Chương 9: Điều Tra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường học Thanh Quy được xây chín tầng, ở dưới là một căn tin rộng lớn, món ăn nào cũng có bán, đầy đủ mọi thứ. Bàn gần cửa kiến có năm cô gái đang thoải mái ăn uống. Mỗi người một sở thích khác nhau nhưng hôm nay họ lại gọi cùng một món, mì ý với trà sữa. Huỳnh Thủy đặt ly trà sữa xuống bàn rồi hỏi:

"Không phải mày có chuyện muốn bàn với tụi tao sao Tiểu Yến?"

Hạ Vy cũng tò mò hỏi:

"Là chuyện gì sao tao thấy mày nghiêm túc thế?"

Nó uống một ngụm trà sữa rồi nói:

"Tao đang nghi ngờ những tin đồn về anh Văn Thiện là do có người ác ý phát tán."

Bốn ánh mắt đầy ngạc nhiên đều hướng về nó, chắc họ không hiểu lầm đó chứ? Nó lại muốn rước phiền phức vào người nữa sao? Yến Nhi vội hỏi:

"Ý mày là muốn điều tra rõ về chuyện này hả?"

Nó liền gật đầu:

"Chính xác, tao đúng là muốn làm rõ chuyện này."

Lùn đặt nhẹ đĩa mì xuống, khẽ nói:

"Chuyện này không dễ đâu nhé."

Hạ Vy chống cằm nhìn nó mà hỏi:

"Lý do nào khiến mày nghi ngờ vậy?"

Nó nghiêm túc nói:

"Theo tao được biết thì lúc anh Văn Thiện mới chuyển đến trường này đã được nhiều người yêu mến, muốn làm bạn với anh ấy."

Huỳnh Thủy bất giác gật đầu, trước đây cô cũng vài lần nói chuyện với Văn Thiện. Tính tình của anh thế nào không phải cô không biết, anh vừa hát hay vừa vui tính. Nhưng chỉ là anh chẳng quan tâm đến những người xung quanh mình, cứ lo học hành mà thôi.

Thấy mọi người đều im lặng thì nó nói tiếp lời:

"Bỗng dưng có tin đồn không hay về anh ấy và mọi người đều tin một cách dễ dàng, không phải quái lạ lắm sao?"

Lùn nhìn nó với nụ cười tươi trên môi. Thường ngày nó trẻ con hậu đậu thế đấy. Nhưng đến khi gặp chuyện thì nó lại là người nghiêm túc và sáng suốt nhất. 

Yến Nhi suy nghĩ một hồi, rồi nhẹ gật đầu:

"Suy nghĩ lại thì tao thấy mày nghi ngờ là đúng đấy."

Huỳnh Thủy lên tiếng nói:

"Vậy mau điều tra rõ chuyện này đi."

Lùn vui vẻ gật đầu:

"Lại làm chuyện tốt nữa rồi. Hay quá."

Ánh mắt nó giờ hướng về phía Hạ Vy, đợi cô lên tiếng. Cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm thì Hạ Vy thở dài:

"Mọi người đồng ý hết rồi tao còn phản đối được sao? Điều tra thì điều tra."

Nghe xong dáng vẻ nghiêm túc của nó liền tan biến mà thay vào đó một bộ mặt trẻ con như thường ngày:

"Hay quá, thế là ổn rồi. Giờ ăn uống no bụng trước đã, mì ý thơm quá đi."

Mọi người nhìn nó khẽ lắc đầu, mới một phút trước vẫn là khuôn mặt nghiêm túc, thế mà giờ lại... Haizz, đúng là họ thích ứng không kịp với nó mà.

Sau khi ăn uống xong thì tụi nó quay lại lớp, chuẩn bị hai tiết học cuối.

***

Thời gian cứ chậm vãi trôi qua cùng những câu chữ. Cuối cùng cũng đã tan học, thầy cô giáo vừa quay lưng đi thì cả lớp giống như được giải cực hình vậy tất cả đều vui mừng chạy ngoài. Trong giờ học nó nghĩ sẵn hết rồi. Nó bảo mọi người chia nhau ra thăm dò, vì trường này dù đã tan học nhưng cũng không ít người ở lại mà không về ngay, do có không gian yên tĩnh dù muốn học bài hay muốn đọc sách thêm đều khá thích hợp. Huỳnh Thủy khẽ nhíu mày hỏi:

"Nhưng mày đi riêng một mình như thế có ổn không đó Tiểu Yến?"

Hạ Vy nhẹ gật đầu:

"Phải đó, lỡ mày gặp bọn người hôm bữa thì sao?"

Nó thở ra, hai cô bạn này có phải lo xa quá không? Làm gì xui xẻo dữ vậy, nó vừa đi riêng thì liền gặp bọn người đó chứ? 

Nhìn vẻ mặt của nó thì Lùn cũng đoán được, nó bảo chia nhau ra thăm dò vì muốn có thể điều tra nhanh chút thôi. Lúc nó chưa kịp lên tiếng thì Lùn đã lên tiếng nói giúp:

"Tụi mày đừng quá lo, Tiểu Yến của chúng ta thông minh mà."

Được Lùn hỗ trợ nên nó theo đó lên tiếng trấn an hai người thích lo xa kia:

"Đúng rồi đúng rồi, sẽ không sao sẽ không sao đâu. Tụi mày đừng lo xa quá thế chứ? Nếu có gặp thì tao cũng biết chạy mà."

Yến Nhi thật muốn té ngã với nó quá. Đã mười sáu tuổi rồi nhưng bộ dạng của nó lúc này giống đứa trẻ mới ba tuổi hơn. Lùn cũng hết cách với nó luôn. Chẳng biết nó đang trấn an người ta hay là đang khiến người ta lo lắng thêm nữa đây. Huỳnh Thủy bị bộ dạng con nít của nó làm bật cười thành tiếng. Cô vừa cười vừa nói:

"Thôi đủ rồi Tiểu Yến, nếu còn nói nữa thì Vy thật sự không yên tâm để mày đi một mình đâu."

"Hả?" - Nó đưa mặt ngu ngu ra nhìn mọi người. Bộ nó nói gì sai à sao nhìn vẻ mặt mọi người kì quá vậy? 

Đang suy nghĩ thì bị Hạ Vy gõ vào trán một cái mạnh:

"Mày nhớ cẩn thận đó, có chuyện gì gọi điện thoại cho tao ngay."

Vừa nói xong thì Hạ Vy quay lưng đi, rời khỏi. Tuy giọng điệu của Hạ Vy rất giống đang ra lệnh cho nó, nhưng mọi người đều nhận ra đó là cách quan tâm người khác của cô.  Ba cô bạn nhìn nó khẽ lắc đầu, rồi cũng quay lưng đi. Nó cứ đứng ở đó xoa xoa cái trán đáng thương của mình:

"Hic hic, đau quá. Nhỏ Vy này, bộ không thể nhẹ tay với mình chút được sao?"

Năm người cứ đi khắp nơi trong trường thăm dò, hy vọng tìm được chút tin tức nào đó. Nhưng đáng tiếc là bốn cô bạn của nó đều không giỏi giao tiếp với người khác. Thế nên đi cả buổi họ chẳng được gì hết. Họ họp mặt ở căn tin khi mệt mỏi cả người. Yến Nhi mỏi mệt ngồi xuống ghế, hỏi:

"Bọn mày có tin tức gì không vậy?"

Cả ba người lắc đầu cùng lúc. Thấy thế Yến Nhi ấp mặt xuống bàn than thở:

"Nhỏ Yến đúng là muốn tụi mình mệt chết mà. Tự nhiên muốn lo vụ này."

Huỳnh Thủy với tay vỗ vai Yến Nhi, mỉm cười:

"Nhi muội muội vẫn chưa quen với tính thích lo chuyện bao đồng của Tiểu Yến nhà mình hả?"

Lùn vừa nhìn xung quanh vừa hỏi:

"Ủa Tiểu Yến đâu? Nó vẫn chưa xuống sao?"

Hạ Vy thở dài rồi lạnh nhạt nói:

"Để tao gọi cho nó thử xem."

***

Nó đang đi lang thang ở tầng năm. Người quen người không quen nó đều dò hỏi hết rồi nhưng ai cũng nói Văn Thiện bay bướm, nói anh là loại người quen chán rồi đá, không chút thương tiếc. Còn khi nó hỏi tin đồn đó xuất phát từ đâu ra thì tất cả bọn họ đều lắc đầu. Đúng là làm nó nhức đầu mà. Đang đi lang bộ lên tầng sáu thì điện thoại nó bỗng đổ chuông. Nó vội lấy điện thoại trong túi áo khoác ra và bấm nhận cuộc gọi:

"Alo tao nghe nè bạn thân."

"Sao mày vẫn chưa xuống căn teen nữa?"

Nó vừa bước đi vừa hỏi:

"À... mà tụi mày có tin tức gì không?"

"Không mày ơi."

Nó buồn bã: 

"Không luôn sao?"

"Mà mày đang ở đâu?"

Nó lười biếng dựa lưng vào cầu lang ngước mặt nhìn lên trên và hỏi thầm:

"Không lẽ cứ vậy mà về sao?"

Hạ Vy đầu dây bên kia lo lắng hỏi:

"Tiểu Yến, mày còn nghe không?"

Nó thoáng giật mình:

"À tao... đang nghe đây."

"Bộ có chuyện gì sao?"

Nó vội trả lời:

"Đâu có đâu."

"Mày đang ở đâu?"

Nó lắp bắp nói:

"Tao... tao đã về trước rồi... Tụi mày cũng về đi."

Hạ Vy nhíu mày đầy nghi ngờ:

"Mày đã về trước?"

Mọi người nghe vậy thì thoáng ngạc nhiên quay lại nhìn nhau. Nó mượn cớ là ở nhà mình có việc nên đã về trước, rồi vội vàng cúp máy. Yến Nhi nhìn Hạ Vy mà hỏi:

"Thật ra Tiểu Yến đang giở trò gì vậy mày?"

Hạ Vy không trả lời Yến Nhi mà cứ ngồi ở đó suy nghĩ, rồi một lúc sau cô vội đứng dậy:

"Tụi mày về trước đi."

Sau khi bỏ lại một câu thờ ơ thì Hạ Vy nhanh quay lưng đi. Tính lạnh nhạt của cô quả thật hay khiến người khác khó chịu, cô nàng này chẳng hoá đồng chút nào. Yến Nhi và Huỳnh Thủy với Lùn đã đi vòng vòng cả buổi nên rất mệt chẳng còn sức quan tâm đến nữa.

Nó nói dối vì muốn đi thăm dò thêm chút nữa, chứ chưa được gì mà về thì chẳng can tâm đâu. Vừa lên tới tầng sáu thì nó đã thấy phía trước có một người khá đẹp trai với dáng người cao ráo và mái tóc được nhuộm màu đỏ rượu nổi bật đang đi tới. Mà nó để ý thấy cậu ta có gì đó không được ổn lắm, giống như không thấy đường vậy, cứ dựa sát tường mà đi.

Người con trai đó - Thế Phong, mười bảy tuổi. Đôi mắt của cậu hiện giờ rất mờ, không nhìn rõ một thứ gì. Cậu đang cố dựa sát tường mà bước đi thì bỗng nhiên bị vấp ngã bởi dây giày của mình. 

"Này cẩn thận." - Lúc Thế Phong sắp ngã trào xuống sàn nhà thì bất chợt có đôi tay nhỏ bé cầm lấy cánh tay của cậu dùng sức kéo lại, không để cậu ngã xuống. 

Thế Phong hơi hoảng hốt liền đứng dựa sát bức tường phía sau và ngẩng mặt nhìn, dù không thấy rõ thì cậu vẫn nhận ra người vừa giúp mình là con gái. Nó hỏi khẽ:

"Anh có sao không?"

Thế Phong nhẹ lắc đầu:

"Cảm ơn em, anh không sao."

Nó vẫn dìu cánh tay Thế Phong, hỏi thẳng:

"Hình như anh không thấy đường hả?"

Đúng ra Thế Phong không muốn cho người khác biết vấn đề hiện tại của mình, nhưng cô bé này đã nhận ra nên cậu ta đành nói thật.

"Ừ tại anh làm rơi kính áp tròng nên mới vậy."  Thể Phong bỗng thở dài rồi ngại ngùng hỏi - "Không biết... em có thể... giúp anh về lớp không... Anh còn cặp kính áp tròng khác trong ba lô."

Nó vui vẻ gật đầu:

"Dạ tất nhiên là được rồi."

Thế Phong nghe vậy thì không khỏi vui mừng:

"Thế cảm ơn em nhiều nhé, anh học lớp 11a2."

Nó nhìn xuống đôi giày của Thế Phong, vội nói:

"Khoan đã, để em buộc dây giày lại giúp anh trước."

Thế Phong lắc đầu liên tục:

"Không cần đâu, anh tự làm được mà."

Dù rất ngại nhưng Thế Phong lại phản ứng không nhanh bằng nó. Thật ra khi nói vừa lời của mình thì nó đã ngồi xổm xuống buộc dây giày lại giúp Thế Phong mất rồi. Hình ảnh trước mắt dù rất mờ, nhưng Thế Phong có thể thấy nụ cười tươi của cô bé đang buộc dây giày giúp mình. Nụ cười trông rất hồn nhiên. Và bất giác môi cậu ta lại mỉm cười nhẹ, cô bé này thật tốt. 

Hình ảnh này nếu người khác nhìn thấy thì sẽ có cảm giác lãng mạn như trong truyện ngôn tình...

****Hết chương 9****

Hãy đọc tiếp nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro