Chap 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phụt! Màn hình trước mặt tôi giờ chỉ còn màu đen. Mà không, nói đúng hơn tất  cả xung quanh tôi đều là màu đen. Đủ để tôi nhận biết một sự kiện vừa xảy ra. 

Cúp điện. Quái thật! Tại sao lại cúp điện ngay lúc tôi tải xuống bài luận của nhỏ Mai? Mà lẽ ra nó phải gửi cho tôi từ chiều kia! >"<

"Út ơi!"

"...."

Không có tiếng trả lời, tôi nghĩ chắc dì Út đã đi ngủ rồi.? Tôi quờ quạng trong đêm, chộp lấy cái điện thoại di động trên bàn... 9:35 PM. Với ánh sáng nhỏ xìu của màn hình điện thoại, tôi dò dẫm từng bước để thắp  cây đèn dầu. Cửa phòng dì Út đóng kín mít. Nếu tôi không có bài luận để đọc tối nay thì buổi thuyết trình ngày mai của nhóm, sẽ bị tôi làm cho hỏng bét. Và bọn nó hẳn sẽ giết tôi! =_= Tôi choàng cái áo khoát lên người, chỉ cần thế thì tôi có thể mặc nguyên bộ đồ này đi ra ngoài Dịch vụ "Net For You" ở đầu đường cách nhà gần 400m. Giờ này thì chỗ ấy chắc hẳn vẫn còn mở cửa. 

Tôi đoán như thần! haha... Trước cửa có đến 6-7 chiếc xe máy dựng, bên trong thì vẫn nhộn nhịp người. Tôi nhận ra thằng Xum con chú Bảy đang học lớp 5 ở gần nhà. Nó đang say sưa với PTV, hay Võ Lâm truyền Kì nhỉ? Gì chứ tôi chịu thua ba cái Game Online này! -_- Nó thậm chí không nhận ra sự có mặt của tôi. 

"Game hay Chat?" - "Email" Tôi trả lời câu hỏi của gã quản lí râu ria kia, và đi thẳng vào trong theo hướng anh ta chỉ. Ahhh... Tôi ghét cái mùi thuốc lá trong này quá !!!!!

"Download has been completed" Tôi vươn vai. Thế là xong. 

"Anh ơi.." - " Gì thế?" -" In giùm em cái này" - " Mày in hư rồi" - " hả" O_o - Tôi há hốc miệng và không thể nói gì nữa. Gần 10h rồi mà tôi vẫn không cầm được bài luận trong tay. Ặc ặc. Hay lấy USB chép về nhỉ? Khoan nào, cho dù tôi có mang bản in này về nhà, thì tôi cũng không thể đọc được dưới ánh đèn dầu! >_< Tôi quyết định ngồi lại để đọc trên màn hình máy tính ở đó. Bên cạnh tôi, một nhcó chừng 13 tuổi đang say sưa chat Webcam với một chị- chắc còn lớn hơn cả tôi. Thế mà nó cứ gõ-" Anh muốn gặp em lắm, người đẹp..." rồi " Anh sẽ mua hoa hồng, chịu không?". Thật kinh khủng. 

" Em này.."

" Gì? "

" Có bút không cho chị mượn.."

" Tui đâu có đang đi học! Bà hỏi ông Chiến kìa!".

Khi đó tôi mới nhận ra mình ngốc quá, và đành hỏi gã quản lí râu ria tên Chiến một xấp giấy trắng và một cây bút để ghi tóm lại những ý chính.

" Mỹ thuật trong kiến trúc định hình trên những ý tưởng khuôn khổ...". Là sao nhỉ?

" Giang ngốc nghếch xấu như con ếch! Giang ngốc nghếch xấu như..". Tôi lật đật lôi cái điện thoại trong túi quần ra để nó thôi reo cái tiếng kêu kỳ quái đó thêm một giây nào nữa. Ba bốn người xung quanh quay lại nhìn tôi bằng cặp mắt như thể sắp cười một trận no nê, và.. thì họ cười rần rần. 

" Alo?"

" Con đi đâu giờ này?"

"Con ra net tải cái bài luận"

"Sao không nói dì?"

"...Dì đang ngủ mà..."

Sau khi mắng tôi vài câu, dì cúp máy, không quên dặn rằng tôi pahỉ tìm ai đó để bám theo  về nhà, vì khu tôi ở buổi tối không được an ninh cho lắm. Không sao! Tôi có thằng Xum! ^-^ Tôi đóng điện thoại lại mà lòng không thôi nguyền rủa nhỏ Mai. Với cái giọng oang oang đó chắc nó đã lén ghi âm làm chuông điện thoại của tôi lúc sáng. Tôi đang chọn lại nhạc chuông - bài " SOLEDAD" của Westlife..

" Nhìn cũng đâu có xấu như ếch nhỉ?" . Đó là tiếng của một tên con trai. Tôi quay lại nhanh, bắt gặp một gương mặt ngăm đen với đôi mắt một mí, và cái đầu chôm bôm tổ quạ đang ló ra khỏi vách ngăn giữa hai máy tính, nhìn tôi ngắm nghía. Tôi mặc kệ hắn. Những gã như thế tôi đã gặp không ít lần, cái loại con trai chỉ thích trêu ghẹo người khác.

" Tên Giang à?"- Hắn lại hỏi. Tôi vẫn không đáp, cố đọc tiếp phần cuối của bài luận.

" Chảnh thế?". Sau khi phát ngôn xong cuâ nhận xét, hắn ngửa người đẩy chiếc ghế của hắn ra, và sà sang chỗ tôi. Ngay khi tôi kịp miêu tả được hắn đã làm gì, thì tay trái của hằn đã gác qua lưng ghế tôi, mắt hắn nhìn chăm chăm vào màn hình.

" Làm gì thế?". Tôi hỏi sau khi click chuột vào Show Desktop để cất cái bài luận đi, và quay sang hắn, bằng cặp mắt hung dữ nhất mà tôi có thể tạo ra lúc này.

" Dân mỹ thuật à?"

" Rồi sao? Hãy trở về chỗ của cậu đi!"

"Cậu? Nghĩ tôi nhỏ hơn Giang à?"

" Này, đừng có gọi tên tôi như thế, tôi và .. you đâu có quen nhau đâu!"

Tự dưng tôi lại chọn cách xưng hô nửa tây nửa ra như thế. Có lẽ tôi cũng không dám chắc là hắn nhỏ hơn tôi. Hay lớn hơn...?/

"You? Hahahaha... You.. Dễ thương thật đấy!". Hắn cười lớn khiến cho những người khác phải ngó sang tôi, lấn thứ hai họ nhìn tôi... Trời ơi! Sao tôi lại gặp chuyện này vào giớ này và ở chỗ này cơ  chứ?!

Tôi đang cau mặt sắp sửa đạp hắn ra khỏi lãnh thổ của mình thì thấy chú Bảy ba của thằng Xum đang lôi nó đứng dậy, và nhéo tai nó cùng với lời lấm bầm la lối gì đó. Liếc đồng hồ thấy đã 10h mấy, tôi phải bám theo họ về thôi. Tôi đứng dậy và chạy theo gọi to. 

" Chú Bảy! Chờ cháu về với!". Chú ấy quay lại nhìn tôi, dù mặt đang đằng đằng sát khí, chú vẫn gật đầu nhẹ. Tôi thanh toán tiền  với anh Chiến râu ria và bước theo sau chú Bảy đang liên tục đánh vào đầu thằng Xum.

Thôi chết rồi! Xấp giấy tóm tắt của tôi! Sao tôi lại đoảng thế nhỉ..!

" Chú.. chờ cháu xíu được không?"

" sao thế?"

" Cháu quên đồ ở đó"

" Nhanh đi.."

" dạ..!"

Tôi chạy ngược lại chỗ dịch vụ, mặc kệ gã Chiến đang nhìn tôi trân trân. Tôi lao vào chỗ ngồi lúc nãy của mình...

Trống trơn..  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro