là cánh tường vi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"cây tường vi nở trong sân nhà,từng khóm,từng khóm nở đóa hoa,những hồng ,vàng,tím,đỏ...."

cánh Tường vi mỏng manh,nhẹ như gió,gió ghét cánh Tường vi,một sự ghét chưa bao giờ nhiều hơn thế,có lẽ vì thế,mà Tường vi mỏng manh,mang một trái tim yếu đuối và cảm giác nghẹt thở bao quanh...

có lúc Lim nghĩ mình là cánh hoa Tường vi,Lim có gió,và gió cũng dần ghét Lim như gió ghét tường vi,màu tường vi tươi lắm,Lim thích nhất là Tường vi tím,tự dưng thích,chỉ đơn giản là thích,dù sở thích đó không nhiều bằng việc Lim thích hoa giấy,Lim nhớ,mấy tháng trước thôi,Lim nói với gió là nếu có ở cách xa nhau thì khi tìm nhà Lim,gió cứ bước vào nhà có cây hoa giấy trước sân,gió hỏi,đâu chừng gió sẽ gặp Lim.Gió cười,nụ cười hồn nhiên của gió khi xưa,khi thật lâu sau không còn thấy nụ cười ấy trên môi gió,Lim nhớ lại,Lim vẫn thấy ấm áp,sự ấm áp xa vời vợi,xa hơn cả quãng đường mà Lim và gió có thể có nhau 1 lần nữa.Gió nói,ừ,em nhớ nha,gió sẽ tìm em đó,nhà có cây hoa giấy,hữu sắc vô hương.

Lim nhớ tình yêu ngày ấy quá,nhớ ánh mắt ấy,nhớ nụ cười của gió,gió giờ ghét Lim rồi,ghét nhiều hơn gió ghét Tường vi,Lim chẳng hiểu vì sao,mà có hỏi gió,Lim biết cũng chẳng thể nhận được câu trả lời,hay ghét,chỉ đơn thuần là ghét,Lim lại quá yêu gió,quá yêu và vô tình đánh mất cái lí trí mà Lim luôn giữ,Lim yêu,chỉ muốn được ở bên gió,dù có thể đó là dự lừa dối của gió,dù gió nói gió đã hết yêu Lim,rồi Lim nhận ra hình như Lim đang mong manh hơn cả cánh Tường vi,Lim chờ đợi sự lành lặn từ chính trái tim Lim một cách thụ động,mờ nhạt,chờ đợi đến một lúc nào đó,Lim có thể buông tay gió ra và bình thản chấp nhận sự kết thúc mà không có sự xáo trộn nào trong tim,sự chờ đợi mong manh đó,bao giờ đến,liệu có đến,hay chờ đợi đó,như cánh Tường vi,luôn chờ gió,dù gió có ghét Tường vi nhiều như thế nào chăng nữa...

Tường vi tím...là em,gió khẽ thổi,cánh Tường vi rung lên hạnh phúc....hạnh phúc sao quá mong manh

em không là hoa giấy,cũng chẳng là cánh Tường vi,mọi thứ trở nên với em nhạt nhẽo,vô vị khi không có anh,cả đến hơi thở,em cũng thấy sự mệt nhọc,cho em hỏi là bao giờ thì mọi thứ thuộc về anh sẽ qua đi,anh đi,thì mang luôn cả hình ảnh anh đi,anh chạy trốn khỏi em,thì cũng hãy mang những thứ thuộc về anh chạy trốn khỏi em,mang nó ra khỏi trái tim yếu đuối của em.

anh biết không?,em đang ước mình đang là diễn viên,em đang diễn vai cô gái bị tình đầu bỏ rơi,vai cô gái,nhấp từng hớp chén đắng,cô chẳng thể khóc,em ước mình chỉ đang diễn và như vậy,khi em ra khỏi vai diễn,em sẽ là em ,chỉ đơn giản là em,không là cô gái nào đang đau đớn và vật vã với trái tim yếu đuối và đã quá mệt mỏi.

hãy ở bên cạnh em,dù là giả dối,hãy vì sự thương hại hay bố thí mà ở bên em,cho đến một lúc em chấp nhận được sự ra đi của anh,em chấp nhận việc anh trở nên căm ghét những thứ thuộc về em,em sẽ buông tay và anh sẽ ra đi,thanh thản và bình yên....

mấy mùa anh đến,gió qua lâu lắm

giờ bình yên của em là khi em có anh,gió àh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro