Chương 20 : Heo , Hạnh phúc nhé ! ^_^(p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8:00 P.M.

Tiệm Café Love.

Thiên Ngọc đẩy cửa bước vào, đảo mắt tìm kiếm. Chiếc bàn gần khung cửa kính quen thuộc, Hương Ly có lẽ đã ngồi đó khá lâu, đôi mắt chùng xuống mệt mỏi. Nhìn thấy Thiên Ngọc đang bước về phía mình, cô đứng lên theo phép lịch sự, nhẹ nhàng mời Thiên Ngọc ngồi xuống.

- Cậu gọi tôi đến đây là vì chuyện gì?

Thiên Ngọc vào ngay vấn đề chính, tránh để mất quá nhiều thời gian ở đây. Nó không vội, nhưng đối với việc đi gặp người mà mình không ưa quả thật thời gian dù thế nào cũng là dài. Hương Ly có lẽ hiểu ý nó, cũng nhanh chóng đi vào vấn đề chính:

- Cậu yêu Hoàng Quân chứ?

- Vì sao hỏi tôi như vậy? - Thiên Ngọc nhíu mày.

- Nếu cậu yêu Hoàng Quân, xin hãy làm cậu ấy hạnh phúc. Còn nếu... - Hương Ly ngừng lại, hướng ánh mắt thẳng về phía Thiên Ngọc. - Xin cậu hãy buông cậu ấy ra.

- Tôi chưa bao giờ cố giữ cậu ấy bên mình.

- Vậy ý cậu tất cả là do Hoàng Quân sao?

Hương Ly cau mày hướng ánh mắt giận dữ về phía Thiên Ngọc. Thiên Ngọc cười nhạt, lắc đầu:

- Không. Tôi không có ý đó. Là tôi đã sai khi chỉ vì chút chuyện cá nhân giữa tôi với Gấu mà lôi Hoàng Quân vào việc này. Đến giờ vẫn chưa thể tìm ra cách giải quyết.

- Cậu thật tàn nhẫn. Cậu có biết là Hoàng Quân yêu cậu nhiều lắm không?

Hình như là nó biết, nó cảm nhận được tình cảm mà Hoàng Quân dành cho nó rất sâu đậm. Nhưng biết làm sao được, con tim nó lại đặt ở nơi khác mất rồi. Mắt Hương Ly rơm rớm, cô cúi đầu, giọng nhỏ lại:

- Đối với cậu ấy, cậu là tình yêu duy nhất.

- Xin lỗi cậu. Là tôi sai, nên tôi chỉ hi vọng cậu có thể làm cho Hoàng Quân hạnh phúc...

- Tôi không thể, cậu ấy không hề yêu tôi. Cậu biết điều đó mà.

Có giọt nóng đang dâng trên khóe mắt Hương Ly làm Thiên Ngọc thoáng giật mình. Liệu những gì đang xảy ra trước mắt nó là sự thật hay giả dối, những giọt nước măt kia có thể tin tưởng được không? Rồi nó cúi đầu, nó luôn bị chinh phục bởi những thứ mềm yếu như vậy, ai bảo nó vô cảm chứ, đó chỉ là vẻ bề ngoài dễ đánh lừa người khác mà thôi.

- Thật ra cậu ấy không yêu cậu bởi vì cậu không chịu thay đổi, cậu còn giữ quá nhiều cái tính ích kỉ, chiếm hữu của trẻ con. Cậu không thấy vậy sao?

Không khí lặng đi trong sự im lặng vô hình, nó bao trùm lên không gian khiến Thiên Ngọc vô cùng khó chịu, không muốn ở lại đây nữa nhưng lại thấy cô gái trước mắt thật sự tội nghiệp. Tất cả cũng chỉ vì tình yêu đó sao? - Tôi đã đăng kí một suất du học. Ở Mỹ, vài ngày nữa sẽ đi.

- Tại sao? - Thiên Ngọc thắc mắc.

- Vì nghĩ không thể ở lại nhìn thấy cậu và Hoàng Quân hạnh phúc.

- Vậy là cậu đã định từ bỏ?

Hương Ly không nói thêm câu nào, vội vã đứng lên chạy ra khỏi cửa. Có lẽ là Hương Ly đang khóc thật, Thiên Ngọc cảm nhận được hơi thở gấp gáp và vội vã của cô ấy khi lướt qua. Lặp lại lời của một nhân vật trong một bộ phim hay một cuốn tiểu thuyết nào đó. Tình yêu là cái quái gì mà lại khiến con người ta trở nên như vậy chứ, tự hành hạ bản thân mình, tự làm mình đau khổ, tự làm mình thay đổi. Thiên Ngọc bước từng bước chậm rãi trên đường, bao nhiêu chuyện cứ liên tiếp xảy ra thật nhanh chóng.

Bây giờ thêm chuyện của Hương Ly lại khiến nó khó nghĩ không biết làm thế nào. Có lẽ nó nên chấm dứt với Hoàng Quân ngay tại đây, nói cho cậu biết chuyện Hương Ly sẽ đi Mỹ. Nếu có chút tình cảm nào đó, Hoàng Quân có lẽ sẽ đuổi theo, sẽ giữ Hương Ly lại. Có lẽ vậy... Nó cầm điện thoại, tra danh bạ đến mục có ghi tên "Hoàng Quân", định nhấn nút gọi thì điện thoại lại rung lên từng hồi. Là Hoàng Quân đang gọi, nó từ từ nhấc máy cố giữ giọng nói bình thường nhất có thể:

- Mai gặp nhau được không? - Giọng Hoàng Quân nhẹ nhàng.

- Là chuyện gì vậy?

- Tớ muốn đưa cậu đi chơi ở chỗ này. Cả ngày được chứ? - Hoàng Quân cười nhẹ.

- Ừ...

- Vậy mai 8 giờ tớ qua đón đấy.

Hoàng Quân dập máy nhanh chóng, sợ nếu còn nói chuyện nữa Thiên Ngọc sẽ lại nói thêm gì đó, lúc ấy cậu có lẽ sẽ rất đau lòng. Thật sự cũng hơi bất ngờ khi Thiên Ngọc ngay lập tức đồng ý, mà chính nó cũng đang không hiểu tại sao mình lại đồng ý nhanh như vậy. Ngày mai nhất định sẽ phải nói ra điều ấy. Dù biết có lẽ Hoàng Quân sẽ rất đau khổ, nhưng thà đau rất nhiều một lần còn hơn đau dai dẳng mãi về sau.

Nó không muốn bản thân phải đau khổ, người yêu thương nó phải đau khổ. _oOo_ 8 giờ. Hoàng Quân rất đúng hẹn. Thiên Ngọc cố giữ bộ mặt tươi tỉnh một chút, có lẽ lát nữa sẽ nói những lời khó nghe, khiến Hoàng Quân đau lòng. Nhưng đành chấp nhận vậy thôi, còn hơn sau này sẽ phải day dứt, phải hối hận. Xe lao nhanh giữa dòng người đang hối hả rồi dần dần ra đến ngoại thành. Hà Nội nơi này thật khác, thanh bình, yên tĩnh hơn rất nhiều.

Thiên Ngọc xuống xe, gió tràn vào mặt lành lạnh nhưng rất dễ chịu, Hoàng Quân cũng bước ra khỏi xe, đứng ngay phía sau nó. Thiên Ngọc định sẽ nói chia tay luôn khi gặp Hoàng Quân, nhưng khi nhìn thấy cậu vui vẻ như vậy lại không nỡ. Có lẽ nên đợi đến khi buổi đi chơi này kết thúc, ít nhất vẫn còn có thể giữ cho nhau những kỉ niệm đẹp. Hoàng Quân mua một con diều hình siêu nhân và một con diều hình phượng hoàng.

Hai người chạy dài cả cánh đồng, thả diều giống như lũ trẻ. Đến khi đã thấm mệt, con diều cũng đã lên khá cao, Hoàng Quân kéo Thiên Ngọc ngồi xuống một bóng mát nho nhỏ trên cánh đồng. Đây là Hà Nội phồn hoa đó sao? Nó nhìn thấy những đứa trẻ chăn trâu trên cánh đồng cỏ rộng rãi này, không khí thoáng mát, dễ chịu. Và phía trên bầu trời cao, hai con diều đang thỏa sức bay lượn, thật vô tư.

- Diều của tớ bay cao hơn của cậu nhé.

Thiên Ngọc hào hứng hẳn lên khi thấy con diều của mình được gió nâng cao thêm một chút, nó thả cho dây diều dài thêm ra, diều lại bay cao thêm, thật thú vị.

- Tớ thả diều không giỏi.

Gió đang lên, Hoàng Quân biết điều đó. Nếu thả thêm dây bây giờ, diều của cậu cũng sẽ đuổi kịp con diều của Thiên Ngọc. Nhưng cậu không muốn cho nó đuổi theo, chỉ muốn con diều của mình từ bên dưới nhìn con diều kia tự do bay lượn. Hoàng Quân cũng thế, cậu mệt mỏi với sự ích kỉ của bản thân mình lắm rồi. Hoàng Quân đã dành ra khá nhiều thời gian để suy nghĩ, nghĩ về tất cả. Con người ta thể đuổi theo những điều biết chắc chắn là không thuộc về mình, Hoàng Quân đã quá ngu ngốc khi trước giờ vẫn bỏ qua điều đó.

Cứ mãi đuổi theo tình cảm của Thiên Ngọc. Thiên Ngọc không hề chạy, không hề trốn tránh, nhưng không hiểu vì sao Hoàng Quân vẫn không thể theo kịp, không thể bước ngang bằng cũng không thể chạm vào. Có lẽ định mệnh là như thế, thần Cupid cũng đã sắp đặt, nếu không làm theo sẽ phải mãi chịu đau khổ thôi.

- Thả thêm dây ra, gió đang lên. Diều của cậu chắc chắn sẽ lên rất cao.

Thiên Ngọc vừa nói vừa lay lay Hoàng Quân, cậu rời khỏi dòng suy nghĩ, nhẹ buông tay. Bay. Con diều tuột khỏi tay cậu bay cao lên không trung, nó như đang rất hạnh phúc vì không còn bị phụ thuộc vào Hoàng Quân nữa, nó bay cùng gió, lên rất cao.

- Xin lỗi nhé, bay mất rồi.

Thiên Ngọc khẽ kêu, giọng lí nhí khiến Hoàng Quân thấy buồn cười. Bình thường có mấy khi nó ăn nói nhỏ nhẹ được chứ.

- Không sao. Mất thì thôi. Mà cậu xem, con diều đó có vẻ rất sung sướng nhé.

- Tất nhiên. Không còn bị khống chế nữa, tự do lúc nào cũng là tốt nhất mà. Đúng không?

Đúng. Câu nói của Thiên Ngọc như giải tỏa hết những khúc mắc trong lòng Hoàng Quân bấy giờ. Cậu thấy Thiên Ngọc giống như con diều kia, chỉ hạnh phúc khi có gió, còn khi không có gió, dù cậu có che chở, bao bọc thế nào nó cũng không thể hạnh phúc được. Hoàng Quân khẽ cười rồi kéo tay Thiên Ngọc, thả cho con diều phượng hoàng của nó bay khỏi tầm tay.

- Cậu làm gì thế? Lại bay mất nữa rồi.

- Thả tự do cho nó.

- Hâm.

Hoàng Quân dẫn Thiên Ngọc đi thăm thú nhiều điều ở vùng quê này. Đối với nó mà nói, mọi thứ đều không quá mới lạ nhưng lại cảm thấy thú vị kinh khủng. Nhìn trên ti vi người ta cấy lúa có vẻ dễ, nhưng khi bắt tay vào mới biết là nó không thể làm được. Dừng chân ở một quán ăn bình dân, Thiên Ngọc thấy lạ lẫm mà cũng có cảm giác quen thuộc kinh khủng. Gọi hai tô lớn phở bò, Hoàng Quân hít hà vị bò thơm lừng.

Hồi còn đi học cấp ba, nó cũng thường xuyên phải đi ăn hàng ăn quán lang bạt như vậy. Vì đi học xa mà, học liền tù tì mấy ca lấy đâu ra thời gian mà về nhà đánh chén. Còn tại vì sao mà Thiên Ngọc phải khổ thế hả? Là tại vì cái mục đích vào đại học cao cả này đây, vì cuộc sống sinh viên sung sướng này đây. Nhưng cuối cùng, bây giờ lại ngộ ra một điều khá đau lòng: càng lớn cuộc sống càng phức tạp, giá mà cứ mãi mãi ở cái thời cấp ba, chắc chắn sẽ rất vui...

Khi bụng đã đầy, cơ thể cũng đã được tiếp thêm năng lượng, Hoàng Quân và Thiên Ngọc quay về thành phố. Hoàng Quân hôm nay có vẻ rất vui, Thiên Ngọc ngồi trên xe cứ thao thao kể chuyện cười khiến không khí tràn đầy vui vẻ. Nửa buổi chiều còn lại, Hoàng Quân dành cho Thiên Ngọc lựa chọn điểm đi, nó dắt Hoàng Quân đi ăn vớ vẩn ở mấy quán ăn lề đường, đi ăn kem ốc, đi chơi cầu trượt ở công viên.

Nụ cười cứ giữ mãi trên khuôn mặt đôi bạn trẻ cho đến khi trời dẫn về chiều. Bên vệ đường có một người hát rong đang hát vang một giai điệu nào đó, Thiên Ngọc cứ ngẩn ngơ nhìn người hát rong, đôi mắt ánh lên điều gì đó kì lạ. Hoàng Quân dừng xe lại, nhìn nó mỉm cười:

- Muốn nghe tớ hát chứ?

- Cậu ư?

Không nghe hết câu trả lời của Thiên Ngọc, Hoàng Quân đã đẩy cửa bước xuống xe, tiến lại gần phía người hát rong. Nó cũng bước ngay theo phía sau, trong lòng rộn lên chút tò mò. Hoàng Quân lễ phép chào người hát rong nọ, nói vài câu. Ông cho cậu mượn cây đàn ghita, đứng dậy nhường chỗ cho cậu. Cậu cầm lấy cây đàn, ngồi xuống ghế, hướng ánh mắt về phía nó:

- Muốn tớ hát bài gì đây?

- Gì cũng được.

- Tớ hát thay cho những lời muốn nói với cậu.

Những âm điệu du dương vang lên, Hoàng Quân đánh đàn rất hay. Hình ảnh một cậu trai có gương mặt tuấn tú đang chơi đàn làm sáng bừng cả đoạn đường. Những thính giả tò mò dừng lại nhìn cậu, cậu nhìn về phía cô gái đứng đó, tiếng hát bắt đầu cất lên, thật dịu dàng, êm ái, mê đắm lòng người:

"Bàn tay anh thấy giá lạnh, khi em nói câu biệt ly

Vòng tay anh ôm rất chặt, nhưng em vẫn bước ra đi

Nhìn qua gương thấy bóng hình, em cứ xa dần xa

Chợt nhận ra em đi mất rồi, giờ một mình lẻ loi..."

Đôi môi Thiên Ngọc mím lại. "Tớ hát thay cho những lời muốn nói với cậu". Đây chẳng phải lời Hoàng Quân vừa nói sao? Bàn tay nó hơi siết chặt, giọng hát Hoàng Quân truyền cảm, du dương, như đang dồn hết tất cả những tâm sự của mình vào đó, một cảm giác đau lòng nhói lên trong tim. Cạnh đó, một vài thính giả đã bị giọng hát kia mê hoặc, không cầm được nước mắt mà bật khóc.

Nó cũng thấy sống mũi mình cay cay, tim như thắt lại từng cơn, đau, đau lắm. Hoàng Quân mỉm cười, đôi mắt nhìn nó trìu mến, không chút oán trách. Cậu bây giờ cũng cảm thấy lòng vô cùng thoải mái, có thể nói cho nó biết, có thể hát cho nó nghe một lần, có được một ngày bên nó rất vui vẻ. Và bây giờ, có thể buông tay ra và thật lòng chúc nó sẽ hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro