Cham Vào Quá Khứ +

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ram nhìn nó vẻ không tin những gì nó vừa nói nên hỏi lại

-Mày chơi với thằng lão phẳng này bao giờ? Nhỏ chỉ thẳng về phía Jung nói

-Nè Tăng động mới nói gì đó? Jung trừng mắt phản bác

- Không phải cậu là đồ lão phẳng à?

Ram trọc nhìn Jung

-Có cậu ấy....Đồ tăng động. Jung cũng đâu chịu đầu hàng nên quyết tâm chiến đấu đến hơi thở cuối cùng

- Soi đi soi lại cũng đâu có giống một cặp Sso nhỉ? Làm sao Ram là bà nhà của Jung được.Ri nhìn Jung và Ram một lượt

Sso gật gù đồng ý

- CÁI GÌ CƠ ....AI LÀ BÀ NHÀ CỦA CẬU TA ? ĐỨA NÀO MẤT DẠY PHAO TIN ẤY LÀM HỎNG THANH DANH CỦA TAO....Ri MÀY NÓI XEM. Ram giận giữ nói

Có đứa tái mét, mặt cắt không còn giọt máu

Ji nhìn Ri cầu xin "đừng nói ra mà tao còn muốn sống"

-Là Ji đó. Ri thành thật khai báo.

Ji định quay sang cầu cứu vk thì phát hiện cô vk xinh xắn của mình đã cao bay xa chạy, giờ anh mới thấm thía câu " người không vì mình trời chu đất diệt" ,"bỏ ck chạy vk"

Min nhìn Ji đôi mắt như muốn gửi một thông điệp " ck ơi ai làm người đó chịu. Vk vô can" , bạn Ji gào khóc trong tâm can

" vk à vk thật nhẫn tâm"

-Chăn chối xong chưa để chị hành quyết?

-Khoan sử nó ! Jung lên tiếng

Ji như thằng chết đuối vớ được cái cọc....nhìn Jung van lài đúng là bạn tốt mày không nỡ nhìn tao chết đúng không?

Jung cười, nụ cười gian tà thấy rõ

Ji ơi là ji bạn vớ nhầm cái cọc mục rồi

-Cho tôi xử nó với

Bạn Ji mặt méo xệch ...lòng thầm than " Anh ơi sao mày ác thế? Tao đâu làm gì lên tội! !!" ( Vâng anh rất vô * số * tội Ji ạ:) )

- được! Ram gật đầu

Sau đó một loạt âm thanh vang lên đầy rùng rợn

Aaaaaaaaa...

Binh... Bốp.... Chát ... bụp...

Bạn Ji đã anh dũng hi sinh trước hai quái thú mang tên Ham Jung và Boram

Nó cười vui vẻ, lâu lắm rồi nó chưa được vui như thế. Chợt kí ức ùa về giống như một thước phim quay chậm hiện ra từ từ trước mắt nó.

Đôi tay nhỏ nhắn siết chặt lại, Sso thấy, chắc chắn Ri đang phải gồng mình chịu đựng thứ được gọi là quá khứ.

-Không sao.

Sso siết nhẹ cổ tay Ri, Ri ngạc nhiên nhìn anh rồi nhìn lòng bàn tay đang đau buốt vì móng tay đâm sâu .

Nó nhìn qua màn hình điện thoại đã 11h rồi sao.... muộn quá rồi chắc anh Taey sẽ lại cằn nhằn cho mà xem.

Nó chào lũ bạn rồi về, Sso và Ram muốn đưa nó về nhưng nó không chịu.

Trên con đường trải đầy nô cốt hai bên đường là những ngôi nhà san sát nhau, chúng tuy nhỏ nhưng lại tạo cho ai đó cái nhìn ấm áp." Phải chăng trước đây mình cũng đã từng hạnh phúc giống như những con người trong những ngôi nhà kia" nó tự hỏi

Vèo...

Kittttttttttt....

Một chiếc BMW lao thẳng về phía đầu xe của nó, cũng may kĩ thuật lái của nó không tồi nên ban nãy không xảy ra tai nạn.

Từ trên chiếc BMW sang trọng một người đàn ông bước xuống với khí chất ngút trời.......

CON ĐÃ VỀ....

Nó bước xuống xe, đôi mắt tím đanh lại . Đôi mắt ấy trở nên lạnh lùng, bất cần hướng về phía người đàn ông trước mặt

-Ri ! Đúng là con thật rồi. Người đàn ông mỉm cười

-Chào chủ tịch

- Ri sao lại gọi ba như thế? Con làm ba buồn đấy.

Nó nhếch môi cười nhạt

- hình như ngài nhầm phải không? Theo trí nhớ của tôi thì người tôi là ba đã chết rồi.

- Ri Ri, con nói gì kì lạ vậy. Hay con còn giận ba

-Tôi nào dám. Ngài đừng gọi tên tôi thân mật như vậy người ngoài sẽ hiểu nhầm đấy. Nó kinh bỉ nói

-Ba là ba của con, Ri sao con lại ăn nói với ba như kẻ không quen biết. ..

-Ngài vẫn tiếp nghĩ mình đủ tư cách gọi tên tôi sao? Nó lạnh lùng nói

-Lee kyul con con...

- Không có gì nói thì tôi xin phép về trước. Chào ngài.

Nó quay lưng bỏ đi

- Cuối tuần có 1 bữa tiệc ở nhà ta mong con tới.

- Được tôi cũng muốn tới để xem ngài sẽ cho tôi xem cái gì

Nó nói rồi bước vào xe, chiếc BMW 399 phóng vụt đi. Người đàn ông nghiến răng

-Không phải mày còn giá lợi dụng thì tao không phải xuống nước như vậy. Ranh con đủ lông đủ cánh rồi định phản tao sao.

******

Nó siết chặt vô lăng

Lão khốn tôi hận ông. Cứ chờ đấy tôi sẽ khiến ông sống không bằng chết. Cứ hưởng thụ những ngày tháng còn lại đi

Nó thừa hiểu con người nham hiểm của kẻ được gọi là ba của mình.

Vì ông ta mà nó phải xa anh nó, vì ông ta mà một đứa bé chưa tròn 5 tuổi phải tự chèo chống nơi đất khách quê người, vì ông ta mà tuổi thơ của nó chằng chịt những vết thương, .....

Và vì ông ta mà nó mất đi người mẹ yêu dấu .

Chính ông ta ...chính ông ta đã hủy hoại tâm hồn nó

Chính ông ta biến nó trở thành con người lãnh khốc như ngày hôm nay.

Ong lee đừng trách tôi tàn nhẫn, đừng trách tôi vô tình .... tất cả đều là do ông tự chuốc lấy .

Chiếc BMW chạy thẳng vào gara , nó bước vào nhà khuôn mặt thoáng chút mệt mỏi . Taey đặt tập tài liệu xuống bàn rồi nhìn em gái

-Bé con. Em sao vậy? Gặp lũ quỷ kia không vui sao?

-Bé không sao. Tại bé vừa gặp ông ta

-Vậy ông ta nói gì? Hay ông ta đe dọa bé? Để đó anh xử lý giúp bé. Taye nói

- không cần. Ông ta mời bé đi dự tiệc. Bữa tiệc cuối tuần này

- Bé nhận lời? Taey nghi hoặc hỏi

-Đương nhiên phải đi. Để xem ông ta dở trò gì

-Được! Anh đi cùng bé

Nó nhăn nhó

- Bé không muốn sao????

-không phải. ...Bé đói

Taye vỗ trán, sao lại quên mất việc ăn uống chứ để con nhỏ khổ rồi

-Vậy đi ăn anh kêu người làm dọn cơm

-Vâng

Hai anh em ăn uống lo lê. Lâu rồi taey mới có lại cái cảm giác ấm áp của bữa cơm gia đình. Nhìn cô em gái đáng yêu lòng anh dịu lại, Ri rất giống mẹ - người phụ nữ xinh đẹp vạn người si mê , ở Ri cũng vậy con bé đẹp một cách ngây ngất giống như hoa hồng bạch- quyến rũ, bí ẩn, kiêu hãnh, thuần khiết, tinh tế, mạnh mẽ gai góc nhưng cũng rất đáng yêu.

Ai đó ôm cổ anh nũng nịu

- chiều anh đưa em đi thăm mẹ nhé

Taey cưới hiền gật đầu

Khoảng 3 h chiều 1chiếc Ferrari màu xanh dương phóng nhanh tới ngọn đồi trồng bạt hoa hướng dương.

Một mình nó bước đi giữa cánh đồng hoa vàng rực Taey nhìn theo mãi. Nó không muốn anh đi cùng nó muốn nói chuyện riêng với mẹ.

Mái tóc dài màu nâu đỏ cùng tà váy trắng tinh bay bay theo chiều gió khiến khung cảnh trở nên thật ảo mị , nó giống như một thiên thần nhỏ đi lạc xuống đồi hoa hướng dương này. Tất cả như chỉ làm nền cho sự có mặt của Lee Qri.

Nó đứng trước ngôi mộ của mẹ nhìn vào tấm ảnh thật lâu. Mẹ nó đang cười. Một làn gió nhẹ vờn lên khuôn mặt thuần khiết của nó... lá gió hay là hiện thân của mẹ. Nó tự hỏi mình

- Mẹ yêu .... con đã về! Nó nói trong tiếng lấc nghẹn ngào.

Trước mặt mẹ nó cho phép mình yếu đuối, nó cũng muốn mình nhỏ lại được nằm trong vòng tay của mẹ được mẹ vỗ về yêu thương.

-Mẹ con nhớ mẹ nhiều lắm. Nó thì thầm bàn tay run run chạm lên tấm ảnh trên bia mộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro