Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một mình lang thang trên phố. Người người lướt qua tôi. Họ, mỗi con người sống trong mỗi thế giới khác nhau có niềm vui riêng cũng có nỗi buồn riêng.

Ánh đèn đường thật sáng, đến nỗi nhìn lên bầu trời ánh trăng thật mờ nhạt. Đi qua tôi có các cặp nam nữ yêu nhau, còn có những chàng thanh niên nắm tay nhau đi dạo. Họ cũng yêu nhau.

May thay xã hội bây giờ đã nghĩ thoáng hơn nhiều. Đồng tính thì sao chẳng phải chỉ cần họ yêu nhau và chẳng làm hại đến ai thì được rồi à. Không nhắc đến thì lại là thiếu, xã hội thông thoáng hơn cho chúng ta cũng một phần lớn là nhờ những bạn luôn ủng hộ vào tình yêu.

Họ bảo: "các anh cứ yêu nhau đi, còn thế giới cứ để tụi em lo". Mới đầu nghe thì cảm thấy buồn cười, mấy bé là thiên sứ bảo vệ tình yêu hay sao thế, lo bảo vệ tình yêu chúng tôi rồi sau này ế thì khóc với ai? Nói thì nói vậy, cười thì cười vậy nhưng cũng cảm thấy ấm lòng, ít nhất sẽ có người an ủi chúng tôi khi xã hội xa lánh, cho chúng tôi sức mạnh để bảo vệ tình yêu của mình, một tình yêu mà xã hội quy nó là sai trái. Cám ơn các bạn những người mà chúng tôi gọi là "hủ".

-----------

 Còn nhớ năm đó lần đầu tiên tôi gặp anh là trong khoảng sân trường.

Giờ ra chơi, tôi đang đi hóng mát thì "RẦM" một người không biết từ đâu chạy ra đâm sầm vào người tôi, sau một hồi xuýt xoa lửa giận. Tôi  nhìn trừng trừng tên thủ phạm đã làm tôi mất hứng và hại mông tôi nở hoa.

Một cậu nhóc trên mặt lúc nào cũng gắn với nụ cười xinh đẹp. Phải, từ nhỏ anh đã có một nụ cười rất đẹp ai nhìn vào anh cũng phải yêu thích nhưng đối với tôi lúc đó thì nụ cười đó  chẳng đẹp chút nào, tôi không thích nó.

Anh lúc đó thật tinh nghịch, đã giỡn thì không còn biết gì nữa chỉ lo chạy rồi đâm sầm vào người tôi đã vậy còn không xin lỗi nữa chứ. Kì quái hơn nữa là một người con trai như anh lại đi mang một sợi dây cổ màu đỏ. Trông thật ẻo lả.

Lúc đó tôi ghét anh biết mấy.

Anh nói: "nhóc cần gì phải làm mặt căng thế coi chừng mau già lắm đó, nào đứng dậy nào"

Anh đưa tay muốn kéo tôi dậy, nhưng tôi gạt tay anh ra. Tôi không cần, tự mình tôi vẫn có thể đứng dậy. "Tôi nói, tôi là con trai đừng lấy chuyện mau già hay gì đó ra nói với tôi đi mà nói với mấy đứa con gái ấy, còn nữa anh làm ngã người khác dù vô tình hay cố ý anh có muốn xin lỗi thì cũng nên thành khẩn một tí, vẻ mặt đó của anh... thật đáng ghét"

Anh nghe một lèo rồi ngơ ra đó nhìn tôi quay đi. Chắc lúc đó anh nghĩ tôi là một thằng nhóc khó tính lắm nên bây giờ cứ mỗi lần tôi căng lên anh lại rề vào tai tôi rồi thủ thỉ "em là ông già khó tính, sống một trăm năm vẫn mãi là ông già khó tính"

--------

Tôi bật cười khi nhớ đến câu nói đó. Tôi thật ra từ đó đến giờ chỉ khó tính với mỗi mình anh thôi. Một người mang nụ cười mà tôi có nhìn vào gương tập cả ngàn lần mà vẫn không có được. Không có được nên cảm thấy nó thật xa vời, thật giả,... thật vô cùng đáng ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro