Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



* * *

Lần đầu tiên Chaeyoung gặp Jeon Jungkook là ở rạp chiếu phim, hai người căn bản cũng không biết sẽ có một loạt các mối quan hệ rắc rối đang chờ bọn họ ở phía trước.

Đó là buổi hoàng hôn đầu hè mát mẻ, Chaeyoung đang cầm một túi bắp rang bơ thoải mái nhàn nhã đi vào từ cửa rạp chiếu phim, cách giờ chiếu còn bảy tám phút, cô ngồi trên ghế dựa lớn trong rạp, nhắm mắt hưởng thụ hương thơm nồng ngon lành của chocolate.

Khi cô hài lòng mở mắt ra, thì có một bóng đen lành lạnh đang đứng thẳng trước mặt làm cô sợ mất hồn, tay run lên làm bỏng ngô rơi vãi đầy mặt đất.

Nhìn kỹ, thì ra đó không phải quỷ, mà là một nam sinh xấp xỉ tuổi mình, trên người anh mặc áo T-shirt màu xám, ở dưới là quần thể thao màu xanh đen, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng nghiêm túc, vẻ mặt lạnh lùng.

-"Anh muốn làm gì?!"

-"Cô ngồi sai chỗ."

Giọng nói rất êm tai, nhưng lại phát ra bằng giọng mũi.

Ngay cả hai chữ "Hình như" hắn cũng không thêm vào, mà tỏ vẻ rất chắc chắn, Chaeyoung nhất thời không biết làm sao, chỉ vội vàng móc vé ra kiểm tra.

Năm sáu giây sau, cô mười phần chính khí mà đem vé đưa tới trước mặt kẻ đang không coi ai vào đâu này,

-"Thấy rõ chưa! Hàng 6 Ghế 17! Không có —— sai!"

Nam sinh giật mình mở to mắt nhìn số vé, lại cúi đầu nhìn chỗ ngồi hai bên, trừ chỗ trống bên tay phải Chaeyoung thì các chỗ trống giờ đã ngồi đầy cả hàng, mọi người đang nhìn hắn, hứng thú với màn diễn khai vị trước giờ chiếu phim chính.

Hắn im lặng trả vé lại cho Chaeyoung, thần sắc trên mặt làm người ta không đoán ra, hắn đành ngồi xuống ghế trống bên cạnh cô thật mạnh, như kèm theo một tiếng thở dài.

Chaeyoung đau lòng ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt bỏng ngô bị rơi vãi lung tung, tâm trạng thoải mái cũng đã bị huỷ hết.

-"Cái này tính sao đây?"

Cô giơ túi bắp trước mặt nam sinh.

Xoạt xoạt một trận tiếng động, sau đó, tờ tiền giấy mười tệ được đưa tới trước mặt Chaeyoung.

Cô ra sức khinh bỉ hắn:

-"Ai thèm tiền của anh chứ! Như vậy đi, anh đi mua cho tôi túi khác, ngay trước cửa rạp đó, chỉ hai tệ thôi."

Không thấy tiền, mà nam sinh cũng không di chuyển, hai mắt hắn chỉ chuyên chú nhìn vào mặt cô, rồi chậm rãi nói:

-"Tôi không phải tiếc tiền, nhưng kỳ thật... Tôi khuyên cô đừng ăn vặt nữa, không tốt cho cô đâu..."

Có người đang cười trộm.

Mặt Chaeyoung trước đỏ, sau trắng, giọng nói cô đột nhiên sắc bén hơn:

-"Mắc mớ gì đến anh? Tôi thích ăn thì ăn, anh quản được à!"

-"Cô học hệ Trung văn?"

-"Sao anh biết?"

Chaeyoung sửng sốt.

"Hệ Trung văn không phải thích dùng phép bài tỉ[2] câu nhất còn gì?"

[2] Phép bài tỉ: phương pháp tu từ. Muốn biết rõ xin search google.

Lại có người cười trộm.

Lần này mặt Chaeyoung còn chưa kịp đỏ, thì đèn trần như giận dỗi mà tạch một cái tắt hết, trước mắt cô là một mảnh tối đen.

Sự chú ý của khán giả lập tức bị kéo về màn ảnh rộng, chỉ chừa lại Chaeyoung còn đang quỳ trên mặt đất phí công duy trì tư thế nhặt đồ cứng ngắc.

Chaeyoung lần mò về chỗ ngồi, cô cắn răng nói nhỏ,

-"Có ngon thì khai tên ra."

"..."

-"Không dám chứ gì?"

Chaeyoung cười khẩy hừ hừ, hơi có chút đắc ý.

-"Cô muốn đấu văn hay đấu võ?"

Giọng nói dễ nghe của người con trai vang lên trong bóng tối, giờ phút này lại hết sức chói tai:

-"Tôi chỉ nói thật mà thôi, cô cần gì phải làm lớn vậy?"

-"Vậy anh chột dạ làm gì! Nói tên ra thì sẽ chết à?"

Chaeyoung khinh thường,

-"Dám làm không dám nhận!"

-"...Jimin lớp Tiếng Trung năm ba..."

Chaeyoung mắc nghẹn, bỗng quay đầu lại, quan sát hắn dưới ánh sáng mờ mờ, vẻ mặt nghi ngờ:

-"Jimin? Anh là Jimin? Không thể nào, tôi từng gặp Jimin, cậu ấy không có cao như anh mà!"

-"... Bạn cùng phòng... Jeon Jungkook."

Jungkook bất đắc dĩ đem mấy chữ sau nói ra từ trong kẽ răng.

Chaeyoung "Cắt" một tiếng,

"Tôi đã nói rồi mà! Tôi chưa từng nghe tin Jimin đi phẫu thuật thẩm mỹ mà! Ồ —— anh là bạn cùng phòng của cậu ấy, vậy chúng ta cùng khoa hả?"

Nghĩ tới việc là anh em đồng môn, làm Chaeyoung còn đang tức giận cũng giảm xuống một nửa.

"Không phải, chúng tôi chẳng qua ở chung phòng thôi, tôi học khoa Vật lý."

Jungkook không muốn tiếp tục bị cô vặn hỏi, nên quay đầu súng phản công,

"Còn cô, cô ở lớp nào?"

Nếu đối phương đã khai ra, thì Chaeyoung cũng thẳng thắn,

"Tôi thua Jimin một cấp, học lớp Văn Học Hán ngôn chuyên nghiệp."

Jungkook cười khẽ,

"Tôi không đoán sai mà —— vé xem phim của cô ở đâu ra vậy?"

"Bạn học cho, cậu ấy có việc không tới được, nên cho tôi. Anh hỏi cái này làm gì?"

"Không có gì."

Hai mắt của Jungkook chăm chú vào màn ảnh, nhưng tâm tư lại không ở trong bộ phim.

-"Vé của anh cũng do người khác cho."

"Jimin hả?"

Chaeyoung đắc ý:

-"Tôi biết, Hội học sinh được phát mà! Bạn học của tôi cũng trong Hội học sinh đó."

-"Sao cậu ấy không tới?"

Jungkook nhìn như lơ đãng hỏi.

"Anh nói Jisoo hả? Cậu ấy rất bận! Lúc này chắc đang tự học buổi tối, hàng năm trước khi thi đều vậy, sao có thể giống tôi đi chơi khắp nơi chứ!"

Jungkook hình như còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng đôi mắt của Chaeyoung nhìn về màn ảnh đột nhiên hiện ra sự khẩn trương,

"Không nói chuyện nữa, hung thủ lộ diện rồi! Là hắn! Phim này tôi cũng coi hai lần rồi, quá hay mà!"

"..."

Đúng là, xem phim mà không có bắp rang thì không phải xem phim trọn vẹn, nhưng Chaeyoung vẫn hăng hái bừng bừng, bởi vì cô có thể tùy tâm sở dục[3] mà đem tình tiết phát triển kể cho Jeon Jungkook ngồi bên cạnh nghe, nếu đổi lại là các cô bạn trong ký túc xá khác, bất kể là cô nào, chỉ cần cô dám can đảm tiết lộ trước một chữ, thì các cô ấy có thể trực tiếp đem đầu của cô ấn xuống dưới ghế.

[3] Tuỳ tâm sở dục: tuỳ vào lòng mình; không nghe theo ai, chỉ tuỳ ý mình mà làm.

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro