Chương 22: Ừ Thì Làm Bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một sân cỏ rộng lớn và dưới bầu trời đầy mơ mộng, hôm nay nơi này rất đẹp nhưng có bốn người con trai đang đứng yên nhìn nhau, ánh mắt ai cũng có ngọn lửa muốn bùng cháy. 

Người khác vừa nhìn thì liền nhận ra đó chính là nhóm hotboy trong trường, bởi vì màu tóc của họ quá nổi bật không thể nhìn lầm được.

Nhóm trưởng Thế Phong là người lên tiếng trước:

"Bọn mày hẹn tao ra đây làm gì?"

Người con trai với mái tóc vàng - Quốc Trường đưa điện thoại lên trước mặt Thế Phong, lớn giọng hỏi:

"Đây là cái quái quỷ gì? Mày giải thích rõ đi."

Trước mặt Thế Phong lúc này là tấm hình cậu đang ôm lấy nó ở cầu thang hôm bữa. Thế Phong nhàn nhạt nói:

"Không có gì để giải thích hết."

Quốc Trường bỏ điện thoại vào túi quần, cười nửa miệng:

"Hoá ra nhóm trưởng Thế Phong thích bạn gái của kẻ thù nên mới giúp nó như vậy ư?"

Thế Phong khẽ thở dài. Cậu thật không biết tại sao mình lại có thể làm bạn với người chẳng hiểu lý lẽ như Quốc Trường được mấy năm nay nữa.

"Trường, mày có thể nói lý lẽ chút không? Văn Thiện trước giờ có làm gì tụi mình đâu mà kẻ thù." - Thế Phong cố nói chuyện đàng hoàng.

Quốc Trường lộ rõ tức giận, hỏi:

"Nó giành hết fan hâm mộ của chúng ta, mà không gọi là kẻ thù sao?"

Quốc Trường hắn ta thật sự không vui khi những người từng đứng chờ nhóm mình suốt mấy tiếng, giờ lại vây quanh Văn Thiện.

Có hai người nào đó nãy giờ vẫn im lặng đứng một bên, không nói gì cả.

Trí Quang vì đã tiếp xúc với nó và Văn Thiện rồi nên hiểu tại sao Thế Phong lại giúp đỡ họ như vậy.

Chế Linh - Một người khá đẹp trai với mái tóc màu nâu nâu, là thành viên thứ tư của nhóm hotboy. Do bản tánh hiền lành nên ít xem vào chuyện của người khác.

Thế Phong lúc này đã bực mình:

"Quốc Trường, mày bị điên rồi phải không? Nếu chúng ta hát hay nhảy đẹp thật thì những fan hâm mộ sẽ yêu thích chúng ta thôi."

Quốc Trường ngay từ đầu đã cho rằng mình đúng, còn người khác thì sai. Vậy nên càng nghe Thế Phong nói càng nổi nóng. Lúc này hắn ta bỗng lao đến đánh Thế Phong liên tục. Trong nhóm người giỏi võ nhất chính là Thế Phong nên cậu đều né được những quả đấm của Quốc Trường một cách dễ dàng.

"Quốc Trường, mày bình tĩnh lại chút đi." - Thế Phong giữ hai tay Quốc Trường lại nói.

Quốc Trường không chỉ không nghe mà còn dùng sức xô mạnh Thế Phong ra khiến cậu ngã xuống sân cỏ.

"DỪNG TAY." - Một giọng lo lắng bỗng vang lên từ xa.

Mọi người thoáng ngạc nhiên theo hướng phát ra giọng nói ấy quay qua nhìn thì thấy nó với Văn Thiện đang chạy đến. Đúng ra nó với Văn Thiện mới học đàn xong tính về lớp, nhưng lại nghe những học sinh khác nói nhóm hotboy đang đánh nhau ở sân cỏ nên cả hai vội vàng chạy ra.

"Anh Phong, có sao không anh?" - Nó chạy đến đỡ Thế Phong đứng dậy, dùng giọng lo lắng hỏi. 

Thế Phong nhẹ lắc đầu:

"Anh không sao á Yến."

Nó quay sang nhìn người con trai tóc vàng Quốc Trường, lên tiếng hỏi:

"Tại sao anh lại đánh anh Phong? Có chuyện gì không thể từ từ nói sao?"

Quốc Trường nhìn nó với ánh mắt đầy sát khí, có chuyện gì thì từ từ nói ư? Tất cả đều tại cô gái này mà ra hết, nếu không có nó thì Thế Phong đâu có giúp Văn Thiện làm rõ mấy tin đồn kia và cũng không có chuyện đánh như giờ rồi.

"Mày muốn làm gì?" - Thấy Quốc Trường đầy sát khí bước đến gần  thì Văn Thiện đã vội đưa tay ra ngăn lại, anh lo hắn ta sẽ làm hại nó. 

Quốc Trường cứ nhìn chằm chằm nó kia, như muốn ăn tươi nuốt sống nó.

"Tránh ra." - Quốc Trường liếc nhìn Văn Thiện và nói giọng tức giận. 

Văn Thiện vẫn đứng che chở cho nó, anh cười nhẹ:

"Xin lỗi, tao không thể tránh ra được. Bởi vì Tiểu Yến là bạn gái của tao nên tao tuyệt đối không cho phép mày làm hại đến cô ấy."

Nghe những lời ấy của Văn Thiện thì nó thoáng ngạc nhiên, rồi bất giác cảm thấy hạnh phúc. Anh luôn cho nó cảm giác an toàn.

Quốc Trường bỗng nắm lấy cổ áo Văn Thiện, quát lên.

"MÀY MAU CÚT KHỎI MẮT TAO." - Quốc Trường đưa quả đấm lên, tính đánh Văn Thiện.

"Không được đánh anh Văn Thiện." - Nó vô thức chạy đến dùng hết sức của mình đẩy Quốc Trường ra xa.

Thế Phong thoáng ngạc nhiên trước hành động này của nó, thật sự rất ngạc nhiên. Cô bé Tiểu Yến này đúng thật khác với những cô gái mà cậu trước giờ từng gặp. Nó tuy trẻ con, yếu đuối nhưng lại rất dũng cảm.

"Thôi đủ rồi. Quang, Linh, mau đưa Trường đi đi." - Thế Phong lúc này ra lệnh cho hai thành viên đang đứng bên cạnh mình.

"Đi thôi, đừng có quậy nữa." - Trí Quang và Chế Linh bước đến kéo Quốc Trường đi, rời khỏi đó.

Thế Phong thở dài và bước đến trước mặt nó:

"Em đó Tiểu Yến, có thể bớt ngốc lại, được không?"

Nó nghe mà chẳng hiểu gì hết:

"Anh nói gì vậy? Em chẳng hiểu gì luôn đó."

Nhìn thấy khuôn mặt không hiểu của nó thì Văn Thiện bật cười, khẽ bước đến nói.

"Để lát nữa anh sẽ giải thích với em sau." Văn Thiện quay sang nhìn Thế Phong rồi nói khẽ - "Phong, tao xin lỗi. Cũng vì giúp tao mà mày mới cãi nhau với bạn bè như vậy."

Thế Phong bỏ hai tay vào túi quần, nhàn nhạt nói:

"Tao đã nói chỉ là cảm ơn Tiểu Yến thôi chứ không phải vì mày."

Nói vừa dứt lời thì cậu liền quay lưng đi.

"Chờ đã anh Phong." - Nó vội lên tiếng. 

Thế Phong nhẹ quay mặt lại nhìn nó với ánh mắt tò mò:

"Còn có chuyện gì nữa à?"

Nó chạy đến đứng giữa hai chàng hotboy, khẽ hỏi:

"Sao hai anh không thể làm bạn với nhau?"

Văn Thiện với Thế Phong thoáng ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau và buột miệng nói cùng một câu:

"Làm bạn?"

Hai người thật sự chưa từng nghĩ sẽ làm bạn với đối Phương, họ không đánh nhau suốt ngày là may mắn lắm rồi.

Trong lúc hai chàng hotboy vẫn chưa hết ngạc nhiên thì nó lại lên tiếng nói:

"Em thấy giữa hai anh không có lí do gì mà không thể làm bạn được."

Văn Thiện và Thế Phong suy nghĩ, đúng là không có thật. Nó quay qua quay lại nhìn hai hotboy bên cạnh:

"Vì danh hiệu đại hotboy trong trường sao? Em thấy hai anh đều không xem trọng."

Văn Thiện với Thế Phong đều nhẹ gật đầu, hai người họ đâu có xem trọng danh hiệu phiền phức ấy đâu. Nó suy nghĩ rồi lại nói:

"Còn âm nhạc thì em càng thấy không có gì, bởi vì hai anh đều có thể hợp tác với nhau mà."

Thế Phong và Văn Thiện ngẩng đầu nhìn nhau, hai người họ có thể hợp tác? Rồi hai hotboy đều khẽ cười, có lẽ nó nói rất đúng. Giữa hai người họ thật sự không có lí do gì mà không thể làm bạn với nhau.

Văn Thiện với tay bóp nhẹ mũi nó và cười nói:

"Em thật đáng khen đấy Tiểu Yến."

Nó khoác tay Văn Thiện một cách tự nhiên:

"Vậy hai anh làm bạn với nhau nhé."

Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của nó thì hai hotboy thật không nỡ từ chối.

"Ừ thì làm bạn." - Văn Thiện với Thế Phong đều vui vẻ bắt tay nhau. 

Nó đứng bên cạnh vỗ tay mừng:

"Hay quá, hay quá đi."

Sự vô tư của nó đã khiến cho hai hotboy phải cười tươi theo.

***

Văn Thiện với nó mang tâm trạng vui vẻ vào trường, do hai người này đến trường quá sớm nên tới giờ này vẫn chưa đến giờ học nữa.

Lúc hai người đang tay trong tay và khẽ bước trên hành lang dài thì nó bỗng lên tiếng hỏi:

"Nè anh Văn Thiện, lúc nãy anh Phong kêu em bớt ngốc lại thật ra là ý gì vậy?"

Văn Thiện dừng bước và quay lại nhìn nó với ánh mắt dịu dàng:

"Ý của Phong muốn bảo là, với tình huống giống lúc nãy em không nên lao đến xô Quốc Trường ra như vậy. Vì rất nguy hiểm, em có thể bị thương đấy."

Thật ra chính bản thân nó cũng chẳng biết tại sao lúc nãy mình lại không cần quan tâm gì mà lao đến xô Quốc Trường ra khi nhìn thấy hắn ta định ra tay đánh Văn Thiện như vậy nữa. Dù nó biết rõ, Văn Thiện có thể ứng phó. Lúc ấy nó đơn giản là lo lắng cho Văn Thiện, không muốn anh bị thương thôi.

Văn Thiện đưa bàn tay bé nhỏ của nó trong tay mình lên và khẽ hôn:

"Anh cảm ơn em, Tiểu Yến."

Nó khó hiểu nhìn Văn Thiện:

"Tại sao vô duyên vô cớ lại cảm ơn em chứ?"

Văn Thiện nở một nụ cười hiền:

"Anh biết, em hành động như vậy là vì em muốn bảo vệ anh."

Tiểu Yến khẽ nghiêng đầu nhìn Văn Thiện, thật ra anh có phải là con sâu trong bụng nó không? Sao lúc nào anh cũng hiểu thấu nó hết thế?

"Bộ trên mặt em có viết chữ hả? Sao lúc nào anh cũng đoán được suy nghĩ của em hết vậy?" - Nó thắc mắc hỏi.

Văn Thiện khẽ cười. Hình như từ khi quen biết nó tới giờ anh đã cười nhiều hơn trước thì phải? Anh vừa lắc đầu vừa cười:

"Trên mặt em không có viết chữ mà vì anh luôn quan tâm em, lo lắng cho em."

Những lời ấy của anh sao nghe chân thành đến thế, khiến trái tim nó đầy nắng xuân. 

Trước đây nó chỉ biết tình cảm gia đình luôn ấm áp và tình bạn đầy sắc màu. 

Nhưng chưa từng biết được có một tình cảm khác đầy ngọt ngào, mang tên tình yêu. 

Giờ có anh, nó mới cảm giác vị ngọt ngào trong tình yêu là như thế nào.

"Thôi để anh đưa em đến lớp, cũng sắp tới giờ học rồi." - Văn Thiện cười nói rồi nắm tay nó đi.

Hai người cứ tay trong tay như thế mà đến lớp, chuẩn bị cho tiết học sắp tới.

****Hết chương 22****

Thật ra chúng ta không có lí do gì mà không thể làm bạn với một ai đó, chỉ coi chúng ta thích hay không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro