Văn Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ấy cha mẹ ly hôn, Anh Đào theo mẹ trở về nông thôn sống, trấn nhỏ ấy vì cô đến mà có thêm nhiều sắc màu mới, không ít những chàng trai đã thầm mến cô.

Lần đầu tiên Trình Kiệt gặp cô, khi ấy cô đang cầm một cái ô che nắng, đi mới hai bước đã phải dừng lại thở dốc hai lần, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt hẳn đi.

Anh cười khẩy, thật mẹ nó yếu ớt mà.

***

Về sau khi yêu cô.

Mỗi ngày Trình Kiệt đều cõng cô về nhà, còn dỗ dành: "Bảo bối, đồng ý làm bạn gái anh có được không?"

Nhưng chưa chờ được câu trả lời của Anh Đào, anh lại hay tin cô xuất ngoại, lúc anh tìm tới chỉ còn lại một lá thư với đầy lời lẽ lăng mạ, cô mắng anh si tâm vọng tưởng.

Mấy năm sau, ngay khi Anh Đào vừa về nước đã có thể nhìn thấy ảnh chụp quảng cáo của Trình Kiệt được dán khắp thành phố. Cậu trai trẻ ở trấn nhỏ lúc trước giờ đây đã trở thành ảnh đế trẻ tuổi đầy chói lọi rồi.

Công việc đầu tiên của Anh Đào là bác sĩ vào đoàn làm phim dạy cho các diễn viên biết một số cách sơ cứu thông thường. Tất cả mọi người đều cực kì thích cô bác sĩ xinh đẹp này, duy chỉ có Trình Kiệt khi nhìn thấy cô tuyệt đối sẽ không chừa chút mặt mũi nào, anh đập bàn, lạnh nhạt vội vàng bỏ đi.

Cô cho rằng mối quan hệ của họ đã chấm dứt tại đây, không nghĩ rằng ngày kết thúc buổi huấn luyện cuối cùng, Trình Kiệt đến nắm chặt lấy tay cô, từng chữ thốt ra đều gian nan run rẩy.

"Bây giờ anh, có thể si tâm vọng tưởng không?"

***

Em hỏi anh thích em bao nhiêu?

Anh chính là không có tiền đồ.

Em chỉ cần nhấc mắt liếc nhẹ qua đây một cái, im hơi lặng tiếng.

Anh đã cúi đầu cam chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro