Chương 4 : Chơi tôi ? Anh MƠ à ?(p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Em ở lại đây xem bóng nhé. Em không hiểu mấy về bóng đá nhưng thích xem lắm.

Nhật Linh lại cười, cứ cười liên hồi mỏi hết cả miệng. Ngoài miệng tươi tỉnh bao nhiêu thì trong bụng bực bội bấy nhiêu, thôi thì hi sinh vì bạn tốt, cô bé vẫn phải diễn hết cái vai của mình, chắc chắn về sẽ méo miệng mất thôi...

- Tất nhiên là được rồi. Em mà ở đây cổ vũ, tinh thần bọn anh sẽ càng lên cao. - Một anh chàng lên tiếng vui vẻ.- Em cứ vào hàng ghế dự bị bọn anh ngồi cho đỡ nắng. Em ở lại sẽ rất vui đấy.

- Thật chứ ạ? - Nhật Linh ra vẻ hào hứng, mắt long lanh nhìn thẳng vào anh chàng vừa rồi.- Sao em nghe nói hội trưởng không cho các cô gái lại gần vì sợ ảnh hưởng đến các anh luyện tập.

- Cậu ta lí do lí trấu đấy. - Một người lên tiếng. - Tính hành hạ con bé nào đó ở lớp Luật Hình sự, dùng cách này để dễ bề hành hạ mà.

Nhật Linh như hiểu được mọi chuyện, vậy là cô đoán không sai. Còn đang trầm tư nghĩ đến bé heo ngây ngô nhà mình mà không khỏi lo ngại, bỗng một giọng nói lạnh lẽo, như mang theo âm khí kéo cô ra khỏi những suy nghĩ của mình:

- Mọi người đang làm cái trò gì đấy? - Hải Đăng nhấn giọng.

Tất cả đứng hết dậy, tản ra ngoài để mình Nhật Linh bơ vơ đứng đấy, đối diện với Hải Đăng và Khang Duy. Cô bé nghệt mặt nhìn mấy anh chàng trong đội bóng, nãy nói chuyện mạnh mồm vậy mà khi hai người này về lại im re. Nhật Linh nhún vai, nhìn thẳng về phía người vừa nói, cười tươi tắn:

- Em... a, chỉ là muốn đến cổ vũ. - Nhật Linh nheo mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sâu của Hải Đăng, bước về phía trước mấy bước. - Các anh có thể đồng ý chứ?

Hải Đăng vẫn yên lặng, đôi mắt anh cũng không lảng tránh làm Nhật Linh giật mình. Đôi mắt chợt co lại, cứ cảm nhận được nét gì đó rất quen thuộc lại rất xa lạ từ đôi mắt lạnh ấy. Cô hơi rùng mình lùi lại.

- Được chứ ạ?

- Rất tiếc. - Hải Đăng quay mặt đi. - Tôi ghét nhất có ai đó nhìn tôi như thế. Cô đang làm tâm trạng tôi xấu đi.

Nhật Linh thoáng giật mình, mím môi quay người lại với Hải Đăng. Cố cười cười một chút, nhìn mọi người một lượt, vẻ tiếc nuối:

- Vậy là không được rồi. Em về nhé.

Hải Đăng lại nhếch mép cười nhìn Nhật Linh bực tức bỏ đi. Thiên Ngọc nhận ra chuyện chẳng lành vội vã chạy lại. Giữ chặt vai cô bạn thân đang run lên từng đợt, Thiên Ngọc hỏi dồn:

- Sao thế? Chuyện gì vậy Gấu?

- Cái thằng cha đó. - Nhật Linh lè lưỡi. - Cái mặt hắn làm tớ phát ớn. Nếu cứ đứng đấy khéo lộ bản chất “hổ cái” mất.

Lúc ấy hỏng chuyện của cậu thì khốn! Đoạn sau giao hết cho cậu, tớ về nhé. Nói rồi Nhật Linh chạy vụt đi để lại phía sau rất nhiều lời gọi từ đằng xa sân bóng. Khang Duy ngó theo bóng Nhật Linh chạy rồi nhìn về phía Thiên Ngọc cứ đứng đấy tủm tỉm cười ngờ nghệch. Dậm dậm chân, anh đá vèo quả bóng về phía ấy, không mạnh, nhưng đủ khiến Thiên Ngọc giật mình, quả bóng bay thẳng vào đầu nó.

- Anh làm cái trò gì thế hả?- Thiên Ngọc bực mình.

- Tôi bảo cô 4 giờ có mặt, bây giờ là mấy giờ?

Khang Duy giơ đồng hồ lên, chỉ vào kim phút đã dần dịch từ số 5 sang số 6. Thiên Ngọc miễn cưỡng lại gần, môi trề ra tỏ vẻ khó chịu:

- Rốt cuộc anh gọi tôi đến đây làm gì chứ?

- Giới thiệu với các bạn. - Khang Duy đẩy nó ra trước đám đông. - Đây sẽ là phục vụ đội bóng mới của chúng ta. Tên cô ấy là Hoàng Thiên Ngọc, mong các anh em giúp đỡ.

Tiếng vỗ tay rầm rộ, vài lời hỏi thăm về Nhật Linh, vài lời cảnh báo thật thà rồi chấm lại là nụ cười quái đản của tên boss Khang Duy. Nó nghệt mặt nhìn xung quanh. Gấu ơi, thảm rồi! Hoàng Quân vẫn đứng yên lặng chăm chú nhìn tất cả.

Cậu không thích cách làm của Khang Duy, dùng tập thể để hành hạ một đứa con gái quả là tệ. Rốt cuộc thì cô nhóc Thiên Ngọc ấy đã làm sai điều gì mà khiến Khang Duy như vậy, anh như thế rất lạ, Hoàng Quân chưa thấy ai bị Khang Duy “ưu đãi” như thế bao giờ.

Cả chiều, Thiên Ngọc bị bắt nhặt bóng, lau bóng, trông coi đồ, làm đủ thứ việc rất chi là vớ vẩn. Cáu, nó phát cáu mà chưa làm được gì cho ra hồn cả. Nhẫn nhịn chịu đựng đến hơn 6 giờ thì tên Khang Duy mới chịu tha cho nó. Cộng cái icon toe toét nhìn muốn đấm, Khang Duy kèm theo một lời khen mùi mẫn:

- Em quả là có trách nhiệm trong công việc. Hôm nay em làm rất tốt, chiều mai lại đến nhé, nếu buồn có thể rủ cô bạn em cùng đi.

- Gì? - Nó bực mình hét ầm lên.

- Thế nhé, về trước.

Khang Duy vắt tấm áo lên vai đi thẳng, nụ cười thỏa mãn hiện rõ trên khuôn mặt. Mấy anh chàng còn lại cũng đến gần Thiên Ngọc an ủi. Khi mọi người đã đi hết, nó đập lia lịa hai tay vào đầu, quả thật xui xẻo. Hoàng Quân vẫn đang đứng đó, cậu đưa cho nó chai C2 rồi nhẹ nhàng nói:

- Nếu cậu mệt cứ nghỉ. Khang Duy là anh họ tớ, để tớ bảo anh ấy cho cậu nghỉ.

- Không cần! - Nó ngửa cổ tu sạch chai C2 trước ánh mắt ngạc nhiên của Hoàng Quân rồi tiếp lời. - Tớ không dễ thua như thế đâu. Anh ta muốn chơi tớ à? Tớ chơi đến cùng.

Đặt lại vỏ chai C2 vào tay Hoàng Quân, Thiên Ngọc đi thẳng ra ngoài sân bóng. Thiên Ngọc buồn cười thật, trước mặt người con trai mình thích sao không dịu dàng chút nào thế? Ai lại cầm chai C2 của người ta tu bằng hết rồi ném trả người ta cái vỏ vậy trời?

Nó hậm hực ôm cục tức về nhà, tắm gội xong thấy thoải mái hẳn, tâm trạng cũng đỡ chút chút. Ngồi xuống đối diện Nhật Linh, nó cất giọng não nề than thở:

- Mệt chết mất. Đã thế lúc ra về hắn còn dặn tớ mai lại đến nhé. Còn bảo là có thể dẫn bạn em đến đấy. Có tức không cơ chứ!

- Tớ là tớ không đi đâu nhé. - Nhật Linh xịu mặt, miệng méo xệch.

- Cậu sợ cái tên đi cùng tên khốn nạn đó hả?

- Gì chứ? - Nhật Linh bĩu môi. - Ai thèm, không thích là không thích thôi.

- Hắn đẹp trai thật! Thiên Ngọc nháy mắt nhìn Nhật Linh, vẻ mặt nham hiểm đến khó tả, Nhật Linh nhận ra cái cười ẩn ý, cô trợn mắt nhìn Thiên Ngọc như muốn đấm.

Thấy đẹp thì đi mà ngắm, đây chả quan tâm, cũng có liên quan gì đâu mà quan tâm? Nhật Linh lắc đầu nguầy nguậy rồi ôm chăn đi ngủ, mặc kệ Thiên Ngọc vẫn đang cười hỉ hả. - Gấu là rùa rụt cổ. - Ngọc cười thích chí rồi cũng tắt đèn.

- Nếu mai suy nghĩ lại nhớ bảo tớ đấy nhé. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro