Chương 17: Cuộc Hẹn Đi Trung Thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khánh Nghĩa và Hạ Vy đang đi theo một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi mặc bộ vest đen, cả hai đều rất cẩn thận. Người đàn ông kia cũng rất cẩn thận, cứ quay đầu lại nhìn hoài. Mỗi lần ổng quay đầu lại thì Khánh Nghĩa với Hạ Vy đều vội trốn vào đâu đó, chờ ổng đi tiếp mới bước ra. Khánh Nghĩa thở dài:

"Đi vòng vòng cả buổi sáng rồi. Rốt cuộc ông ta muốn đi đâu đây?"

Hạ Vy vừa bước đi vừa nói:

"Chắc ông ta sợ có người theo dõi đấy mà."

Khánh Nghĩa chỉnh sửa mắt kính, khẽ gật đầu:

"Đúng là làm việc xấu lo sợ đủ thứ."

Hạ Vy liếc nhìn:

"Đừng nhiều chuyện nữa, mất dấu bây giờ."

Người đàn ông kia đi vào một quán cà phê, trước khi vào ông nói gì với hai bảo vệ. Có vẻ đây là nơi quan trọng, không phải ai muốn vào là vào đâu.

Hạ Vy và Khánh Nghĩa đã nhanh trốn vào một góc.

"Khó rồi đây." - Khánh Nghĩa nhíu mày nói.

Hạ Vy lấy điện thoại ra, bấm một hàng số.

"Mày chạy lên đi."

"Đã rõ."

Chỉ năm phút sau thì Huỳnh Thủy đã xuất hiện, thật ra cô vẫn luôn chạy xe đạp phía sau.

"Vào quán cà phê đó rồi sao?" - Huỳnh Thủy nhìn và hỏi.

Hạ Vy nhẹ gật đầu:

"Giờ tao và mày giả vờ đi ngang qua muốn vô, thử coi có được không nha?"

Huỳnh Thủy nhẹ gật đầu đồng ý. Hạ Vy lấy từ túi xách ra một chiếc áo khoác màu trắng và một mắt kính to, rồi mặc vào và cột tóc cao. Cô giả làm người khác để tên đàn ông kia nhận không ra.

Huỳnh Thủy thì chuẩn bị từ sớm rồi, cô đang khoác trên người một bộ đồ thể thao, mái tóc dài hôm nay được cốt hai bên. Khuôn mặt thì cố ý trang điểm đen lại, trông cô thật khác lạ.

"Hai người nhớ cẩn thận đấy." - Khánh Nghĩa lên tiếng nhắc nhở.

Huỳnh Thủy với Hạ Vy đều gật đầu cùng lúc.

"Anh mau liên lạc với cô bé của chúng ta đi, chắc đang lo lắm." - Huỳnh Thủy nháy mắt.

Khánh Nghĩa tất nhiên là hiểu ý của Huỳnh Thủy đang nhắc đến ai nên khẽ gật đầu:

"Được, anh biết rồi."

***

"Ngày xưa có hai anh em nhỏ đi lạc trong rừng, tìm không thấy lối ra. Cả hai anh em đều sợ hãi, khóc kêu ba mẹ mình mãi. Khu rừng rộng lớn và xung quanh đều giống, người lớn còn có thể lạc mất. Huống chi là hai đứa trẻ 7, 9 tuổi chứ ? Hai anh em tưởng chừng tuyệt vọng, sẽ không thể trở về nhà không thể gặp lại ba mẹ mình nữa. Nhưng trong lúc tuyệt vọng nhất thì có một chú chó con lông trắng như tuyết chạy đến. Cả hai anh em liền vui mừng, vì nhận ra đó là chó con nhà mình nuôi mấy tháng nay. Đằng sau chú chó con ấy là ba mẹ hai anh em. Hoá ra là do chú chó con ấy đánh hơi tìm thấy hai anh em. Bốn người với chú chó con dễ thương vui vẻ quay trở về nhà."

Đó là truyện ngắn mà nó với Văn Thiện đã cùng nhau viết ra để đăng lên mạng cho mọi người cùng chung tay bảo vệ những động vật nhỏ. Ở cuối bài nó còn cố ý viết thêm một dòng chữ:

"Mọi người thấy không? Các động vật nhỏ đều có tính người và luôn là bạn tốt của chúng ta. Thế nên hãy cùng chung tay bảo vệ chúng nhé mọi người."

Kèm theo đó là tấm hình bầy chó con đang ngủ ngon.

"Em đang chờ điện thoại của ai à?" - Văn Thiện để ý thấy nãy giờ nó luôn nhìn điện thoại được để trên bàn nên hỏi khẽ.

Nó đang suy nghĩ gì đó nghe Văn Thiện hỏi thì khẽ giật mình. Nó quay qua nhìn anh, cười cười:

"Dạ... cũng không có gì quan trọng đâu. Anh thấy truyện này thế nào?"

Văn Thiện thấy nó có vẻ không muốn nói nên chẳng hỏi thêm gì nữa. Anh nhẹ gật đầu:

"Rất hay, em thật giỏi."

Gia Lâm và Yến Nhi đã đi chợ về rồi, đang nấu ăn cùng nhau trong bếp.

Yến Nhi cứ thắc mắc, tại sao cô lại nấu ăn với tảng băng như Gia Lâm chứ? Trong bếp rất nóng mới đúng, nhưng tại sao cô từ nãy tới giờ lại có cảm giác lạnh lạnh vậy? Chắc là do Gia Lâm đang đứng ngay bên cạnh.

"Này, bộ cô muốn tôi nghèo vì trả tiền nước hả?" - Gia Lâm bỗng lên tiếng, chất giọng còn lạnh hơn tảng băng.

Yến Nhi thoáng giật mình, nhìn lại thì mới nhận ra mình mở nước rửa rau quá lâu rồi. Cô nhanh tay tắt nước, khẽ nói:

"Rau cải phải rửa kỹ mới an toàn chứ?"

Gia Lâm vừa bỏ thịt vào nồi để kho vừa liếc nhìn cô gái bên cạnh:

"Thế mà tôi cứ tưởng cô muốn khiến tôi nghèo đi chứ?"

Yến Nhi chán nản thở dài:

"Tôi chưa từng nghe ai vì trả tiền nước mà trở nên nghèo đi cả."

Nói rồi Yến Nhi đi làm công chuyện khác, nhưng một lát sau vô tình quay đầu lại thì không thể rời mắt khỏi cảnh tượng phía trước. Gia Lâm bỗng dưng sáng chói với khuôn mặt đẹp trai trong lành khối hư ảo, hắn đang mặc áo sơ mi trắng với quần tây. Yến Nhi giờ mới phát hiện, hoá ra lúc Gia Lâm cười có hai đồng tiền. Trông hắn thật sự rất đẹp trai.

***

Lùn đã dừng xe đạp trước cổng trường học Thanh Quy, cô cũng không biết tại sao mình lại đến đây. Dù là ngày nghỉ nhưng trường học Thanh Quy này vẫn mở cổng như thường, vì có vài giáo viên dạy thêm.

Ở sân cỏ rộng lớn sau trường, có một người con trai đang nhảy hiphop. Bước nhảy cậu ta đều khiến lòng người say mê, một khi đã nhìn thì không cách nào rời mắt khỏi được. Sau khi điệu nhảy kết thúc thì Trí Quang mới phát hiện Lùn đang nhìn mình nãy giờ, cậu hỏi giọng ngạc nhiên:

"Phương Nhi, sao em lại ở đây vậy?"

Lùn vừa khẽ bước đến vừa nói:

"Em đến đây vì muốn tìm anh."

Những cơn gió nhỏ vô tình đi ngang qua mang theo mùi hương hoa cỏ dại. Trí Quang và Lùn đang đứng dưới cây đa lớn, hai người đều đang nhìn phía xa.

"Em đến tìm anh có việc gì vậy Phương Nhi?" - Trí Quang hỏi khẽ.

Lùn dùng tay vén nhẹ mái tóc dài mình bị gió bay gọn lại một cách dịu dàng và quay qua nhìn người con trai bên cạnh:

"Trí Quang, anh có thể đừng giúp Thanh Hiền và Mỹ Ngân làm hại Tiểu Yến nữa. Có được không?"

Trí Quang đưa mắt nhìn xung quanh, khẽ thở dài:

"Anh không làm được."

Vừa dứt lời thì Trí Quang liền quay lưng đi, muốn rời khỏi đó. Nhưng bàn tay xinh đẹp của Lùn đã vội giữ chặt cổ tay cậu lại, dùng chất giọng chân thành nói:

"Em rất quý mến Tiểu Yến nên xin anh đừng làm hại nó. Em xin anh, Trí Quang."

Trí Quang nhẹ quay đầu lại nhìn Lùn, hai người đã quen biết nhau khi cậu ta được chuyển đến trường Thanh Quy này. Từ trước tới giờ cô là người duy nhất thật lòng quan tâm đến cậu ta, không lẽ bây giờ cậu ta nỡ từ chối yêu cầu nhỏ bé này của cô hay sao?

Nhìn thấy Trí Quang im lặng thì Lùn vội nói thêm:

"Thật ra Tiểu Yến dễ thương lắm, nếu anh tiếp xúc với nó thì nhất định cũng quý mến nó giống em. À, mai là tết trung thu bọn em có hẹn đi chơi với nhau. Anh đi cùng nhé?"

Nói xong Lùn dịu dàng cười. Nụ cười dịu dàng ấy của cô khiến trái tim Trí Quang đập loạn xạ cả lên, không cách nào từ chối nên cậu khẽ gật đầu:

"OK, mai anh sẽ đến."

"Vậy hẹn không gặp không về nhé. Em sẽ chờ tới khi anh đến." - Lùn vừa cười nói vừa tinh nghịch nháy mắt với Trí Quang, cô tin tưởng khi tiếp xúc với nó rồi thì cách nghĩ của cậu ta sẽ thay đổi. Với tính tình của nó, dù chỉ nửa ngày cũng đủ khiến cho người ta quý mến một cách thật lòng.

****Hết chương 17****

Bí mật tiếp nữa nhé. Sứ mời mọi người hãy đón đọc tiếp vào chủ nhật mỗi tuần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro