Chuơng 13:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguời nhắn tin ban nảy là anh Tiến, nội dung: " Em tới Lẩu Hoa Di- chợ Bà Chiểu". Đó là nơi họ đang ăn? Có lẽ do chờ lâu quá, mọi nguời phải đi truớc và nhắn địa điểm lại cho tui. Chắc vậy rồi. Tôj đi vào bãi xe, trong khi nỗi lo sợ vẩn vây kín trong đầu, tay tôi siết chặt dây ba- lô, mồ hôi rịn ra ỡ thái dương.

"Oh... Em chưa về sao?". Giọng nói ấm áp từ phía sau, khiến tôi giật mình quay lại. Ồ! A!!.. My prince!! Anh đã tháo hẳn cà vạt, vắt nó qua vai, dù áo vẩn đóg thùng, tay thì cầm áo vest ngoài.. Oh.. So cute!^^

"Dạ. Em mới ra.."

"Em có đi xe?"

"Dạ. À không!!"

Tôi sực nhớ, nhỏ Mai đã bảo tôi trông "thảm" với chiếc xe đạp. . Kjông cần biết chữ "thảm" cũa nó có nghĩa chính xác là gì, chỉ biết là tôi không thể để anh thấy tôi "thảm" đuợc.

" Không à? Có ai đón không?"

"Cũng không.. Em đi xe ôm!" ^^

"Oh.. Vậy giờ em đi đâu, anh chỡ cho!"

Anh chỡ tôi? Tôi ngồi sau xe anh? Oh hohoho. Hôm nay thật là 1 ngày tuyệt đẹp..! ^^ Nhưng tôi cảm thấy tội lỗi gì nói dối,và.. Cắn rứt luơng tâm với chiếc xe đạp cũa mình, đang nằm chờ đợi tui trong kia.. @@ hic.

"Thôi ạ. Anh cứ về truớc!"

"Khách sáo nữa! Bạn Mai cũng là em gái anh. Chờ đây, anh đi lấy xe đã. À , giữ giùm anh!!"

Anh đưa tôi áo vest , và chiếc cà vạy, rồi nheo mắt, đi nhanh vào bãi xe.. Tôi ôm hai thứ anh vừa gữi bằng cả hai tay,nâng như nâg trứng!! Ôi.. My prinxebis so cool.. ~~~ ^^

Tôi ngồi sau anh. Ôm cứng. .. Cái áo vest và chiếc cà vạt. Cứ ngỡ trỡ thành cô nàng lọ lem trong cỗ tích. Anh hỏi nhiều thứ, về tôi, về Mai. Nhưg tệ quá, tôi chỉ biết ậm.. Ừ.. Dạ. Vâng.. Phải.. Vì tâm trí tôi đã không còn ỡ chỗ cái đầu cũa tui nữa..
.
.

:::::::: Quán Lẩu Hoa Di::::::

"Anh không lên ăn cùng?"

"Ah! Không. Anh lên không tiện lắm. Em vào đi. Ăn vui vẽ nhé";^^
.
"Dạ... Cảm ơn anh"

Sao lại không tiện? Hẳn là có một lý do nào đó. Tôi buớc xuốbg xe sau khi cúi đầu chào anh, nghĩ ngợi và đi vào quán.

"Ấy.. Giang. !"

"Hỡ.. Sao ạ?"

"Em . ..còn cầm áo cũa anh!"

Opps! Ôi trời.... Tôi định đem nó về nhà để ôm ngũ chắc?!! Bằng gương mặt kỳ cục với đôi gò má đỏ ửng như hai quả cà chua, tôi mang trả lại anh cái áo cùng cà vạt.

"Em quên.. ".

"Không sao.. ^^ .. Chào em"..

"Chào anh".

Tôi vẩy tay và cố nỡ một nụ cuời dễ thuơng, nhưng tui biết, nó không dễ thuơng chút nào, gì một em bé gái đi ngang đã hỏi mẹ nó, bằng cái giọng thánh thót đũ để tôi nghe thấy:" chị kia bị làm sao thế hỡ mẹ?"

Chúng tôi ngồi đó hơn hai tiếng. Cuời nói và huyên thuyên đũ thứ, từ chuyện cô ca sĩ nào đó vừa đặt làm album ỡ studio, cho đến chuyện tình hình chiến sự ỡ I-rắc.. Tôi dù không biết gì, nhưng cũng "à,ừ,ờ..v...v.." cho có với bà con.

Tôi còn uốg cả bia nữa.. Thứ mà tôi chua từng đụg đến.. Bỡi gì.. Tôi đang vui. ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro