Chương 47: Rơi Vào Tay Thanh Hiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng nay sau khi đến trường học thì Tiểu Yến kêu Hạ Vy lên lớp trước, còn nó thì một mình đi lang thang tìm Thế Phong hỏi thăm chút. 

Đang khẽ bước trên hành lang thì nó mới thấy người con trai nổi bật với mái tóc đỏ giữa sân cỏ, cậu đang ngồi ngắm nhìn bầu trời trông rất cô đơn.

"Anh Phong, sao anh lại ngồi đây một mình vậy?" - Nó bước nhanh đến và hỏi. 

Thế Phong thoáng ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn. Vừa thấy nó thì cậu liền cười tươi:

"Tiểu Yến, là em à."

Nó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Thế Phong, hỏi giọng quan tâm:

"Vết thương của anh sao rồi? Có còn đau lắm không?"

Thế Phong vừa lắc đầu vừa cười nói:

"Chỉ là vết thương ngoài da thôi cô bé ngốc à, đã không còn đau nữa rồi."

Nó thở ra nhẹ nhõm rồi cười nói:

"Vậy em mừng quá rồi."

Thế Phong nhìn nó không chớp mắt, cậu luôn cảm thấy nụ cười của người con gái này rất vô tư và rất trong sáng. 

Hơn nữa lúc nào nó cũng mang cho cậu một cảm giác ấm áp. Cậu cảm thấy mến nó lắm.

"Trần Tiểu Yến, hoá ra mày đang ở đây." - Một giọng đầy đanh đá bỗng vang lên từ phía xa. 

Thế Phong với nó bất giác quay đầu lại nhìn thì thấy Thanh Hiền cùng một đám người đang bước đến với vẻ mặt hung hăng.

Vừa nhìn thấy đám người Thanh Hiền thì Thế Phong liền đứng dậy, đưa tay ra che chở cho nó và lạnh lùng hỏi:

"Mấy người muốn gì?"

Nó đứng phía sau nhìn Thế Phong mà lo lắng, cậu vẫn còn đang bị thương nếu đánh nhau thì...

Thanh Hiền nhìn Thế Phong mà nhếch miệng cười:

"Đúng lúc cậu cũng đang ở đây, vậy tôi tính sổ một lần cho xong."

Nó từ sau lưng Thế Phong vội bước ra nói:

"Thanh Hiền, chị muốn gì thì cứ nhắm vào tôi là được rồi để anh Phong rời khỏi đây đi. Làm ơn đi, tôi xin chị mà."

Nghe những lời đó của nó xong Thế Phong khẽ nhíu mày lại, cô bé ngốc này đang nói gì vậy? Là nó đang bảo vệ cậu sao? 

Thanh Hiền nghiêng đầu nhìn nó:

"Giờ là tình hình gì đây? Văn Thiện là người yêu của mày, mà giờ mày đang bảo vệ người con trai khác là sao?"

Nó thở dài, rốt cuộc Thanh Hiền ả ta muốn làm gì đây? Nó lại hỏi:

"Chị đế anh Phong rời khỏi đây trước rồi nói, được không?"

Thế Phong kiên định nói:

"Dù đánh chết anh thì anh cũng không đi."

Thanh Hiền vừa vỗ tay vừa cười nói:

"Thế Phong, cậu thật giống một vị anh hùng đấy. Tụi mày đâu, bắt hai người không biết sợ chết này cho tao."

Đám người được ả ta dẫn theo, giờ nghe lệnh mà xông đến vây quanh Thế Phong và nó.

Thế Phong vừa nhìn thì nhận ra ngay đám người này chẳng phải học sinh trong trường, không ngờ Thanh Hiền lại dám dẫn người ngoài vào giả làm học sinh. 

Nó nhìn thẳng phía Thanh Hiền, bực mình nói:

"Chuyện giữa tôi với chị không liên quan đến anh Phong. Chị để anh ấy đi đi."

Thế Phong đã vào tư thế sẵn sàng, có thể đánh nhau với đám người đang vây xung mình bất kỳ lúc nào. Cậu hỏi khẽ:

"Tiểu Yến, em là đang xem thường anh đó hả?"

Nó nhíu mày chặt lại tỏ ra lo lắng:

"Em không có... Nhưng... nhưng mà...."

Thế Phong tất nhiên là hiểu nó đang lo lắng gì, cậu khẽ lắc đầu:

"Sẽ không sao đâu, em đừng sợ."

Thanh Hiền cứ thắc mắc, Thế Phong giỏi võ như vậy nó nên mừng khi có cậu bên cạnh mới đúng chứ? Sao cứ xin để cậu đi, chẳng lẽ cậu hôm nay có gì không ổn hay sao?

Thanh Hiền giờ mới để ý, sắc mặt Thế Phong hôm nay rất khó coi. Hình như cậu  đang không được khỏe thì phải? Mà như thế cũng tốt, từ lâu ả ta đã thấy ngứa mắt với Thế Phong lắm rồi mà chưa có cơ hội. Ả ta ra lệnh:

"Bắt họ lại."

Sau câu đó của Thanh Hiền thì đám người kia hung hăng lao đến. 

Thế Phong bắt đầu ra dồn, cậu nhất định sẽ bảo vệ nó.

"Đừng đánh, đừng đánh nữa. Có ai không? Cứu với." - Nó luôn miệng nói lớn, mong sẽ có người đến...

"Câm miệng lại cho tao." - Thanh Hiền thấy Tiểu Yến la thét như vậy thì liền bước đến thẳng tay tát vào mặt nó một cái rõ đau.

"Tiểu Yến..." - Thế Phong vì lo cho nó mà mất tập trung nên bị một tên đá mạnh vào ngực, cậu ta té ngã xuống sân cỏ.

"Anh Phong." - Nó hoảng hốt thét lớn lên khi nhìn thấy Thế Phong nằm dưới sân cỏ đau đớn, không dậy nổi. 

Nó chạy tới đỡ Thế Phong dậy và nhìn thấy chiếc áo màu xanh dương giờ đã chuyển qua màu đỏ của máu.

"Vết thương của anh lại chảy máu nữa rồi..." - Giọng nó bỗng nghẹn ngào.

Thế Phong nằm trong người nó đau đớn, cậu cố mở mắt và lắc đầu:

"Anh không sao...."

Thanh Hiền vừa bước đến vừa cười nói:

"Hoá ra cậu đang bị thương, có đau lắm không? Haha."

Thế Phong dù ngồi không nổi, nhưng lúc này vẫn đưa tay che chở cho nó:

"Triệu Thanh Hiền, tôi không cho cô làm hại Tiểu Yến."

Thanh Hiền nghe xong câu đó của Thế Phong liền tức giận, ả ta không hiểu Tiểu Yến rốt cuộc có gì tốt chứ? Tại sao ai cũng ra sức bảo vệ nó hết vậy?

"Dẫn họ đi ngay." - Thanh Hiền đứng khoanh tay ra lệnh. 

Đám người kia liền nhanh đến lôi nó và Thế Phong dậy một cách mạnh bạo. 

Nó vừa vùng vẫy vừa nói:

"Mau thả anh Phong ra đi, tôi xin chị mà Thanh Hiền."

Thế Phong mắt nhắm mắt mở nói:

"Tiểu Yến... em đừng cầu xin cô ta nữa... anh không sao đâu."

Thanh Hiền bước đến dùng tay vỗ vỗ vào mặt Thế Phong, khẽ quát:

"Đường Thế Phong, tôi thật khâm phục cậu đấy. Bản thân đã bị thương nặng như vậy mà còn cố bảo vệ người ta nữa."

Rồi Thanh Hiền cố tình đấm mạnh vào ngực người con trai.

" Aaaaaaaaa" - Thế Phong đau đớn hét lớn lên. 

Nó nhìn thấy vậy thì bỗng khóc oà lên:

"Đừng đánh anh Phong nữa, anh ấy đang bị thương nặng lắm. Tôi cầu xin chị mà Thanh Hiền, chị muốn đánh thì đánh tôi đi."

Thế Phong cố chịu đau, ngẩng đầu lên nhìn Thanh Hiền mà nói:

"Nếu như cô dám đụng đến Tiểu Yến thì tôi nhất định không tha thứ cho cô đâu."

Nó thấy Thế Phong đã như vậy rồi còn bảo vệ mình nữa thì thật không khỏi đau lòng. Mà kỳ lạ thật sao hôm nay trường học này vắng vẻ quá vậy, chẳng có bất cứ ai đi qua đây hết.

...

Ở lớp học. Hạ Vy đang bên cạnh Yến Nhi tâm sự. 

"Mày đã có tình cảm với anh Lâm, phải không?" - Hạ Vy trước giờ là người thẳng thắn nên cô đã hỏi thẳng điều mà mình muốn biết.

Yến Nhi giật mình trước câu hỏi của Hạ Vy, mở to mắt nhìn cô:

"Gì cơ.... sao mày... tự nhiên... hỏi như vậy?..."

Hạ Vy ngồi chống cằm nhìn Yến Nhi, thản nhiên nói:

"Hôm trước thái độ của mày khi nghe anh Lâm xảy ra chuyện là quá rõ rồi."

Yến Nhi bất giác cúi đầu xuống thật thấp, im lặng không nói lời nào. Hình như cô đang muốn lắng nghe cảm xúc thật trong lòng mình. Cô muốn biết rõ tình cảm của mình rốt cuộc như thế nào?

Hạ Vy vỗ nhẹ lên vai Yến Nhi, nói khẽ:

"Can đảm lên, tao sẽ ủng hộ mày."

Yến Nhi thoáng ngạc nhiên, không ngờ cô bạn trước giờ luôn tỏ ra lạnh lùng như Hạ Vy mà lại có lúc tâm lý đến thế.

"Ừ tao cảm ơn mày, Hạ Vy." - Yến Nhi nhẹ nhàng nở nụ cười tươi. 

Hạ Vy chỉ nhẹ gật đầu rồi đứng dậy quay lưng về chỗ ngồi của mình. Nhưng cô chợt nhớ đến nó, kỳ lạ. Chỉ còn 5 phút nữa là vào học rồi, sao nó chưa vào lớp nhỉ? 

*******Hết chương 47*******
Thế Phong với Tiểu Yến sẽ bị đám người của Thanh Hiền đưa đi đâu và ai cứu được hai người họ đây? Nhớ đón đọc tiếp vào chủ nhật tuần sau nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro