Chương 2: Hội Nhân Ái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay nó dậy sớm lắm vì muốn cùng với Hạ Vy và Phương Nhi đi tham quan ngôi trường mới của mình. Ngôi trường Thanh Quy này được xây chín tầng và có sân cỏ rộng lớn. Tường màu trắng tao nhã cùng với những cửa sổ bằng thủy tinh lung linh. Nhìn thật giống hoàng cung hơn trường học. Ai mà không rành đường thì chắc sẽ đi lạc mất.

Đi một vòng xung quanh trường thì mắt nó sáng rỡ lên:

"Oa, trường học này đẹp quá đi."

Hạ Vy với Phương Nhi bật cười, sao nhìn nó lúc này thấy giống hai lúa mới lên Sài Gòn trong phim quá vậy? Hạ Vy đánh vào trán nó một cái:

"Mày quê vừa vừa thôi nha, tao thấy bình thường mà."

Nó dùng tay xoa xoa chỗ mới vừa bị đánh:

"Ui da đau. Tại mày học ở đây mấy năm rồi nên mới thấy bình thường thôi."

Phương Nhi bước tới, cười nói vui vẻ.

"Đúng đấy Vy, khi tao mới được chuyển đến đây cũng bất ngờ lắm." Phương Nhi khoác vai nó và nói thêm một câu - "Nhưng mà tao không hai lúa như ai kia đâu nha."

Nó phồng má nhìn Phương Nhi, tưởng cô tốt bụng sẽ bênh mình. Nhưng cuối cùng cũng giống Hạ Vy thích chọc ghẹo nó, thật đáng ghét mà. Hạ Vy khoái chí cười:

"Mày nói hay lắm Lùn."

Tại trong lớp nó có hai người tên Nhi nên mọi người đều gọi Phương Nhi là Lùn - một biệt danh dễ thương l. 

Sau khi đi thăm quan trường xong thì tụi nó quay vào lớp học. Vừa bước vào lớp thì ồn ào như cái chợ vậy, chuyện trên đời dưới đất gì đó đều mang ra bàn tán cả. Hạ Vy vốn là người thích yên tĩnh nên luôn chọn cho mình bàn cuối lớp, kế bên cửa sổ có thể ngắm nhìn cả bầu trời đầy mơ mộng kia. Và tất nhiên là nó ngồi bên cạnh Hạ Vy rồi. Nó cố gắng suốt hai năm qua cũng vì muốn được học chung với cô bạn thân này thôi. Phương Nhi (Lùn) thì ngồi phía trên cách nó và Hạ Vy vài bàn, cô mới ngồi xuống đã hoà hợp được với những người khác rồi. Cô quả thật rất dễ gần.

Chủ nhiệm của lớp nó là cô Hoài Hương - một cô giáo tốt bụng hay giúp đỡ các học sinh của mình, cô ấy cũng trẻ đẹp như tiên nữ.  

Cô giáo bước vào rồi mà sao chỗ ngồi kế bên Lùn vẫn còn trống vậy ta, nó thắc mắc trong lòng. Tới khi cô giáo giáng được nửa bài thì có người vội vã chạy vào. Đó chính là Yến Nhi, cô bạn thường buộc tóc đuôi ngựa và có gương mặt xinh xắn với đôi mắt long lanh như mắt của chim bồ câu, làm say lòng bao nhiêu người. Yến Nhi nhẹ cúi đầu chào cô giáo một cái rồi ngồi xuống kế bên Lùn.

"Sao hôm nay đến trễ quá vậy?" - Lùn hỏi khẽ. Bởi vì ngày thường cô bạn Yến Nhi này rất đúng giờ mà, có đi trễ như thế bao giờ đâu. 

Yến Nhi vừa lấy tập sách ra vừa nói nhỏ:

"Tại có chút chuyện... khi nào ra chơi đi tao kể cho mày nghe."

Lùn khẽ gật đầu. Rồi cả lớp đều im lặng tập trung làm bài...

Cúi đầu viết bài một lát thì nó cảm thấy rất mỏi cổ nên ngẩng đầu lên lắc nhẹ vài cái để bớt mỏi chút. Nhưng lại vô tình nhìn thấy Yến Nhi không tập trung vào bài học, vẻ mặt thì đầy lo lắng. 

Nó dùng vai mình đụng nhẹ vào vai Hạ Vy, nói vừa đủ để một mình cô nghe thấy:

"Mày nhìn Yến Nhi kia Vy, có gì đó lạ lắm."

Hạ Vy tò mò nhìn theo ánh mắt nó, quả thật là Yến Nhi hôm nay hơi lạ. Cô cứ liếc nhìn đồng hồ treo tường. Trông có vẻ đang mong mau hết giờ học để đi đâu đó. Hạ Vy quay lại nhìn nó:

"Chờ đến giờ ra chơi chúng ta qua đó hỏi là biết ngay."

Nó gật đầu đồng ý.

Học suốt hai tiếng đồng hồ thì cuối cùng tiếng trống ra chơi cũng vang lên. Vừa nghe tiếng trống thì cả trường giống như được giải thoát, cứ vui mừng chạy ra ngoài chơi. 

Nó nắm tay Hạ Vy đi qua bàn song Nhi. Nó lên tiếng hỏi:

"Yến Nhi, mày có chuyện gì thế?"

Yến Nhi đang thu gọn tập sách của mình lại, khi nghe nó hỏi thì vội quay qua nói:

"Mày giúp tao với Tiểu Yến."

"Hả?" - Nó với Hạ Vy ngạc nhiên quay đầu lại nhìn nhau.

***

Sáng nay trên đường đến trường thì Yến Nhi tình cờ trông thấy một chuyện. Đó là một bà lão khoảng bảy mươi tuổi, đi bán rau cải dạo với chiếc xe đạp cũ kỹ. Bên cạnh là một chàng thanh niên đang hung hăng lục túi xách, muốn tìm gì đó cũng chẳng biết nữa. Yến Nhi đứng ở xa nhìn thấy sau khi tìm được thứ mình cần thì hắn ta thẳng tay xô bà lão xuống thật mạnh. Hình như bà lão đang khóc lóc cầu xin hắn ta, bà nắm lấy quần hắn ta không chịu buông. Thấy thế Yến Nhi vội vàng chạy đến đỡ bà lão dậy:

"Bà ơi, bà có sao không?"

Bà lão ấy nhìn về phía chàng thanh niên mà vừa khóc vừa nói:

"Con đừng lấy mà, bà chỉ còn ít tiền đó thôi."

Yến Nhi khẽ nhíu mày lại, bà lão này thật tội nghiệp. 

Thái độ của chàng thanh niên kia trước sau như một, hắn ta thản nhiên nói:

"Bà già lắm rồi xài tiền chi, để tôi xài giùm cho."

Yến Nhi lúc này hết nhịn nổi rồi. Sao trên đời này lại có loại người đáng ghét thế chứ? Cô bước tới đứng đối diện với chàng thanh niên, nói giọng tức giận:

"Nếu anh còn là con người thì mau trả tiền cho bà lão đi."

Thanh niên đáng ghét đó cười nửa miệng:

"Nếu tôi không phải là con người thì sao cô nhóc?"

Yến Nhi cầm chặt chiếc ba lô nặng nề của mình, nhếch môi cười nhẹ.

"Vậy tôi sẽ không khách sáo." Vừa nói dứt câu thì Yến Nhi dùng chiếc ba lô đánh vào người thanh niên đáng ghét đó liên tục - "Anh mau trả tiền cho bà lão, nếu không thì tôi sẽ đánh chết đồ đáng ghét như anh đấy."

Ba lô của Yến Nhi đựng đầy sách, còn đánh liên tục nên thanh niên đáng ghét kia chỉ sau vài phút thì đã không chịu nổi nữa, đành buông số tiền trong tay ra và nhanh bỏ chạy. Bà lão ấy nãy giờ vẫn ngạc nhiên nhìn Yến Nhi, không ngờ cô gái nhỏ này cũng có sức quá chứ? Yến Nhi cúi người xuống lượm tiền lên mới biết chưa được một trăm ngàn thôi, chắc bà lão nghèo khó dữ lắm đây. Cô quay lại đưa bà lão ấy về nhà.

***

Khi tụi nó lo nói chuyện với nhau thì ở bên ngoài lớp đang có một ai đó lén nhìn vào. Đó chính là hotboy Văn Thiện, lúc nãy anh tình cờ đi ngang qua và nghe được câu chuyện của tụi nó đang nói. Thế nên anh tò mò đứng lại xem thử tụi nó sẽ làm sao. Nhưng quan trọng nhất anh muốn biết rõ nó là ai, sao lại dám chạy vào giấc mơ của anh.

"Khi hỏi ra mới biết con người đáng ghét đó là cháu trai của bà lão." - Yến Nhi bực mình nói.

Hạ Vy đang đứng dựa nhẹ vào bàn với dáng vẻ lười biếng, khi nghe Yến Nhi nói vậy liền nhíu mày lại:

"Cái gì? Con cháu mà đối xử với bà mình thế sao?"

Yến Nhi nhẹ gật đầu rồi quay qua nhìn nó mà hỏi:

"Tiểu Yến, hội của chúng ta giúp đỡ bà lão ấy được không?"

Hội mà mới được nhắc đến là hội Nhân Ái của anh em nó thành lập, thường giúp đỡ những người nghèo khổ.  Khi không có anh trai thì mọi chuyện đều do Tiểu Yến nó quyết định. Còn những người trong hội chỉ hỗ trợ lẫn nhau thôi. Nhưng trước tới giờ nó vẫn luôn tôn trọng ý kiến của mọi người.

Nó đang nghịch ngợm xoay vòng tròn, bất chợt đứng lại làm mái tóc đen dài bay bay trong không trung rồi nhẹ nhàng rớt xuống. Thêm một nụ cười tươi trên môi nữa, đã tạo nên vẻ đẹp không thể tả được. Chính vẻ đẹp ấy đã khiến trái tim ai đó đang đứng bên ngoài rung động đến lạ thường.

"Tất nhiên là được rồi." - Nó cười tươi.

Yến Nhi vừa thấy nó gật đầu liền vui mừng.

"Thế tốt quá rồi. Love, Tiếu Yến." - Yến Nhi đưa hai tay làm thành trái tim, mỉm cười. Khi cô cười cũng đẹp lắm, nụ cười ấy luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Hạ Vy từ bàn nhảy xuống:

"Thế chúng ta xuống căn tin tìm mọi người đi."

Nó để hai tay ra sau lưng ra vẻ suy nghĩ, rồi nói:

"Bàn bạc xong chúng ta sẽ cùng nhau đến thăm bà lão ấy nha."

Yến Nhi nhìn nó mà gật đầu:

"Ừ, tao cũng đang lo cái con người đáng ghét đó lại quay về gây sự với bà lão đây."

Nó vừa kéo hai cô bạn mình đi vừa nói:

"Mau xuống căn tin tìm gì ăn cái đã, tao đói bụng lắm rồi."

Văn Thiện vừa thấy tụi nó đang đi ra thì liền nhanh chân trốn đi, vì anh không muốn để tụi nó biết mình đã nghe lén nãy giờ.  Đợi tụi nó đi xa thì anh mới dám bước ra, ánh mắt anh nhìn theo hình dáng nó phía trước, cái cô bé ấy sao trông trẻ con quá thế? Nhưng rồi anh khẽ nhíu mày lại, lẩm bẩm một mình.

"Người đó kể cả bà mình cũng dám làm thế thì chắc chắn là côn đồ rồi. Đi như vậy lỡ cô ấy gặp nguy hiểm thì sao?" - Nghĩ đến đó Văn Thiện vội đi theo tụi nó...

****Hết chương 2****

Truyện sẽ thế nào đây? Hãy đọc tiếp nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro