Chương 2 : Hóa ra là Anh , ĐỒ-KHỐN-NẠN . (p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vụ bê bối ăn chơi sa đọa làm ầm cả xóm trọ, Hoàng Anh bị đuổi đi phũ phàng còn Nhật Linh và Thiên Ngọc thì bị bà chủ trọ thuyết cho một trận tơi tả. Hoàng Anh thê thảm bắt xe bus về trường, vẻ mặt chia li, bịn rịn nhìn phát ớn sau hồi diễn kịch rất-chi-là-bi-đát.

Bác lái xe phát bực chuẩn bị nổ máy đi. Hoàng Anh giật bắn người phi lên xe nhanh như chớp. Đúng là học hành không bằng kinh nghiệm. Gì chứ với Hoàng Anh, ba năm cấp ba chuyên gia đi học muộn đã tôi luyện cho nó một khả năng chạy siêu cấp trong tình huống cấp bách. Tìm được chỗ ngồi rồi, Hoàng Anh đưa tay vẫy vẫy hai đứa nhóc.

- Ngày mới vui vẻ và may mắn nhé. Iêu các cháu của bá nhiều.

Hoàng Anh vẫn ngoái đầu lại vẫy vẫy, Thiên Ngọc và Nhật Linh cũng vội vã đến trường. Trường mới thật là lớn, hôm nhập học đã vào đây một lần, cả hai đứa cũng đã dắt nhau đi thăm hết chỗ này chỗ nọ. Bố mẹ đang ở nhà, không ở đây quản lý, bọn nó như nai con hóa cáo, bây giờ thì cáo đã thành tinh. Tha hồ vùng vẫy, phá hoại, tha hồ quậy phá mà không sợ ai quản lý. Thích thôi rồi.

Tạm biệt ở giữa sân trường rẽ sang hai khu nhà, Nhật hứng khởi đi về khu nhà A dành cho sinh viên khoa Luật Kinh tế, Thiên Ngọc tiếp tục đi thẳng đến khu nhà C dành cho sinh viên khoa Luật Hình sự. Vẫy vẫy tay tạm biệt Nhật Linh, Thiên Ngọc hớn hở bước về phía trước, đi được vài bước bỗng nó khựng lại.

Chả phải cái chữ to đùng trước mắt kia là chữ K1 sao??? Đây là dãy nhà K1 à? Là chỗ nào í nhỉ? Nó đi thế nào mà lại vòng vào đây?? Thôi thảm rồi, thảm thật rồi, sắp đến giờ vào lớp rồi mà nó cứ đứng ngơ ra đấy, Gấu ơi... Where are you?

- Cậu làm gì ở đây thế? Muộn rồi.

Tiếng một đứa con trai vang lên ở tận đỉnh đầu, nó ngước lên nhìn chăm chú. Đôi mắt rơm rớm vội vã ráo hoảnh và bắt đầu ghi nhớ. Cao thế, người đâu mà cao thế, cao kinh dị. Hình như hơn nó hẳn một cái đầu, chiều cao quả là lý tưởng. Nó bỗng nhiên nhớ đến Gấu kute nhà nó, con nhóc mà gặp cái bạn này ở đường chắc gọi bằng chú, xong rồi hớn ha hớn hở chạy lại cho xin ít chiều cao cho mà xem. Hơ, hài quá...

- Ơ. - Nó ấp úng. - Cậu có biết khu nhà C ở đâu không thế? Tớ không biết đường.

- À. - Cậu bạn cười tươi trông thật baby. - Cậu học Luật Hình sự hả? Lớp nào thế?

- K38D4.

- Vậy là năm nhất hả. - Cậu bạn bước về phía trước, nở một nụ cười.

- Đi theo tớ nhé!

Thiên Ngọc lẽo đẽo đi theo người bạn chung trường kì lạ, cậu ấy baby thật, tốt bụng nữa, cậu ấy đang giúp nó tìm đường đến lớp. Thích thật, mặt nó tự dưng đỏ bừng, tim đập chộn rộn nhìn đáng yêu khó tả. Cậu bạn đi đằng trước thi thoảng quay đầu lại, nhìn cô bé đi đằng sau phát buồn cười, miệng hớn hở bắt chuyện:

- Cậu tên gì thế?

- Heo! Í nhầm, Ngọc, Thiên Ngọc. - Nó gãi đầu tỏ vẻ bối rối, híc, sao lại đi nói với người ta tên mình là Heo chứ.

- Thiên Ngọc à? Tên cậu hay lắm. Vậy chắc Heo là biệt danh rồi. - Cậu bạn cười hiền.

- Thật quá khen cho ai đã đặt cho cậu cái biệt danh đó, thật giống cậu!

- Ờ, cảm ơn. Bạn thân tớ.- Gấu đặt cho đấy. Cậu ấy học lớp K38A6 Luật Kinh tế... - Heo nói một hơi dài rồi như nhận ra điều gì rất đỗi ngớ ngẩn.

- Mà cậu vừa nói cái gì đấy???

Cậu bạn nén cười rồi quay mặt đi nhanh về phía trước. Nó thì chẳng hiểu nổi mình nữa, người dễ bị xỏ mũi chỉ có thể là Nhật Linh thôi. Cơ thế mà hôm nay chính nó lại bị xỏ mũi dắt đi thế này mới kì chứ. Thiên Ngọc chun mũi cúi gằm mặt, chả nhẽ giống heo lắm sao??? Nhưng thật ra thì... cậu bạn đi đằng trước vẫn len lén nhìn về phía sau cười hỉ hả, bé heo đi sau cậu đích thị là một bé heo con dễ thương.

Mặt bé heo đó phúng phính, ửng hồng, đáng yêu khó hiểu, mái tóc xoăn thả nhẹ bồng bềnh bay trong gió, y như cái đuôi lợn ngoáy tít mù. Đáng yêu lắm! Dừng lại trước cửa lớp K38D4. Cậu bạn cười nhẹ:

- Tớ là Lê Hoàng Quân, lớp trưởng lớp K38D4 của cậu. Rất vui được làm quen.

Thiên Ngọc há hốc mồm kinh ngạc. Lớp trưởng á, thế tại sao mà nó không biết nhỉ? Hôm đi nhận lớp thầy chủ nhiệm khoa có chọn lớp trưởng cho từng lớp nhưng nó không để ý. Để ý làm cái quái gì chứ? (Thật ra là cóc để ý được vì bé Gấu ngốc nghếch nhà nó tự dưng biến mất không dấu vết, nó tìm mất mật chả ra. Mãi đến khi ra về mới nhớ ra, lớp Luật Kinh tế ở cách khá xa lớp luật hình sự. Ôi Heo ơi, mi và con Gấu kia quả là ngốc, ngốc quá là ngốc mà!)

Hoàng Quân bước vào lớp, tìm cho mình một chỗ tốt để ngồi nghe giảng. Nó ngậm ngay khuôn miệng rộng ngoác của mình lại, cắp chiếc ba lô con cóc chui xuống bàn cuối. Nghe các anh chị khóa trên có bảo, ngồi bàn cuối thích làm gì thì làm, mà nó thì đang đọc dở truyện. Bàn cuối chỗ nó ngồi thật có duyên. Phòng học này ở tầng ba rất cao, bàn cuối lại sát cửa sổ, nhìn ra ngoài thấy ngay hàng cây xanh rờn, cao vút dưới sân. Nhìn lên cao, thi thoảng thấy có cái máy bay bay vèo qua.

Nếu là Nhật Linh ngồi đây, chắc nó sẽ ngoác rộng mồm ra làm cái điệu nuốt ừng ực, Nhật Linh hay bảo nuốt một nghìn cái máy bay sẽ có một điều ước. Nhưng thường thì lúc cô bạn nuốt máy bay xong lại quên mất mình đã nuốt được bao nhiêu cái rồi. Nó thấy trò này vô cùng ngu, vô cùng ấu trĩ nên không thèm chơi, nó thì cần ước cái gì chứ? Hoàng tử, đúng rồi, nó ước có hoàng tử.

Mà chả cần, có Hoàng Quân kia kìa, nó đọc tiểu thuyết thấy những hoàng tử thường ghép đôi với những đứa con gái bình thường. Mà nó thì là đứa con gái quá bình thường... (Nghe tự hào phải biết. Thật ra thì nó cũng chả bình thường như nó nghĩ. Nó mà bình thường thì bây giờ đang ngồi nghe thầy giảng rồi ghi chép chăm chỉ cơ. Chứ làm gì lại chui xuống bàn cuối đọc tiểu thuyết rồi nghĩ vẩn vơ, cười ngớ ngẩn như một con ngộ! :)

Nhưng mà hình như nó nghĩ đúng rồi đấy, mọi hành động ngốc nghếch của nó được ai đó thu vào tầm mắt, cậu ngây ngô ngó nó rồi lại quay lên, miệng khẽ nở một nụ cười.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Cũng được hơn một tuần từ khi bắt đầu nhập học, Thiên Ngọc đã thuộc đường hơn hẳn. Biết tìm đường đi đến lớp nó, đến lớp cô bạn thân mà không bị lạc. Nó ngồi yên ở chỗ cũ, vươn vai một cái rõ sảng khoái. Cuối cùng thì cũng đọc xong “Nhẹ bước vào tim anh” rồi, đúng là “nhẹ”, nhẹ người thật.

Nó uể oải gục xuống bàn, cơn buồn ngủ ập đến kéo sụp mí mắt nó xuống. Hôm qua tự dưng Nhật Linh đòi xem phim kinh dị, đang xem thì sợ xanh mặt, trùm chăn kín mít gào ầm lên. Cô bạn thân của nó yếu bóng vía, đêm bị ám ảnh không ngủ được, cả đêm cứ gọi “Heo ơi” khiến nó bực cả mình.

Nó ức chế chửi mắng rồ dại, Nhật Linh sợ im thin thít ngoan ngoãn leo lên giường như chú cún con, lại trùm chăn kín mít. Nó tạm thời được yên, nằm xuống tiếp tục ngủ. Tưởng đã xong, đêm đang nằm thấy lành lạnh, nó mò dậy. Đập ngay vào mắt hình ảnh Nhật Linh nằm chình ình trên cái giường bé tẹo của mình, kéo chăn ngủ ngon lành.

Trời đêm Hà Nội không lạnh như đêm Mộc Châu, nhưng mùa này không phải là hè, đêm cũng lạnh chứ. Nó hít một hơi dài, kéo nhẹ chăn rồi... thẳng chân đạp cái vèo con bạn thân xuống đất, cô nhóc vẫn nằm yên, ngủ ngon lành. Nghĩ lại mà ngán ngẩm cả đầu óc, nó nhắm mắt lại tính ngủ lấy chút cho khỏe, mắt còn đang lim dim mơ màng thì...

- Thiên Ngọc này! - Cô bạn ngồi cùng bàn thủ thỉ. - Cậu có quan tâm đến Hội Sinh viên không?

- Hội Sinh viên? – Thiên Ngọc nhíu mày tò mò. - Là cái gì thế?

- Gà mờ này. - Cô bạn cốc đầu nó rồi giải thích. - Là tập trung học sinh quản lý các công việc của trường từ học tập, ngoại khóa đến vệ sinh...

- Thì sao? - Nó vẫn bỏ ngoài tai, gục mặt xuống bàn, mắt ngước lên nhìn cô bạn cùng bàn chờ đợi.

- Tớ nghe nói vào Hội Sinh viên có rất nhiều ưu đãi. Cái quan trọng là tớ thấy những công việc đó phù hợp với người năng nổ như cậu.- Cô bạn hào hứng. - Có thể tổ chức ngoại khóa, giao lưu đối ngoại, học hỏi kinh nghiệm...

- Được đi chơi nhiều nơi? - Mắt Thiên Ngọc bắt đầu sáng lên.

- Nghe nói cứ ba tháng lại đi tình nguyện, nói vậy nhưng hình như rất vui, vì cả hội đi giống như đi chơi í. - Cô bạn nhìn về phía lớp trưởng.

- Tớ không rõ lắm, nhưng Hoàng Quân vừa nói chúng ta nếu thích có thể làm đơn xin vào Hội Sinh viên, thử sức xem sao.

- Tớ sẽ thử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro