Chôn giấu kỷ niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tự tay gấp cái áo-1 dài,1 ngắn-đã gắn bó 4 năm đại học,để vào góc sâu nhất của tủ quần áo.Cảm xúc khó tả, như gấp những nếp kỷ niệm suốt quãng đời sinh viên- khoảng thời gian không quá dài, cũng không hẳn ngắn.Giờ kỷ niệm lưu giữ được chỉ còn những vệt dài ký ức,vui có,buồn có,gom lại trong cái áo này. Dường như đang gấp lại cả quãng thời thanh xuân đã qua chẳng bao giờ còn có thể lấy lại. Bao giờ mới khoác lại chiếc áo này? Cuối cùng cũng cất đi,nơi góc tủ hay nơi tận cùng của trí nhớ,của cảm xúc,của trái tim. Giờ mới thấu hiểu câu thơ "Khi ta ở chỉ là nơi đất ở. Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn". Bốn năm khoác áo đi học,không xúc cảm. Nay nghẹn ngào,cảm xúc bồi hồi,man mác buồn,kiểu như mất đi một góc tâm hồn. Để lại nơi giảng đường là 1 tình yêu ngây dại, là những tình bạn vun đắp đã qua, là những hiểu lầm làm ta xa nhau, là những nỗi âu lo thi cử. Cảm thấy mình đã sống 1 quãng đời giống như 1 khoảng lặng, ngán ngẩm như bao người đời ngoài kia. Lúc nói câu chia tay không ngờ rằng có ngày lại muốn lật tung lại cả đống rối ren trong trí nhớ để cảm nhận những vệt nắng ngày xưa. Ra trường rồi, chạy đua để bươn chải mưu sinh giữa dòng đời đầy giông tố mới thất thần nhận ra " hóa ra là đại học không hơn gì hơn là tàu điện ngầm, khi ta còn chưa nhận thức được là đã đặt chân lên tàu hòa thì lại đã đến điểm dừng phải xuống". Nơi bến đỗ người ngậm ngùi nuối tiếc, kẻ vui mừng hạnh phúc vì tìm được nơi đỗ. Đến cuối cùng cũng là mỗi người một ngả, tuyệt đối không giống nhau. Thật ra, ai cũng sẽ ít nhiều mang trong mình chút tổn thương, tủi thân, đôi lúc cũng muốn chà đạp cả thế gian này mà bước tới, đôi lúc lại khao khát nguyện ước giá như chưa từng tồn tại. Những vô tư nay xin thêm vào toan tính, nụ cười vô ưu nay phảng phất mưu sinh. Ôm gối gập mình, tay tự cấu da thịt rồi ôm mặt, thơ thẩn nhìn trời....Tuyệt nhiên không khóc. Vĩnh biệt nhé. Xa rồi mi còn nhớ ta, còn hoài niệm ta không, Ký Ức ơi. Những năm tháng sau này, ta độc bước trên nẻo đường đời, da thịt sẽ thẫm ướt sương gió trần tục, tâm hồn ít nhiều vấy bẩn, nhưng vẫn hiểu, vẫn biết rằng ta từng có một thời khoác áo trắng đến trường, sống nhàn nhạt và bình thản.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro