kẻ rời đi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

qui est parti.

eguisheim, đông bắc nước pháp.

12 giờ trưa.

tôi đi lang thang trên con đường lát đá trong một ngõ nhỏ hẹp của ngôi làng, ngắm nhìn những tòa nhà rực rỡ sắc màu, những ngôi nhà xây bằng gỗ và gạch của những con phố nhỏ và ban công đầy hoa.

ngôi làng kiến trúc thời trung cổ nổi bật, với một lịch sử lâu đời.

bầu không khí trong lành yên tĩnh nơi đây khiến tôi cảm thấy một góc buồn phiền trong lòng dần được yên bình, khẽ khàng nhắm mắt và cảm nhận sự an yên này, tôi bỗng nhớ tới em.

cô gái có mái tóc dài bồng bềnh và đôi mắt nâu to tròn. với nụ cười luôn nở trên môi hạnh phúc, chưa bao giờ tắt.

em đã từng sống ở nơi này.

đây là nơi đôi ta gặp nhau, lần đầu tiên.

ánh nắng gay gắt vỡ vụn rải rác trên con đường lát gạch, tôi bước chậm rãi. ngắm nhìn từng con phố nhỏ, những ngôi nhà với hoa tươi thắm sắc.

tìm một chỗ dừng chân nghỉ ngơi, tôi lẳng lặng nhìn những người dân nơi đây và du khách qua lại.

cảm thấy nhớ em quá.

nhớ em những ngày xế chiều, nắng buông xuống. ta cùng nhau đi qua hết những con ngõ nhỏ hẹp, những con đường quanh co nơi đây. nghe em kể về từng toà nhà, góc phố. những nơi mà em thân thuộc.

nhớ em những đêm trăng sao, ta nằm xuống nơi cánh đồng hoa oải hương. nói bao điều về em, về tôi. về những ngày tình còn đang say nồng.

hay những sáng tinh khôi, ánh bình mình còn chưa kịp soi sáng. ta tay trong tay, dắt nhau đi qua bao tòa nhà trong ngôi làng, chỉ để tìm một món đồ vật mà em đã đánh rơi.

những ngày tình say mê, nồng nàn ấy. hỡi em tôi ơi, giờ đang ở nơi đâu rồi?

nhìn bao đôi tình nhân qua lại, tôi bỗng nhớ về đôi mình.

tình chúng mình thế nào em nhỉ?

tựa như một áng mây chiều, đẹp đẽ ánh hồng. mây trôi lững thững trên khoảng trời bao la, và khi nắng trời đã tắt.

gió chẳng buồn ghé, mây bỗng sầu.

tôi không thể trao yêu thương của mình nơi em, không dám nhớ nhung đến bóng hình của người.

vì tình của tôi quá hèn mọn, chẳng trao gửi được cho em.

tình tôi đâu xứng, đâu xứng cho những điều đẹp nhất của người dành vì tôi.

thế nên, tôi lạnh lùng, tàn nhẫn. không quan tâm những thân thương người gửi, chẳng để tình ý của người vào trong tim.

chỉ sợ trong một khoảng khắc. từng cái ánh mắt, từng cái nụ cười và những điều đẹp đẽ người làm sẽ hằn sâu vào trong tim, trong tâm trí này. chẳng xoá nhoà được.

sợ tim sẽ đau, sẽ rỉ máu. từng cơn buốt, nhói lên mỗi khi tôi nhớ về em.

về người con gái tôi đã từng thương, người con gái đã chia ly trong một ngày buồn tháng 7.

chiều xế tà, đồng hồ điểm 4 giờ.

tôi đi dọc ngõ hẻm ngôi làng, ngắm nhìn từng chút, cố gắng nhớ lại những kí ức đã vụn vỡ.

kí ức tươi đẹp của đôi mình, của tôi và em.

chúng ta đi qua bao ngõ ngách lớn nhỏ của eguisheim, cùng an yên bên nhau những ngày tháng mơ mộng nhất, cùng hát vang một bản tình ca cho những ngày hân hoan vui sướng đó. hay đã từng hiểu lầm nhau, cãi vã vì những điều nhỏ nhặt.

giờ thì đôi ta chia ly, uyên ương cách xa nhau vạn dặm.

lalisa.m
jungkook, đôi mình sẽ bên nhau mãi chứ?

jungkook.j97
có chuyện gì thế lisa?

sao em lại hỏi như vậy?

lalisa.m
em không biết nữa, jungkook à.
chỉ là, em có linh cảm rằng anh sẽ rời xa em.

jungkook.j97
nào, đừng nói thế.

tất nhiên là anh sẽ luôn ở bên
em mà lisa, mọi lúc mọi nơi.

lalisa.m
thật chứ jungkook?

anh sẽ không rời xa em phải không?

jungkook.j97
phải, anh hứa.

anh sẽ luôn cạnh bên và chở che
cho em.

thế nên đừng nghĩ ngợi âu lo nữa nhé em, anh sẽ lo lắng đấy.

nhưng giờ thế nào đây em?

tôi thất hứa, lừa dối người. hứa rằng sẽ bên cạnh và che chở cho em, nhưng lại là kẻ bội bạc rời đi và tổn thương em nhiều nhất.

gã tồi tệ, khốn nạn này. xứng đáng gặp báo ứng, người nhỉ?

hoàng hôn, mặt trời dần khuất.

tôi quay trở về khách sạn, đứng trên ban công quan sát ngôi làng về đêm.

ồn ào và náo nhiệt, có lẽ người dân đang mở tiệc cho ngày lễ nào đó ở đây. trái ngược với cảnh cô đơn, buồn sầu của tôi lúc này.

gió đêm ngang qua, mang theo hương hoa oải hương nơi cánh đồng thoảng qua cánh mũi, thoang thoảng như mùi tóc em vậy.

ngọt ngào và dễ chịu.

di động cầm trên tay, tôi vẫn chần chừ nhìn vào cái tên quen thuộc trong danh bạ kia.

lalisa manoban.

rất muốn gọi cho em, muốn nói cho em biết rằng tôi nhớ em tới cỡ nào. muốn được gặp lại em, nhìn em thay đổi hay vẫn còn là người con gái trong kí ức của tôi.

rất, rất, rất nhớ.

nhớ em không nguôi.

jungkook.j97

[ lisa, đợi anh nhé. anh sẽ quay trở về với em. ]

gửi | hủy

tôi vẫn còn chần chờ, chẳng biết nên gửi hay xóa nó đi bởi bây giờ lí trí đang mách bảo tôi rằng không nên làm điều đó. nhưng tôi lại muốn đánh cược, muốn nghe theo con tim mình lần này.

vì sợ. nếu bỏ lỡ, thì sẽ là cả đời này bỏ lỡ mất em.

gửi | hủy

đã gửi tin nhắn thành công!

cầm điện thoại trong tay, lòng nóng vội như lửa đốt. tôi lo lắng không biết em thấy tin nhắn sẽ phản ứng ra sao, trả lời thế nào.

có lẽ em sẽ nghĩ tôi là một gã tồi, đã vứt bỏ em mà còn muốn quay lại. coi em như một món đồ chơi, như bao gã khốn nạn khác.

ôi, chỉ mong. người sẽ hiểu cho lòng này.

điện thoại reo lên thông báo.

lalisa.m

[ jungkook, đừng quay về. hãy để em tìm anh nhé, được không? ]

lòng tôi bỗng chua xót, mắt ướt nhòe. cố gắng không cho nước mắt rơi, lồng ngực đang không ngừng đau nhói buốt thấu .

cô bé của tôi, hóa ra em vẫn vậy, chẳng hề thay đổi. vẫn si mê, vẫn ngu muội lụy tình này.

em tôi kì lạ lắm. cô đơn lặng lẽ gặm nhấm nỗi đau, u sầu chẳng nơi chia gửi. lẳng lặng tự an ủi chính mình, chẳng than trách. em si mê, yêu đến khờ khạo, cho dù tôi rời bỏ em nhưng người lại chẳng oán hận lấy một lần.

nhưng vì lisa của tôi như vậy, mới khiến cho tôi đau lòng.

tôi ngẩng đầu, nhìn trời đêm. vì sao tinh tú chiếu rọi, ánh trăng êm dịu lan tỏa. khẽ nhắm đôi mắt, lệ lăn từ nơi gò má chảy dài. thổn thức.

biết đâu, một sớm đây thôi, tình sẽ quay về. biết đâu, là ngày mai kia, đôi mình sẽ lại kề bên. tựa thuở ban đầu.

eguisheim, đêm đen yên tĩnh.

gửi em, người tôi yêu.

lalisa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro