Chương 7: Xem như mượn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Nhân là người nói lời giữ lời, nói muốn giáo huấn nhi tử tuyệt đối không giả.
Dùng xong cơm tối, hắn liền cùng nhi tử ở trong chính phòng phát biểu.
Tuổi của Trịnh Dự đúng là tuổi thích vui đùa, lại là đứa không chịu ngồi yên, nhưng bản chất vẫn là hài tử đơn thuần thành thật. Cha hắn hỏi gì, hắn liền đáp đó. Cha hắn phát biểu, hắn liền ngoan ngoãn đứng nghe. Bất qua hắn cũng biết rõ, bởi vì chính mình làm chuyện nguy hiểm, bị đánh đòn là chuyện chạy không thoát.
Cha hắn cùng tỷ tỷ lại bất đồng, tỷ tỷ của hắn là nói năng chua ngoa, tâm đậu phụ. Đừng có đôi khi thấy nàng hùng hùng hổ hổ, còn hay gõ đầu hắn, nhéo lỗ tay hắn, làm cho hắn oa oa kêu to mà lầm tưởng, đó toàn là hắn giả bộ thôi, tỷ tỷ nàng rat ay một chút cũng không đau.
Ngược lại cha hắn, người khác khen cha hắn tư văn hữu lễ, chỉ có Trịnh Dự biết rõ, thời điểm lúc cha hắn tức giận ra tay nặng bao nhiêu. Vài roi mây đánh xuống, là có thể đem mông hắn đánh sưng lên.
Lúc bọn họ nói chuyện, Trịnh Tú liền chưng cách thủy trứng gà, sau đó đến xem Tiết Thiệu.
Trong phòng có ngọn đèn nhỏ, mặc dù không quá sáng, nhưng có thể thấy rõ tiểu hài tử trên giường gạch mở to mắt ngẩn người.
“ Ngươi tỉnh a?” Trịnh Tú cười đi chỉnh cao bất đèn.
Tiết Thiệu cuối đầu ‘ ân’ một tiếng.
Trịnh tú ngồi ở cạnh giường đất, ấm giọng nói: “Lần trước lời đệ đệ ta nói, không cần để trong lòng. Do hắn nhìn thấy ta té, nhất thời căn thẳng mới không lựa lời mà nói.”
Ánh sáng lay động, khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Tú tỏ ra nhu hòa khác thường. 
Tiết Thiệu không có lên tiếng, Trịnh Tú lại nói: “ Ngươi có đói bụng hay không?”
Tiết Thiệu còn chưa nói, bụng đã kêu lên. Hắn không khỏi có chút quẫn bách, mặc dù lúc nãy bị đúc nữa chén cháo, nhưng vì vài ngày nay không được ăn uống tử tế, hiển nhiên một ít cháo không đủ no.
Trịnh Tú liền đứng dậy đi xem trứng gà đã chín chưa, liền bưng đem đến cho hắn.
Trịnh Tú đem cái muỗng đưa cho hắn: “ Có thể tự ăn không?  Có muốn đúc hay không?”
Tiết Thiệu lắc lắc cái đầu, cầm lấy cái muỗng múc từng muỗng to mà ăn.
Trịnh tú liền ở bên cạnh yên lặng nhìn hắn ăn: “ Ăn từ từ, đại phu nói dạ dày ngươi không tốt là do nhiều ngày thiếu thực nhiều bữa ăn, phải điều dưỡng lại, nếu không dễ để lại bệnh căn.”
Tiết Thiệu rất nhanh liền đem chén trứng gà chưng nóng hầm hập ăn xong.
TRịnh Tú cầm khăn lau miệng cho hắn: “ Ta đang nấu nước trên bếp, lát nữa ngươi tắm rửa xong rồi hẳn ngủ.”
Tiết Thiệu nhìn chằm chằm Trịnh Tú: “ Ngươi tại sao lại tốt với ta như vậy?” Cha hắn nói, không thể dễ dàng tin tưởng người khác, bọn họ vô duyên vô cớ đối tốt với ngươi, tất nhiên có mưu đồ. Chỉ là Tiết Thiệu cũng biết rõ, mình bây giờ lẽ loi một mình, cha hắn lại không có một chút tin tức, thực không có gì đáng giá để người ta tính kế.
Trịnh Tú mím muôi cười một tiếng, mặt mày cong cong: “Cho ngươi ăn vài bữa cơm, liền được tính là tốt sao? Ngươi trước ở lại nhà chúng ta đi, chờ cha ngươi trở về, liền để cha ngươi trả gấp đôi.”
Hài tử trước mắt này cùng đệ đệ mình rõ ràng tuổi tác không chênh lệch lắm, lại như ông cụ non. Mặc dù tính đứa bé có thể từ nhỏ là như vậy nhưng cũng một phần là dựa vào hoàn cảnh sinh sống mà luyện ra.
Trịnh Tú kiếp trước đã đi theo gia gia và nãi nãi lớn lên, đén trước khi vào tiểu học nàng là một tiểu cô nương ngang ngược, cho đến khi cha mẹ đem về để đi học mới cảm nhận được cha mẹ đối xử với mình lạnh lùng nhưng lại rất thương yêu đệ đệ, nàng liền đột nhiên lớn lên. Khi đó nàng, từ nông thôn vào thành thị xa lạ, cha mẹ cũng không bỏ một phần quan tâm từ đệ đệ đến nàng, nàng chỉ một mình chậm rãi mò, thời điểm sợ hãi, thời điểm bị cười nhạo, thời điểm mong lung nàng đều một thân một mình trải qua. Tiết Thiệu trước mắt, không biết như thế nào, liền làm cho nàng nhớ tới mình của kiếp trước.
Tiết Thiệu nghe vậy, nghiêm túc gật đầu nói: “ Ta sẽ nói với cha ta, tương lại sẽ hoàn trả ngươi gấp bội."
Trịnh Tú không khỏi cười nhẹ, nàng đoán không lầm, tâm sư của hài tử này, hơn phân nữa là không muốn nợ người ta. Dạng người này, tốt nhất nên nói cho hắn ‘ mượn’ , có vay có trả, mới có thể làm hắn an tâm.
Lúc này, bên trong chính phòng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Trịnh Dự ‘ chao ôi chao ôi’, kèm theo tiếng khóc nức nở.
Tiết Thiệu vô ý thức rùng mình một cái. Hắn chợt nhớ tới, chính mình ở trên đường lớn chứng kiến lão phu nhân dắt Kích Lôi nhà hắn, hắn liền đi theo, về sau lại thấy Trịnh Tú tìm tới. Hắn lại cùng nàng về nhà, ở ngoài hàng rào liền nhìn thấy nàng cầm lấy cây chổi truy đánh đệ đệ của nàng. Nhìn thấy bộ dáng hung hãng của nàng, vốn muốn trực tiếp đến cửa đòi lại chó, hắn lại đột nhiên trù trừ do dự...
Trịnh Tú thẹn thùng đối với hắn cười cười, sau đó đứng dậy đi đến chính phòng.
Trịnh Nhân đang cầm roi mây đánh mông nhi tử.
Trịnh Dự mặc dù bị đánh đến thảm nhưng lại không dám trốn, ngoan ngoãn đứng cho cha hắn đánh.
Thấy nàng đi ra, Trịnh Dự vành mắt hồng hồng, đáng thương nhìn nàng: “ Tỷ tỷ”
Trịnh Tú liếc xéo hắn một cái, nhưng vẫn thay hắn khuyên nhủ cha: “A Dự đã biết sai, lần sau nhất định không dám.”
Trịnh Dự nghe xong liền gật đầu đảm bảo: “ cha, ta lần sau thật sự sẽ không như vậy nữa.”
Trịnh Nhân mới ngừng tay nói với Trịnh Dự: “ Ngươi phải nhớ cho kỹ hôm nay. Đừng quay đầu lại liền gây ra mầm tai họa gì.” Bất quá Trịnh Nhân cũng rõ ràng, nhi tử rất ngịch ngợm, vết thương chưa lành đã quên đau, hơn phân nữa sẽ không thay đổi. Chỉ hy vọng năm sau hắn đến học đường đi học, có thể hiểu thêm nhiều đạo lý.
Trịnh Dự che cái mông, nước mắt lưng tròng.
Trịnh Tú vung tay lên: “ Đi vào phòng xem Tiết Thiệu một chút đi, đứa bé kia nếu còn thấy không thoải mái thì đi ra nói ta một tiếng.”
Trịnh Dự mặt dù trong lòng vô cùng không muốn cùng Tiết Thiệu bẩn thiểu có liên hệ, nhưng vẫn đàng hoàng vào phòng.
Trịnh Nhân trước mặt nhi tử là một nghiêm phụ nhưng đối mặt với trưởng nữ lại phá lệ là một từ phụ hòa ái. Đặt biệt khi thê tử mấy năm trước bệnh qua đời, trong nhà đều do một mình nữ nhi lo liệu, còn chăm đệ đệ lớn lên, hai năm trước còn bệnh nặng một trận, thiếu chút nữa bỏ mạng.
“ Đệ đệ ngươi ngịch ngợm, thật khiến ngươi hao tâm tổn trí. Ngươi chính mình cũng phải chú ý thân thể, có đau đầu nhức óc gì, nhất định phải thỉnh đại phu bắt mạch hốt thuốc. Chúng ta không thiếu một chút tiền bạc này,”
Lời nói này ở toàn bộ thôn Hòe Thụ cũng chỉ có mình Trịnh Nhân dám nói. Mặc dù hắn chỉ ở thư viện Thanh Trúc ở trấn trên giảng bài, dạy học, nhưng danh tiếng của hắn ở bên ngoài, lại tùy theo tài năng của đệ tử tới đâu mà dạy, phá lệ lại nhận được sự kính yêu của đệ tử, chính là ở thị trấn hay ở châu phủ, đều có học sinh hâm mộ tiếng tăm mà đến. Chỉ là nữ nhi cùng nhi tử từ nhỏ đều ở trong thôn lớn lên, Trịnh Nhân mới lựa chọn dạy học ở trấn trên. Kỳ thật tiền thu học phí đã sơm đủ cho nhà bọn họ chuyển lên trấn trên sống . Lưu ở trong thôn, một mặt là hai lão phụ mẫu đều ở đây, tiện cho việc tận hiếu, về phương diện khác, Trịnh Nhân có dự định của chính mình.
Trịnh Tú gật đàu đáp ứng: “ Trên người con rất khỏe, không có thấy mệt mỏi gì cả.” Nàng do dự một lát, vẫn là đem chuyện Chu thị mấy lalafn muốn làm mai cho mình kể ra.
Trịnh Nhân nghe xong, mím môi không lên tiếng. Kỳ thật Trịnh Nhân cũng mới ba mươi hai tuổi, mặt trắng không râu, thập phần tuấn tú, nhưng hắn có khí chất uyên đình nhạc trì *, thập phần lão thành. Trịnh Tú kiếp trước đã sống đến tốt nghiệp đại học, lúc xuyên việt, đối mặt với phụ thân lớn hơn mình không được bao nhiêu tuổi, lúc nào cũng có chút không  được tự nhiên. Nhưng nghĩ đến vài năm chung đụng, Trịnh Nhân trầm ổn bình tĩnh, làm cho nàng chậm rãi có thói quen dựa vào hắn.
渊渟岳峙 (uyên đình nhạc trì): "uyên đình" là nước sâu, trỏ sự kín đáo, sâu sắc; "nhạc trì" nghĩa núi cao sừng sững, trỏ sự cao lớn, phi phàm.

语掷千金 (ngữ trịch thiên kim): "ngữ" là lời nói, "trịch" là gieo xuống, "thiên kim" là ngàn vàng, ý nói một lời nói ra đáng ngàn vàng, đáng tin cậy. (nguồn: tang thư viện)

Trầm mặt một lát, Trịnh Nhân nói: “ Phùng viên ngoại  xác thực là một người giàu có, phúc hậu, nhưng công tử nhà hắn…” hắn dừng một chút “ chuyện này ngươi không cần để ở trong lòng, ta ngày mai đi gặp gia gia ngươi một chuyến, đem chuyện này nói cho rõ ràng.”
Có lời nói của cha hắn, trong lòng Trịnh Tú cũng coi như dặt xuống một tảng đá lớn. nàng đã từng xem không ít tiểu thuyết, đối với những người miệng đầy ‘chi, hồ, giả, dã”
Toàn những văn nhân cổ hủ, xin miễn cho kẻ bất tài, nhưng Trịnh Nhân lại khiến cho nàng có cách nhìn mới về văn nhân. Ví dụ như chuyện hôn sự đi, cha hắn trước giờ không thúc giục qua nàng, ngược lại bởi vì nàng lúc trước có hai cuộc hôn sự thất bại mà lo sợ nàng trong lòng sinh ra bóng ma, lúc nào cũng khai đạo nàng, còn tính nếu không chọn được con rể tốt, hắn làm cha cũng sẽ nuôi nàng cả đời. ở cái thời đại trước mắt này, đây tuyệt đối không  được cho là sáng suốt mà là lập dị.
Hai cha con nàng thao thao bất tuyệt nói tình hình gần đây, Trịnh Nhân đi rửa mặt, Trịnh tú liền đến phòng xem hai đứa nhỏ.
Trong phòng Trịnh dự cùng Tiết Thiệu hai đứa đang mắt to trừng mắt nhỏ.
Tiết Thiệu không thích nói chuyện, Trịnh Dự là vì vừa rồi mới bị cha hắn dạy dỗ qua, cảm thấy có chút ít mất mặt.
“ Tốt lăm, canh giờ cũng không còn sớm, đều đi rửa mặt đi.”
Trịnh Dự vừa nghe, lập tức lục tung y phục, đi tắm rửa: “ Ta rửa trước, ta rửa trước.”
Trịnh gia phòng ốc rộng, Trịnh Nhân cùng Trịnh Dự ngủ ở đông phòng, Trịnh Tú ngủ ở tây phòng, sân nhỏ phía sau còn có hai gian phòng trống. Trịnh Tú liền đem một gian làm phòng tắm, ở bên trong dặt một cái thùng tắm lớn, xung quanh treo lên tấm màn dày, chỉ cần nước nóng đầy đủ, ngày mùa đông tắm rửa cũng không cảm thấy lạnh.
Trịnh Dự cực nhanh tìm được y phục, liền chạy như bay qua phòng tắm.
Trịnh Tú cũng tìm kiếm một hồi mới tìm được một bộ y phục nữa mới nữa cũ cho Tiết Thiệu.
Trịnh Nhân mang nhi tử tắm rửa xong, sau đó tới Tiết Thiệu tắm, mặc dù tuổi hắn không lớn lắm, cá tính cũng rất hiếu thắng, Trịnh Tú lo lắng thể lực hắn chống đở không nổi, muốn cho cha nàng vào xem, Tiết Thiệu nói sao cũng không cho,nói bản thân có thể tự tắm, nàng cũng không miễn cưỡng nữa.
Chỉ là đến cùng cũng không yên tâm, Trịnh Tú liền ở chính phòng chờ, nếu có động tĩnh gì, nàng cũng có thể nghe rõ.
Nàng ở bên ngoài cũng không quên dặn dò: “ Đầu tóc cũng phải gội, bên cạnh thùng tắm có xà phòng, nếu ngươi rửa không  sạch sẽ, ta sẽ vào giúp ngươi rửa.”
Tiết Thiệu bị dọa ở bên trong lớn tiếng đáp: “ Ta biết rõ, ngươi chớ có vào!”
Người không lớn, ngược lại lại xấu hổ giống đệ đệ nàng. Trịnh Tú không khỏi cong cong khóe miệng.
Tiết Thiệu rất nhanh liền thu thập mình sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đi ra, trên tóc còn mang hơi nước.
Trịnh Tú cầm một cái khăn long lớn đưa hắn dắp lên đầu, đuổi hắn về phòng gạch lau tóc, chính mình đi vào rửa mặt.
Nàng tay chân chậm, rửa cũng cẩn thận, đợi nàng rửa xong, thu thập xong phòng tắm, trong nhà đã im ắng. Nàng đi đến đông phòng, trên giường gạch ba người đã nằm ngủ, vang lên tiếng ngáy rất nhỏ.
Trịnh Tú sờ sờ nhiệt độ trên giường gạch, sau đó lại sờ tóc Trịnh Dự cùng Tiết Thiệu. Cảm giác trên giường gạch ấm áp thoải mái, tóc hai đứa bé cũng lau không sai biệt lắm, nàng dịch lại góc chăn cho bọn họ, mới yên tâm rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro