôi. Trời cũng tối rồi, ngươi mệt mỏi một ngày, mau đi nghỉ ngơi đi.” Nói rồi liền xoay mặt hướng Trịnh Dự nói: “ Ngươi mau về phòng mình đi, đừng phiền tỷ tỷ ngươi. Da ngày càng dày, ăn một trận đòn liền thành thật!”

Trịnh Dự cũng đã quen chính mình cùng tỷ tỷ có ‘ đãi ngộ khác biệt’, rụt rụt cổ, cũng không để ở trong lòng.

Ra tháng giêng, Trịnh Dự phải đi học. Hắn vừa đến trấn trên mấy ngày, đúng là thời điểm còn mới lạ với mọi thứ ở đây, mỗi ngày cùng Nhị Bảo quậy phá khắp nơi, ngày ngày trôi qua cực kỳ vui vẻ. Nhưng không được vui vẻ mấy ngày, thì phải thành thành thật thật đi học.

Trịnh Tú làm cho hắn một cái túi sách đeo chéo hình vuông, cho hắn đựng văn phòng tứ phẩm ‘ Trí Hòa Trai’ mà hôm tết nói mua. Trấn trên có vài học đường. Trịnh Dự học chính là học đường tốt nhất, trước khi đi học còn phải trải qua một lượt khảo sát của tiên sinh, được thông qua mới có thể nhập học, Trịnh Vinh cũng đến xin học nhưng lại không qua được khảo sát của học đường này.

Đệ đệ đi học, Trịnh Tú so với người khác còn khẩn trương hơn, buổi tối trước một ngày Trịnh Dự đi học cũng ngủ không an ổn, Thời điểm đi tiểu đêm liền ghé phòng Trịnh Dự nhìn xem, sợ tiểu tử này khẩn trương ngủ không được, ai biết đâu hắn thế nhưng ngủ lại thập phần ngon giấc, tiếng ngáy nho nhỏ phát ra từng đợt đều đều, chọc cho Trịnh Tú bật cười.

Sáng sớm hôm sau, thời điểm Trịnh Nhân đến thưu viện liền đưa Trịnh Dự đến học đường.

Trước khi ra cửa, Trịnh Tú cứ dặn dò đệ đệ liên tục, bảo hắn ở học đường phải nghe lời tiên sinh nói, phải hòa đồng với các đồng học khác. Còn đưa cho hắn mấy khối điểm tâm bọc trong khăn tay đặt vào túi sách, nếu Trịnh Nhân không nói học đưuòng có nước sẵn, Trịnh Tú còn muốn hắn mang nước theo.

Trịnh Dự tràn ngập tò mò với thế giới mới, tâm tình khá tốt, trái lại còn an ủi nàng, nói: “ Tỷ tỷ, lát nữa ta về ăn cơm trưa, ngươi ở nhà hảo hảo a.”

Trinh Tú gật gật đầu, “ Ai, tỷ tỷ biết rồi, trong nhà không cần ngươi nhọc lòng.” Sau đó liền nhìn phụ tử bọn họ rời đi.

Trước kia nghe nói trong nhà có người đưa hài tử đi học còn khóc, Trịnh Tú nghe chuyện này xong cũng coi như chuyện chê cười, Ai biết đâu khi đặt trên người mình, tâm tình kia thật đúng là thập phần phức tạp.

Một buổi sáng này, Trịnh Tú đều lo lắng bất an, lo lắng đệ đệ ở học đường có hay không đói bụng, bị đồng học khi dễ, hoặc là bướng bỉnh, bị tiên sinh khẽ tay.

Nàng thất thần, Tiền thẩm tử ở bên cạnh hỗ trợ liền nhìn ra, Tiền thẩm tử liền kêu Trịnh Tú ra ngoài, không cho nàng bận rộn ở trong bếp nữa, sợ nàng lại đem đường thành muối mà dùng.

Trịnh Tú không có chuyện gì làm, trong lòng càng thấp thỏm, liền cầm giẻ lau đem nhà chính vốn đã sạch sẽ lau lại từ trên xuống dưới.

Tiền thẩm tử nhìn mà buồn cười, true ghẹo nói: “ Cô nương, tấm ván gỗ ở nhà chính đều đưuọc ngươi lau đến sáng bong rồi.”

Trịnh Tú không khỏi lắc đầu cười nói: “ A Dự từ nhỏ đến giờ đều ở dưới tầm mắt ta, đột nhiên không ở nhà ồn ào nhốn nháo, ta không quen.”

“ Thời điểm ca nhi kia ra ngoài đi chơi, ngày thường cũng không thấy cô nương nhọc lòng như vậy.”

Trịnh Tú cũng không biết lý do tại sao, dù sao chính là cảm thấy khẩn trương. Nàng cũng không đến học đường ở niên đại này bao giờ, chỉ từ trong sách xem qua, biết được thời đại này tiên sinh thập phần nghiêm khắc,sẽ xụ mặt giáo huấn người, còn đánh tay học trò. Đại khái là không biết, nên mới có tâm lý như vậy.

Thật vất vả mới qua được buổi sáng, giữa trưa Trịnh Dự vô cùng cao hứng cùng cha hắn về nhà.

Trịnh Tú lôi kéo hắn qua một bên hỏi: “ Học đường được không? Tiên sinh có dữ hay không? Đồng học có hiền lành không?”

“ Tỷ tỷ, vấn đề nhiều như vậy, ngươi hỏi chậm thôi.” Trịnh Dự cười chớp chớp mắt, : Học đường tốt, mỗi người đều có bàn ghế riêng của mình, tiên sinh họ Vương, rất hiền lành, buổi sáng học Bách Gia Tính, ta học rất nhanh, tiên sinh còn khen ta. Còn có Nhị Bảo học cùng, chơi cũng tốt.”

Trịnh Nhân nhìn dáng vẽ khẩn trương của nữ nhi, không khỏi cười nói: “ Vương tiên sinh kia cùng ta có giao tình, sẽ chăm sóc tốt Trịnh Dự, ngươi đừng quá lo lắng.”

Trịnh Tú ngượng ngùng mà cười cười, một bên nắm tay Trịnh Dự vào ăn cơm, một bên lại hỏi:  “ Buổi sáng ở học đường có đói bụng không, có khát không? Có thời gian nghỉ ngơi cho ngươi ăn uống gì không?”

Trịnh Dự gật gật đầu, nói: “ Quá nửa canh giờ một lần sẽ được nghỉ ngơi mười lăm phút, tỷ tỷ cho ta điểm tâm, ta còn chia cho Nhị Bảo một phần. Chỉ là nước ở học đường uống không tốt lắm, được đựng trong một ấm trà lớn, bên cạnh là mấy ly trà nhỏ, muốn uống có thể tự lấy. Nhưng lúc ta uống thấy có mùi lạ, hơn nữa cũng không đủ ấm.”

Trịnh Tú nghe vậy gật đầu, “ Kia xác thực không tốt, trà này uống lạnh sẽ bị tiêu chảy. Buổi chiều tỷ tỷ rót một bình trà hoa cho ngươi mang đi, dùng vải bố bao lại cho ngươi, như vậy sẽ lâu nguội hơn một chút.”

Trịnh Dự đang muốn vui mừng đồng ý, liền thấy cha hắn đã lạnh lùng nhìn lại đây.

“Làm sao lại nhiều chuyện như vậy, những người khác ở học đường đều có thể uống, riêng ngươi lại quý giá không uống được sao?”

Trịnh Dự mếu máo, không nói chuyện nữa. Là do tỷ tỷ muốn hỏi mà, hắn cũng đâu có oán hận cái gì a.

Nghỉ trưa nửa canh giờ, cơm nước xong bọn họ liền phải quay lại. Trịnh Tú từ trong nhà cầm hai ống trúc đựng trà hoa cúc ngâm cùng cẩu kỷ đưa cho cha hắn cùng Trịnh Dự, ống của Trịnh Dự còn cho thêm mật ong. Hoa cúc thanh nhiệt, cẩu kỷ trị hoa mắt, đối với người đọc sách rất tốt. Lúc trước nàng chuẩn bị thuốc ngâm chân cho gia gia, nhân tiện mua luôn mấy thứ này.

Trịnh Nhân vốn định nói Trịnh Dự vài câu, nhưng thấy nữ nhi cũng chuẩn bị cho mình, nên cũng không nhiều lời nữa.

Trịnh Dự lại vô cùng cao hứng đi theo cha hắn đến học đường.

Trịnh Tú giữa trưa nghe hắn nói cũng yên tâm không ít, làm xong việc nhà, nàng liền về phòng nghỉ ngơi.  

Một ngày ở học đường của Trịnh Dự trôi qua rất nhanh, một ngày được Vương tiên sinh khen ngợi hai lần, trong lòng cực kỳ cao hứng, vừa đi vừa hát một khúc nhạc cùng Nhị Bảo tan học.

Lộ trình từ học đường về nhà cũng không quá mười lăm phút, ban ngày cha hắn đẫ dẫn hắn đi một lần, hai người được nghỉ cùng giờ cơm trưa, nhưng Thanh Trúc thư viện tan học muộn hơn, vì thế lúc này hắn về nhà một mình.

Nhà hắn cùng nhà Nhị Bảo ngược hướng, hai người ở trước cửa học đường chơi trong chốc lát, Trịnh Dự sợ tỷ tỷ hắn lo lắng, liền nói tái kiến cùng Nhị Bảo, hướng nhà mình mà đi.

Mới vừa đi đến trước cửa nhà, Trịnh Dự liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

“ A Thiệu!” Hắn vui mừng mà kêu lên một tiếng.

Tiết Thiệu cũng vui mừng mà hướng hắn phất phất tay.

Trịnh Dự chạy lại gần hắn, “ A Thiệu ngươi tới tìm ta sao?”

Tiết Thiệu gật gật đầu, “ Mấy ngày không gặp ngươi. Hôm nay là ngày đầu ngươi đi học, ta tới xem ngươi có ổn không.”

Trịnh Dự gật mạnh đầu “ Học đường thật sự rất tốt, tiên sinh cũng rất tốt, đi học cũng rất thú vị. Còn có bằng hữu tốt Nhị Bảo của ta học cùng, ngươi nhất định cũng có thể chơi cùng hắn a.”

Hai người nói chuyện một hồi, Trịnh Dự liền dẫn hắn vào nhà, “ Chỉ lo cùng ngươi nói chuyện, ngươi mau vào nhà a, tỷ tỷ hai ngày nay còn nhắc ngươi mãi thôi.”

Tiết Thiệu ngừng chân, nói: “ Cha ta không biết ta tới đây, ta phải lập tức trở về.”

Từ ngày Trịnh gia chuyển nhà, cha hắn tới uống rượu mừng nhà mới, sau này lại không biết bị làm sao, hắn nói muốn lên trấn trên tìm Trịnh Dự, cha hắn liền tỏ ra không cao hứng, chỉ bảo hắn ở nhà luyện công phu cho tốt, không cho cả ngày ở bên ngoài chơi đùa.

Trịnh Dự nắm tay hắn không chịu buông, “ Vậy ngươi vào nhà uống miếng nước rồi đi, tỷ tỷ nếu biết ngươi tới gặp ta, chưa đến cửa đã đi rồi, khẳng định sẽ trách ta.”

Tiết Thiệu không chịu được hắn ngoan cố, liền cùng hắn vào nhà.

“ A Thiệu tới a.” Trịnh Tú thấy hắn cũng rất cao hứng. “ Mấy ngày không thấy, dường như lại cao lên rồi.” Nói xong liền lôi Trịnh Dự đến so chiều cao.

Trịnh dự so với Tiết Thiệu nhỏ hơn nữa tuổi, lúc trước hai đứa cao không chênh lệch lắm, bây giờ lại thấy hắn thế nhưng lại cao hơn.

Trịnh Dự ‘ ai nha’ một tiếng, “ Ngươi hiện tại so với ta cao hơn, vậy quần áo chúng ta cũng không thể mặc chung sao?” Lúc trước Tiết Thiệu ở nhà hắn, sau khi tắm rửa thay đồ đều mặc đồ cùng hắn. Nếu sau này không thể như vậy nữa, lúc Tiết Thiệu muốn ở lại khi tắm rửa sẽ không có đồ thay rồi.

Trịnh Tú nghĩ thầm Tiết Thiệu cao lên như vậy, xem ra có thể cao 1m58 cũng nên, mà cha nhà mình cao cũng cở 1m75, tương lai Tiết Thiệu khẳng định sẽ cao hơn đệ đệ nhà mình không ít.

Trịnh tú lại đi xem quần áo trên người Tiết Thiệu, phát hiện tay áo cùng ống quần của hắn có chút ngắn, cổ tay cổ chân đều lộ ra, liền nói: “Trở về cùng cha ngươi nói, tay áo cùng ống quần đã ngắn rồi, vào đông hài tử đều dễ bị cảm lạnh, muốn đổi quần áo mới biết không?” bất quá nàng lại nghĩ nghĩ, Tiết Trực lơ là như vậy, nếu đứa nhỏ Tiết Thiệu này nói như vậy, hắn có lẽ cũng không để ở trong lòng, liền nói: “ Vẫn là lần tới gặp cha ngươi, ta lại cùng hắn cẩn thận nói. Ngươi cũng dần dần lớn, tổng cũng không thể không để bụng như vậy.”

Ba người nói chuyện một lát, thấy sắc trời không còn sớm, Tiết Thiệu chạy nhanh trở về nhà.

Hắn đi hơn một canh giờ, Tiết Trực đương nhiên sẽ phát hiện, thấy hắn về liền hỏi hắn đã đi đâu.

Tiết Thiệu cũng thành thật nói.

Tiết Trực nghe vậy không khỏi nhíu mày nói: “ Làm sao ngươi lại đến nhà người ta gây thêm phiền toái?”

Tiết Thiệu cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: “ A Dự hôm nay là ngày đầu tiên đến học đường, ta không yên lòng nên mới đi xem. Sau tỷ tỷ lại thấy ta, lại cùng nói chuyện một lát nên mới trì hoãn, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Mày Tiết Trực vẫn chưa thả lỏng.

Tiết Thiệu liền đánh bạo hỏi cha hắn: “ Lúc trước ta cùng A Dự ngày ngày chơi cùng một chổ, cha cũng không nói gì, còn dặn ta phải đối tốt với A Dự. Như thế nào bọ họ dọn nhà đi, cha liền không cho ta cùng A Dự lui tới?”

Tiết Trực nói nào có thể giải thích được, hắn khó có thể mở miệng. Đêm đó trở về, hắn đánh quyền đến nữa đêm mới ngủ được. Trong lúc ngủ mơ, hắn còn mơ một giấc mơ thật hoang đường. Trong mơ Trịnh Tú váy áo nửa hở, lộ ra dáng người mỹ miều, đôi mày khóe mắt đều là phong tình, nhìn hắn ôn nhu mỉm cười. Nàng cười như có ma lực, làm hắn không tự chủ được đến gần, ôm chặt nàng, âu yếm…… Nàng ở dưới thân hắn ôn nhu uyển chuyển, mị nhãn như tơ, hơi thở như lan, từng tiếng từng tiếng mềm mại mà gọi tên hắn.

Tỉnh lại đũng quần nóng ướt một mảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro