CHƯƠNG XXIII: THIẾP SẼ ĐỢI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Y Đế" Tử Uyên sững sờ tròn."Ngươi thật ngông cuồng, dám sát hại người vô tội, còn đánh trọng thương một vong hồn" Cửu Lộ tiên sinh trừng mắt giận dữ với ả."Không thể nào, sao chàng lại... còn người bên dưới..." Ả nói rồi đưa mắt nhìn Tử Đăng."Ta không quan tâm ngươi đang nghĩ gì, chuyện lúc trước ta đã xóa bỏ, ngươi đừng cố gắng tạo thêm nghiệp nữa""Không! Ta không tin, sao lại như vậy?" Ả gào lên, ngỡ rằng bấy lâu nay mình đã lầm người.Tử Uyên khụy người ngã xuống, thânvẫn lơ lững giữa không trung.Xem ra nếu không cho ả hiểu, hẳn làả sẽ dây dứt đến suốt đời suốt kiếp mất!"Ta và người nam tử dưới kia là do Y đế phân hồn ra mà thành, ngươi hiểurồi chứ? Mau mau theo ta về nhận tội"Nghe lời giải thích tuy ngắn gọn của Cửu Lộ nhưng đã giải tỏa được một phần nỗi uất ức trong lòng ả, Tử Uyên chỉ biết mỉm cười đau khổ."Chúng ta đã kết thúc rồi sao?" Ả nhìn Cửu Lộ cầu khẩn."Đừng mê muội nữa..." Cửu Lộ đặt tay lên đầu ả, nhắm mắt lại.Tử Uyên nhắm mắt dần chìm vào cơn mê, trên tay Cửu Lộ giờ đây là nguyên thần trong dáng hình của một viên linh châu đang chứa âm khímịt mù, hẳn là cần phải tẩy rữa.Nhưng việc quan trọng hiện giờ là đưa ả trở về Hoàng Tuyền, giam ả ở một nơi yên tĩnh để ngẫm nghĩ lại những việc mình vừa làm, ngày ngàyđối diện với chính mình, đối diện với sự im lặng, đó là hình phạt đáng sợ nhất ở tam giới.Cửu Lộ thu Tử Uyên vào ống tay áo, tiến thẳng đến nơi Tử Đăng, hắn đã ngồi khụy một góc, ánh mắt vô hồn.Cửu Lộ khụy xuống nhìn hắn:"Ta và ngươi vốn dĩ là cùng một người - Y Đế, dù bây giờ hai chúng ta là hai cá thể tách biệt, nhưng sẽ đến một ngày chúng ta sẽ trở lại là YĐế, khoan dung cho ngươi cũng là khoan dung cho ta, ta sẽ cho ngươi cơ hội gặp lại Thi Nhi"Nói rồi Cửu Lộ tiên sinh biến mất, còn Tử Đăng đã gục xuống nền đất.Không gian xung quanh là thảm hoa bỉ ngạn đỏ rực đang uốn mình quanh dòng Vong Xuyên, Cửu Lộ bước nhanh về phía trước còn Tử Đăng cũng vội đuổi theo.Chân Cửu Lộ vẫn bước mãi bước mãi, thảm hoa bỉ ngạn dường như kéo dài vô tận, một cánh đồng bỉ ngạn bạt ngàn.Đến trước một cái đình nhỏ, phía trước là một chiếc giường bằng thạch trắng có một nữ nhi đang nằmsay giấc trên đó.Tử Đăng vội chạy đến đỡ lấy người nữ nhi đang nằm, chính là Thi Nhi, nàng đang chìm vào một giấc mộng không biết bao giờ sẽ tỉnh lại.Cửu Lộ chỉ biết đứng từ xa trông Tử Đăng ôm lấy Thi Nhi, miệng mỉm cười một nụ cười mãn nguyện, như chính y đang cảm nhận được niềm hạnh phúc kỳ lạ này."Sao nàng không trả lời ta?" Tử Đăngôm lấy Thi Nhi, cố lây nàng dạy nhưng hàng lông mi cong của nàng vẫn díu chặt lấy nhau, thần sắc vẫn hồng hào như ngày nào.Hắn đột nhiên nhớ đến câu nói mà Thi Nhi nói "Dù thiếp có là thần hồn hư vô, thiếp sẽ mãi yêu chàng! Đến kiếp sau, thiếp sẽ tìm chàng, tiếp tụcmối lương duyên này của chúng ta"Khóe mắt hắn cay cay, trái tim đang đập dồn trong khoang ngực đang thổn thức, đang vô cùng đau nhói.Từng dòng lệ đầu tiên vì tình yêu tuông khỏi khóe mắt thấm vào vai nàng.Trên thế gian này, có nỗi đau nào bằng nỗi đau yêu mà phải chia lìa?Giọng nói của Cửu Lộ truyền vào tai Tử Đăng:"Thi Nhi sẽ không sao, hiện tại thần hồn chỉ vừa tụ lại, phải mất một thời gian khá dài để hoàn chỉnh lại.""Vậy ta có thể gặp lại nàng?" Tử Đăng nhìn Cửu Lộ với ánh mắt lo lắng"Đúng vậy, chúng ta sẽ gặp lại nàng""Chúng ta?" Hắn lập lại, không thể tin được.Đột nhiên Cửu Lộ cảm thấy mình đã nhất thời không kiểm soát được mình nên đã nói ra những điều không nên nói, thần sắc có chút bối rối, vội lấy lại phong độ."Ngươi sẽ được gặp lại nàng, nhưng trước hết ngươi sẽ phải luân hồi chuyển thế nhiều kiếp mới có thể gặp lại nàng, 700 năm sau""Sao? 700 năm?" Tử Đăng thất thần."Đối với ngươi khoảng thời gian đó sẽ không dài, bởi xen vào 700 năm"chờ đợi" đó là những kiếp luân hồi của ngươi"Dứt lời, bàn tay Cửu Lộ đưa lên quét ngang dáng người của Tử Đăng, hắndần biến mất, riêng Thi Nhi mất điểm tựa nên đã ngã người xuống.Cửu Lộ đi đến đỡ lấy Thi Nhi, nhìn nàng dịu dàng:"E rằng ta không thể làm chủ trái timmình được nữa"Rồi y đặt nàng nằm lại ngay ngắn trên giường đá, rồi nói với nàng:"Cứ ở đây tịnh dưỡng, vong khí sẽ giúp nàng khôi phục lại thần hồn"Cửu Lộ cũng vội trở lại trần thế để xóa dần trí nhớ của Tử Đăng về Thi Nhi, hiện tại hắn sẽ vẫn còn nhớ đếnnàng, nghĩ đến nàng, nhưng thời gian sẽ dần có hiệu nghiệm trong việc khiến hắn lu mờ hình ảnh Thi Nhi của kiếp này, nhanh chóng tìm một người nữ nhân tốt bụng khác về làm thê tử của hắn.Dù trí nhớ có xóa nhòa hình ảnh của Thi Nhi trong ký ức của Tử Đăng, thì cảm xúc của hắn dành cho nàng không hề thay đổi, đôi khi lại nhen nhói lên thứ cảm xúc kỳ lạ mà hắn không thể nào hiểu được, như rằng nó nhắc hắn phải nhớ đến nàng, phải yêu nàng, phải nhớ lời hứa của kiếp sau.Dòng sông Vong xuyên vẫn trôi êm đềm từng ngày này qua ngày khác, từng năm này qua năm khác...Trần Thi Nhi vẫn giam mình ở lại Hoàng Tuyền, chờ ngày luân hồi, tức700 năm sau, ngày mà nàng với Tử Đăng được trùng phùng.Kể từ đó, nàng dần ít thấy dáng hình của Cửu Lộ tiên sinh xuất hiện trước mặt nàng nữa, hẳn là y bận rất nhiềuviệc cho nên không thể đến thăm nàng được, dầu có lúc gặp y, nàng đỡ nhớ Tử Đăng.Thời gian dần trôi, nàng cũng quên đi sự "mất tích" của Cửu Lộ tiên sinh,trong lòng nàng chỉ tồn tại một chữ..." đợi".

End phần 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro