Chương 8 : Kế Hoạch (p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Khang Duy có chút là lạ, thỉnh thoảng lại thấy cười một mình. Ném chai nước thẳng mặt Khang Duy kêu bộp một cái, Hải Đăng tiến lại gần dò hỏi:

- Hôm nay ăn nhầm thuốc chuột chăng?

- Cậu học được cái kiểu nói đấy bao giờ thế? - Nhặt chai nước lên, Khang Duy méo mặt, xoa xoa chỗ vừa hứng đạn rồi quay ra cáu bẳn. - Không biết, chỉ thấy kiểu đó khá thú vị.

- Thú vị. - Khang Duy cười khẩy, nhìn về phía gốc cây to cuối sân. - Tớ cứ có cảm giác cách nói này khá giống cô bé tên Nhật Linh của lớp Luật Kinh tế năm nay.

- Ừ, có lẽ.

- Gì chứ?

Khang Duy ngạc nhiên khi nghe câu trả lời kỳ lạ đó, anh nhìn thẳng vào mắt Hải Đăng, chờ đợi một câu trả lời đáng để nghe. Nhìn khuôn mặt hình sự của Khang Duy, Hải Đăng cười nhẹ:

- Không có gì đâu. Nói chuyện với cô ta hơi nhiều nên có vẻ bị nhiễm một chút.

- Tớ lại không cảm thấy vậy? Hay cậu thích cô ta thế?

- Không thể nào.

Hải Đăng hơi nhăn mặt, chuyện đó vốn dĩ là chuyện không thể xảy ra. Theo quan niệm của anh thì làm con nên nghe lời cha mẹ, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, vậy nên chẳng dại gì mà yêu một ai đó rồi nếu ba mẹ không đồng ý thì thật khổ sở.

Nhìn khuôn mặt đầy suy tư của Hải Đăng, Khang Duy cười ha hả, anh biết hết những suy nghĩ của kẻ đang nghĩ ngợi kia. Thằng bạn này của Khang Duy trước giờ vẫn ấu trĩ cộng cổ lỗ sĩ như thế.

Bây giờ làm gì còn thằng điên nào thích cái thể loại đính ước trước, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy chứ. Hải Đăng bực mình đứng dậy bỏ đi vội, nhìn bản mặt cười nham nhở của Khang Duy, Hải Đăng thấy bực mình.

Khang Duy vẫn đắm chìm trong trận cười xả láng, hai tay ôm chặt lấy bụng, cơ mặt hoạt động hết công suất. Xua xua bàn tay trước mặt cho khí cười thoát bớt khỏi miệng, Khang Duy đứng lên vỗ vỗ tay gọi cả đội tập trung.

Trời cũng đã về chiều, chuẩn bị về thôi, hôm nay bỗng dưng muốn cho hai cô nhóc kia nghỉ sớm. Anh nhìn thấy đôi mắt của cô bé Thiên Ngọc kia hơi thâm quầng, vậy mà vẫn cứ "tươi tỉnh" cãi nhau với anh cả chiều chỉ vì vụ đi nhặt bóng.

Anh cười hớn hở, rất có chí khí! Thiên Ngọc bóp chân bóp tay miệng không ngừng rên rỉ. Hôm nay Khang Duy dám bắt nó đi nhặt bóng rồi lau bóng liên tục. Nó đang nghĩ ra một số ý tưởng mới lạ, nếu cứ đúng như dự tính, chắc hẳn sẽ thú vị lắm đây. Bản cô nương nếu là nam nhi ắt hẳn là đại trượng phu, mà đại trượng phu không chơi mãi một trò, Khang Duy, lần này anh chết chắc.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nhờ Nhật Linh rên rỉ cả ngày nay, nó quyết định vẫn tiếp tục xông pha gia sư cho Khang Luân. Hôm nay nó có buổi gia sư cho Khang Luân, Nhật Linh cũng cần lấy xe đi ăn sinh nhật bạn. Cả hai đứa có duy nhất chiếc xe đạp đi mượn của bác chủ trọ, vậy thì ai đi ai đừng? Đang phân vân suy nghĩ thì thấy giọng Nhật Linh lanh lảnh như chích chòe bông:

- Anh đến rồi hả? Nhanh gớm.

Thiên Ngọc gật gật cái đầu cười hớn hở, chắc lại anh đẹp trai nào đến đón Nhật Linh đi rồi. Vậy là không phải lo lắng xe cộ gì nữa.

- Heoooooooooo...

Nhật Linh gọi lớn làm nó giật mình, nhăn nhó thò đầu nhìn ra bên ngoài. Á... cái gì kia, cái tên đứng ngoài kia chẳng phải Khang Duy sao? Ở đây làm gì? Chả nhẽ đến đón Nhật Linh đi sinh nhật bạn ? Nó gật gù rồi lại lắc đầu, không thể nào, làm gì có lý do gì mà phải vậy chứ.

Nhưng mà hình như có... người ta học khác năm nhưng cũng cùng khoa Luật Kinh tế cơ mà, quen biết nhau không có gì là không đúng cả. Nhưng tại sao nó lại mất công suy nghĩ vớ vẩn thế này nhỉ, trong lòng có chút gì đó không thoải mái cho lắm. Nó bước thêm vài bước, nhìn Nhật Linh cười gượng gạo:

- Vậy xe đạp để tớ đi rồi.

- Gì? - Nhật Linh tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Thiên Ngọc, lại quay sang nhìn Khang Duy tỏ vẻ bất ngờ.

- Mất bao nhiêu tiền điện thoại gọi anh ta đến đây đón cậu, không cảm ơn thì thôi lại còn đòi tranh xe đạp của người ta.

- Đón tớ? - Thiên Ngọc giương mắt nhìn Khang Duy đang cười cười.- Đúng thế hả?

- Ờ. Tôi nể mặt đàn em nên mới đến đấy nhá. Đừng tưởng bở.

- Tôi đã nói gì đâu? - Mặt Heo méo xệch.

- Thật là...

Khang Duy tưởng chừng chọc được Thiên Ngọc, ai dè bị chọc lại đến là mất mặt. Đưa ánh mắt nhìn Nhật Linh cầu cứu, Khang Duy nghệt mặt ra.

- Lắm chuyện. Biến hết đê cho nhờ cái. Đừng có ở đây làm tôi bực mình. Nhanh!

Nhật Linh hét ầm lên rồi đẩy Khang Duy và Thiên Ngọc đi. Mặt lộ rõ nụ cười nham nhở khó đoán. Trở về thời điểm cách đây tầm 3 tiếng. Khi mà Thiên Ngọc đang còn chăm chú ghi ghi chép chép thì điện thoại Nhật Linh cứ rung bần bật.

Xin chị Lệ An ra ngoài một chút, cô cũng chẳng nói với Thiên Ngọc câu nào. Quán café cách đó không xa, một anh chàng ngồi bàn gần cửa kính, xoay xoay ly cà phê trông rất đẹp mắt. Bên ngoài, có một cô bé dễ thương bước vào, đảo mắt xung quanh như tìm kiếm gì đó rồi đi về phía anh, ngồi phịch xuống.

- Anh gặp tôi làm gì đây?

- Đường đường là hội trưởng Hội Sinh viên G-Law mà mãi mới xin nổi số điện thoại của cô. Tên Quang đó, cô cho nó ăn bùa gì mà nhất nhất nghe cô vậy?

- Đó không phải việc của anh. - Nhật Linh thấy mình như đang bị Khang Duy đá xoáy nặng nề, bực mình ra mặt. - Nói chuyện chính đi.

- Thì tôi chỉ muốn hỏi cô thế thôi.

- Anh thích Thiên Ngọc? Và anh định hỏi tôi làm thế nào để cưa đổ cô ấy?

Nhật Linh đột ngột hỏi một câu làm Khang Duy giật bắn mình. Tự dưng nghĩ đến câu nói của Hải Đăng hôm nào đó "Cô ấy rất ngốc". Xin lỗi Hải Đăng nhé, cậu bị con cáo già này lừa rồi, còn chưa kịp nói gì cô ta đã đoán ra vấn đề chính rồi. Ơ mà cũng không đúng, đến cả anh còn không nghĩ là anh thích con nhóc tên Thiên Ngọc đó thì làm sao kẻ đang ngồi trước mặt anh đây lại dám khẳng định như vậy?

- Cô đoán ra sao?

Khang Duy bây giờ còn chả hiểu vì sao mình lại hỏi cô nhóc ngồi trước mặt câu đó. Nói vậy chẳng phải thú nhận những gì cô ta vừa nói là đúng sao? Còn chưa kịp suy nghĩ những lời tiếp theo, giọng cô đã vang lên, kéo Khang Duy ra khỏi những suy nghĩ hỗn tạp:

- Mặt anh hiện lên rõ ràng đó thôi.

Khang Duy méo mặt, rõ ràng anh không hề có ý đó, vậy tại sao nó có thể hiện lên trên mặt anh được chứ? Người ngồi trước mặt anh là cáo thật hay nai giả cáo? Anh cũng không biết, thôi thì nhắm mắt ừ bừa vậy. Phi lao thì phải theo lao, anh thì lại lỡ phi rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngồi sau xe Khang Duy về, Thiên Ngọc cứ thấy là lạ. Chả hiểu anh ta ăn phải thứ quái gì mà lại có thể tốt bụng như vậy. Một buổi tối bình yên trôi qua, chẳng có gì xảy ra hết. Hết giờ gia sư, Khang Duy lại đưa nó về, chẳng nói năng gây sự câu nào.

Nó bỗng nhiên thấy phát ớn, cứ như anh ta là người khác í. Lấy tay day day trán, nó lẩm bẩm mấy câu ngồ ngộ rồi ra vẻ bác học phân tích tình hình. Đột nhiên Khang Duy phanh gấp khiến người nó đổ về phía trước, ôm chầm lấy Khang Duy.

- Đừng có lợi dụng tôi. - Khang Duy lên tiếng châm chọc.

- Tôi mà thèm. - Thiên Ngọc đỏ bừng mặt leo xuống xe, ngước nhìn xung quanh rồi nghệt mặt ra. - Đây đâu phải nhà tôi?

- Thì rõ ràng không phải nhà cô.

Nó nghệt mặt ra sau câu nói rất thản nhiên của Khang Duy, nói như vậy là ý gì nhỉ? Hay nó lại bị Khang Duy xỏ mũi dắt đi rồi, lại bị anh ta lừa nữa?

- Cô nãy giờ cứ lẩm bẩm mãi một câu "Hôm nay anh ta sao thế nhỉ? Sao không chọc mình như mọi khi?". Tôi nghe ức chế nên kéo cô ra đây.

- Ặc! - Thiên Ngọc thấy thật sai lầm khi nãy giờ cứ tò mò về điều ấy. - Vậy anh định dưa tôi đi đâu mới được?

- Dạo.

Lại một lần nữa nó đeo bộ mặt ngồ ngộ. Đang yên đang lành bỗng nhiên được hội trưởng Hội Sinh viên Đại học G-Law chở ra đây để đi dạo! Chuyện này liệu có tin được không chứ? Nó lắc đầu, chắc chắn là anh ta có âm mưu gì đó, lẽ nào... muốn đẩy nó xuống hồ?

Gửi xe ở quán nước bên vệ đường, Khang Duy tự nhiên nắm tay nó đi dọc bờ hồ khiến nó giật mình. Gió hơi se se, nó bước sau Khang Duy chầm chậm. Anh ta đang nắm tay nó, ấm quá. Bàn tay con trai nhưng lại mềm và ấm vô cùng.

Ơ mà nó đang nghĩ cái gì í nhỉ. Chợt tỉnh ra khỏi giấc mộng, nó giật mạnh tay mình ra, mắt trợn lên giận dữ: - Cho tôi về giùm cái đi. Lạnh lắm rồi đấy cha nội. Khang Duy cởi áo khoác ngoài, khoác lên đôi vai nhỏ của nó.

Á... tim nó đập thình thịch liên hồi, thế là sao chứ? Vội vàng cởi áo ra đặt vào tay Khang Duy, nó quay đi giấu khuôn mặt đang bừng đỏ.

- Anh làm cái trò gì vậy, về giùm tôi với.

- Muốn ở đây bên em một lát thôi...

- Gì? - Thiên Ngọc há hốc mồm kinh ngạc, tay sờ lên trán Khang Duy, miệng lẩm bẩm. - Hôm nay dây thần kinh anh bị chập à? Nói gì vậy?

- Có mà dây thần kinh cô bị chập í. Tôi đang hát mà, mắc mớ gì nói với cô?

- Oắt đờ heo. Anh hát á?? - Thiên Ngọc bật cười ha hả. - Hát như đọc thơ thế á?

- Cô bị điên à. Tự đi bộ về đi.

Khang Duy tức mình bỏ đi, nhanh chóng ra lấy xe rồi phóng vội. Quái thật, đã bảo phải nhẹ nhàng với cô ta một chút rồi. Ấy vậy mà khi bàn tay nhỏ bé đó đặt lên trán lại cảm thấy trong lòng rộn lên, tim đập nhanh, chân run lẩy bẩy.

Sợ không giữ được bình tĩnh, Khang Duy vội vã nổi quạu lên rồi bỏ đi. Đúng thật là hết hơi! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cái gì cũng phải có lý do của nó chứ. Khang Duy rùng mình nghĩ đến một lý do quái gở. No no... không phải đâu! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro