CHƯƠNG XIX: ĐOẠT HỒN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, cũng là ngày cuối cùng những lá bùa này mất tác dụngcủa mình.Tiếng gõ cửa bên ngoài khiến nàng giật mình tỉnh giấc, ánh sáng chói lòa hất vào mặt nàng.Thi Nhi chớp chớp rồi dụi dụi mắt:"Vào đi"Do dáng cô gái đối nghịch với hướngmặt trời cho nên chỉ thấy một cái dáng người đen thui không rõ mặt mũi.Nha hoàn đi gần đến, trên tay bê một chậu nước được vắt một cái khăn:"Thiếu phu nhân rửa mặt...""Tiểu My đấy à, ta cứ ngỡ ai..." Nàng mỉm cười nhìn Tiểu My chuẩn bị khăn cho mình.Tiểu My nhanh nhẹn đưa chậu nước ra trước mặt nàng, Thi Nhi vội cầm lấy khăn nhúng tay vào chậu nước ấm.Đột nhiên cảm giác tay mình đau rát như hàng vạn mũi kim đâm, nàng vộirụt tay lại."Thiếu phu nhân, cô làm sao vậy?" Tiểu My nhìn nàng lo lắngThi Nhi chỉ lắc đầu cười cười rồi tự nhủ, hẳn là hôm qua nàng mệt mỏi quá, nên thần kinh xúc giác cũng không tốt.Nàng lặp lại động tác ban nãy, nhưng cái cảm giác đó vẫn y nguyênkhông thay đổi, Thi Nhi càng nghĩ chắc do cơ thể nàng tạo ra ảo cảm rồi, nàng cố dùng tay vặn khăn cho bớt nước, rồi chậm lên trán, hai mắt và hai bên má.Đột nhiên cảm giác gương mặt nóngbừng khó chịu, hệt như bàn tay của nàng, cái cảm giác như hàng vạn mũi kim châm vào mặt đau đớn khó tả, nàng đột nhiên làm rơi khăn xuống, thoáng thấy nét mặt Tiểu My đang cười, một nụ cười đáng sợ."Ngươi...ngươi không phải Tiểu My" Thi Nhi vẫn ôm lấy gương mặt đau rát của mìnhTiểu My đi đến gần với nàng hơn, Thi Nhi thì cố lùi lại ép mình vào gócgiường, ả ta lại nhảy lên giường trườn đến gần nàng hơn."Không, tránh xa ta ra, ngươi muốn gì?" Thi Nhi hét lên, một phần hy vọng mọi người sẽ lắng nghe được tiếng của nàng."Ngươi có la cách mấy thì bọn chúng cũng không nghe thấy đâu, toàn bộ đã chìm vào giấc ngủ sâu rồi" Ả ta cười vang"Ngươi, đã giết họ?" Thi Nhi thất kinh"Ngốc nghếch, chỉ là họ ngủ thôi"Đột nhiên ả bóp chặt lấy cổ nàng, vẫn nói với giọng điềm đạm nhưng vô cùng ác tâm:"Ta đã quá nhân nhượn cho ngươi để rồi ngươi phản bội ta, tốt lắm, có lẽ ngươi đã tận số rồi, cuộc sống của ngươi, hãy để ta đảm nhiệm" Lại một giọng cười rợn cười vang lên.Lực bóp cực mạnh đã khiến toàn thân nàng rũn rời, Thi Nhi chỉ biết quằn quại trong đau đớn trong nỗi đau tột cùng khi không thể sống mà sinh đứa con này, đến hơi thở cuối cùng, nàng vẫn không bỏ cuộc, cố bóp chặt bàn tay mình, cố gắng để mình tỉnh táo.Tiểu My nhếch miệng cười một nụ cười ma quỷ, ánh mắt đỏ rực đang rọi vào Thi Nhi.Đột nhiên đưa môi mình chạm vào môi Thi Nhi, trong chốc lát, cả hai đãngã vào nhau lịm đi.Suốt cả ngày hôm đó, không ai nhậnra sự thiếu vắng của Tiểu My, càng không để ý đến thiếu phu nhân của họ đã không rời khỏi phòng trong ngày hôm đó, cũng do tung tích của Thi Nhi luôn thất thường.Tối đến, Tử Đăng trở về phòng, khi mở cửa phòng ra, đã thấy Thi Nhi nằm bên giường với tư thế vô cùng kỳ quặc, hẳn là nàng đã ngất hoặc có chuyện gì đó, bên dưới đất là chậu nước và khăn đang nằm ở hai nơi khác nhau, y như cái chậu đã rơi xuống làm nước tung tóe.Tử Đăng liền đi đến đỡ lấy Thi Nhi, vã nhẹ vào má nàng, thần sắc hắn liền đanh lại khó coi:"Thi Nhi... tỉnh lại..."Vừa lúc đó, đôi mắt chớp chớp của Thi Nhi bật mở to nhìn hắn."Chàng về rồi sao?" Nàng đưa tay lên ấn ấn thái dương tỏ vẻ mệt mỏi."Nàng không khỏe ở chổ nào?" Hắn lo lắng nói với nàng"Không, thiếp chỉ nghỉ ngơi là được rồi..."Đột nhiên Thi Nhi ôm lấy cổ Tử Đăng, ôm siết, cái ôm này khiến hắn vô cùng khó hiểu:"Thiếp nhớ chàng lắm!"Nhưng mọi nghi ngờ chợt tan biến, hẳn chắc do nàng đang mang thai nên trong người nàng vô cùng khó chịu, cũng cần có người bên cạnh.Tử Đăng vội vén tóc qua giúp Thi Nhi, đột nhiên nhận ra hai chấm đỏ ấy đã hoàn toàn "bóc hơi" khỏi vị trí của nó, đột nhiên một cảm giác xấu xuất hiện trong ý nghĩ của hắn.Hắn cố thu lại vẻ lúng túng, chỉ bảo nàng mau mau nghi ngơi.Đợi Thi Nhi ngủ say, hắn liền bỏ ra khỏi phòng đi khắp nơi tìm ông lão mà Thi Nhi đã kể cho hắn, nhưng giữa khuya thế này thì tìm đâu ra một lão đạo sĩ?Tiếng gió rít giữa đêm thu như tiếng gọi vọng lại từ nơi xa xăm trong bóng tối...Như tiếng kêu gào khóc thương, hay nỗi nuối tiếc vô bờ của những kẻ mãimãi không thể tìm lại dương thế?Tiếng rít gió đau thương não nùng vang vọng tư cõi Hoàng Tuyền vọng lại...Thảm hoa bỉ ngạn đỏ rực trên dòng sông Vong Xuyên, màu đỏ quyến rũ bí ẩn ấy đã trường tồn nơi Hoàng Tuyền qua hàng trăm vạn năm, dầu sông núi dương gian có đổi dời thì chúng vẫn y nguyên vị trí của chúng,vẫn tỏa sắc màu đỏ thấm, màu của máu!Một thần hồn mang đầy nỗi bi ai thống thiết, một nữ nhân bất hạnh đang rảo bước khắp vườn hoa bỉ ngạn, không biết mình phải nên đi đâu, về đâu. Chỉ biết trong lòng vô cùng vô cùng bi ai."Cô nương xin dừng bước..." Tiếng nói của một nam tử với chất giọng trong trẻo, lại nhã nhặn gọi kéo nàngtrở lạiThần hồn cứ mãi lướt trên thảm hoa chợt dừng bước, thân người quay lại nhìn chàng thư sinh với đôi mắt bi ai.Trong dáng vẻ của nàng, anh ta hơi hoảng hốt giây lát, nhưng sau đó cũng thu lại nét mặt, tươi cười bước lại."Điều gì đã khiến nàng bi ai đến như vậy?""Công tử hiểu sao?" Nàng hỏi lại, gương mặt vô sắc"Phải!" Nhìn nét mặt của hắn, không thể gọi là quỷ hồn ở Hoàng Tuyền này được, phải gọi là thần tiên lạc vào "xứ quỷ" thì đúng hơn."Cô ta, đã cướp thân xác của ta... con ta... phu quân của ta..." Nàng gào khóc thảm thiết, quả thực khi trởthành thần hồn, thì mọi cảm xúc được bọc lộ khá rõ, phải gọi là quá lốthì sẽ chính xác hơn.Chàng thư sinh có vẻ hơi rối trí với một thần hồn nữ nhân vừa gia nhập nơi đây, thực khiến người ta đau não!Nữ nhi vẫn là nữ nhi!"Được rồi được rồi, nàng đừng khóc nữa... chỉ sợ nàng cứ khóc mãi như vậy, Vong Xuyên sẽ ngập thêm nữa..." vị thư sinh mắt đầu cau mày"Vậy công tử giúp được gì cho tiện nữ?" Nàng bước đến nhìn chầm chầm vào vị thư sinh ấy bằng đôi mắt sâu hoắm tràn đầy lệ, gương mặt với thần sắc vô hồn.Quả thực khi con người ta từ biệt trần thế trong hoàn cảnh bi thãm thì khi chết cũng bi không kém.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro