Chap 10: Couple In School

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Quân đã đợi ở đó từ bao giờ, đài phun nước này cũng chính là nơi lần trước được nhắc đến là nơi “Hoàng Quân hẹn gặp”. Lần đó người hẹn là Khang Duy, nó rất mong được gặp cậu ấy, đợi mãi, cuối cùng chỉ nhận được một câu nói vô tình của tên-khốn-nạn đó. Nhưng giờ thì Thiên Ngọc lại muốn người hẹn mình là tên-khốn-nạn đó, muốn thấy bản mặt đáng ghét của anh ta. Chán thật, con người ta khi có thứ này rồi lại muốn lấy thứ khác, lúc có rồi lại không cần mà bỏ đi. Điều đó có gọi là sự tham lam? Hoàng Quân hôm nay hơi lạ, cách ăn mặc cũng chỉn chu, người lớn hơn nhiều. Buông một câu nói đùa, nó cười mỉm:

- Hôm nay cậu đẹp trai phong độ quá, Hoàng Quân!

- Tất nhiên! - Hoàng Quân khẳng định lại câu nói của nó rồi nắm lấy bàn tay nó kéo lên xe. - Chúng ta đi Thủ Lệ nhé.

Hoàng Quân muốn tỏ ra mình ga lăng một chút, muốn làm cô ấy vui trong ngày hôm nay. Tối nay là tiệc couple của Hội Sinh viên, ai có cặp có đôi sẽ cùng nhau đến để được chúc mừng hạnh phúc. Nếu hôm nay cậu nhận được lời đồng ý từ Thiên Ngọc, chẳng phải sẽ rất vui sao? Dẫn Thiên Ngọc đi ăn kem, uống trà sữa, chơi những trò chơi trong công viên đến lúc mệt phờ. Lâu lắm Thiên Ngọc không đi chơi như thế nên rất hào hứng cứ cười suốt. Trời dần về chiều, Hoàng Quân mới kết thúc cuộc vui bằng một chú heo bông nho nhỏ:

- Cậu biết tối nay Hội Sinh viên tổ chức tiệc gì chứ?

- Tớ không rõ, Gấu chỉ bảo với tớ là 7 giờ bắt đầu, và nhất định phải đi.

- Là tiệc Couple In School đấy. Những nhân vật chính sẽ là những cặp đôi mới trong năm nay của Hội Sinh viên.

- Ơ... - Thiên Ngọc chợt hiểu ra, một ngày hội thú vị như vậy, Nhật Linh đã có Khang Duy thì đi là phải rồi, còn nó, nó lấy lý do gì mà đến cơ chứ? Nó nhìn Hoàng Quân cố nở nụ cười tươi tắn - Vậy tớ đâu cần phải đi nhỉ?

- Đi chứ. - Hoàng Quân mỉm cười. - Vì cậu sẽ đến đó với vai trò là bạn gái của tớ. Đồng ý chứ?

- Tớ? - Gò má Thiên Ngọc ửng hồng, đôi mắt lảng sang hướng khác. - Là tớ sao?

- Tớ thích cậu Thiên Ngọc ạ. Làm bạn gái tớ nhé?

- Tớ... tớ cần phải suy nghĩ.

Thiên Ngọc vụt chạy đi, để lại Hoàng Quân đứng lạc lõng ở nơi ấy, gió thổi qua từng cơn nhè nhẹ, chú heo bông trên tay Hoàng Quân lạc lõng giữa không trung. “Tớ cần suy nghĩ”. Với những người khác, điều đó hoàn toàn bình thường, nhưng đối với Hoàng Quân bây giờ, điều ấy đã gần như một sự từ chối. Cho dù có là Khang Duy thích Nhật Linh thật thì cũng không chắc Thiên Ngọc sẽ thích Hoàng Quân, tình cảm ấy nó mù mờ, khó đoán.

_oOo_

Nhật Linh đang chuẩn bị một bộ đồ màu hồng nhạt tươi tắn. Oắt đờ heo??? Nhật Linh từ trước đến giờ rất ghét màu hồng, vậy mà bây giờ lại đang ngắm nghía bộ đồ màu hồng ấy. Đó là chiếc váy ngắn liền thân màu hồng nhạt rất đẹp mắt, ở eo có thắt một chiếc nơ bằng vải ren màu hồng mềm mại. Còn nữa, giày cao gót, đôi giày cao gót màu trắng giản dị nhưng rất hợp với bộ váy, khiến người ta cảm nhận được sự thanh khiết, dịu nhẹ. Nhưng mà... từ trước đến giờ Nhật Linh cũng ghét cả đi giày cao gót! Cô ấy không đi được giày cao gót, đi vào chân sẽ sưng tấy lên, bước cũng loạng choạng. Có lẽ nào sức mạnh của tình yêu to lớn như vậy, vì tình yêu, vì hôm nay là Couple In School, vì Nhật Linh sẽ sánh bước bên Khang Duy nên cô ấy quyết định thay đổi chăng?

Thiên Ngọc càng nghĩ càng thấy buồn bã, chắc tối nay nó sẽ ở nhà, đi cũng để làm gì cơ chứ! Chịu cô đơn hay làm kì đà cản mũi Nhật Linh với Khang Duy? Vừa thấy Thiên Ngọc đứng ngoài cửa, rõ ràng là nhìn Nhật Linh nhưng khi cô nhe răng nhìn nó thì nó lại không nhận ra điều đó. Nhật Linh đập mạnh tay xuống giường, hớn hở chỉ vào bộ váy và đôi giày cao gót, hỏi dồn:

- Đẹp không?

- Đẹp.

- Thích không?

- Thích.

Thiên Ngọc trả lời vô hồn như một cái máy, ấy vậy mà Nhật Linh vẫn vô cùng thích thú. Cô dúi ngay bộ váy áo vừa rồi vào tay Thiên Ngọc, mặt nở nụ cười tươi như hoa.

- Vậy mặc đi!

Thiên Ngọc giật mình chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Sao bỗng nhiên Nhật Linh lại bắt nó mặc cái này? Nó nhìn nhỏ bạn thân rồi lắc đầu nguầy nguậy, nhất quyết không mặc. Nhật Linh giấu bộ mặt tươi cười đi, trưng ra bộ mặt ức chế, mặt mày cau có làm bộ giận dỗi ngồi phịch xuống giường:

- Không mặc chứ gì? Vậy thì từ nay...

- Được rồi. Mặc là được ý gì.

Thiên Ngọc vội vã dỗ Nhật Linh. Nó biết mỗi khi cô bạn này giận dỗi thì rất đáng ghét, cô bé sẽ nhì nhèo bằng được thì thôi. Chỉ nghe có một câu của nó, Nhật Linh lại cười toe rồi ấn bộ đồ vào tay nó đẩy vào phòng tắm.

Đứng bên ngoài đợi, Nhật Linh cứ thấp tha thấp thỏm, tiền lương tháng đầu tiên ở tiệm gà rán đã đổ hết vào bộ đồ này, vẫn đang còn nợ “Anh bá” một khoản kha khá nữa. Dù xót ruột lắm đấy vẫn phải cắn răng mà mua, cầm túi đồ về mà nước mắt Nhật Linh cứ rơi lã chã. Khổ thế này để làm gì, chẳng biết là Thiên Ngọc có hiểu không!

Thiên Ngọc bước từ trong nhà tắm ra, thật sự  trông rất đáng yêu, dáng nó cũng cao nên diện đôi giày này cùng chiếc váy ngắn lại càng tôn dáng. Nhật Linh đứng nhìn một hồi rồi vỗ tay hào hứng, chạy ra ngoài gọi chị hàng xóm sang trang điểm cho nó. Đúng rồi, đi dự tiệc phải trang điểm một chút cho xinh. Nhật Linh đứng ngồi không yên, cứ đi đi lại lại đợi thành quả của mình.

- Xong!

Chị hàng xóm đứng lên ngắm nghía lại “tác phẩm” của mình. Tuyệt thật! Nhật Linh hét ầm lên rồi cảm ơn chị rối rít, đẩy Thiên Ngọc ra trước gương. Thiên Ngọc hôm nay xinh xắn đến lạ, dưới cặp kính kia, đôi mắt được tô vẽ cầu kì nhưng nhìn vẫn rất tự nhiên và tươi tắn, đôi môi căng mọng, gò má ửng hồng duyên dáng.

- Heo nhà mình thật xinh xắn, thật đáng yêu! Đi nhanh nào.

Ngầm làm một phép so sánh đơn giản giữa nó và Nhật Linh, Thiên Ngọc thấy kì kì. Hôm nay Nhật Linh bắt nó đeo túi xách điệu đà, mặc bộ váy ngắn duyên dáng, mang giày cao gót, lại còn trang điểm. Trong khi đó, Nhật Linh lại mặc quần soóc, áo phông, đeo túi chéo, đi tông, để nguyên bộ mặt mộc đang giục nó đi nhanh. Nó nhíu mày, kéo áo Nhật Linh dò hỏi:

- Còn cậu? Cứ thế này mà đi à?

- Không thế này thì thế nào??? - Nhật Linh méo mặt nhìn.

- Ví dụ như đi giày cao, mặc váy, trang điểm.

- Không thích, không thích. Đi nhanh không muộn bây giờ.

Bước từng bước dài trên phố, bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào Thiên Ngọc, hôm nay nó bỗng nhiên trở thành trung tâm của vô số ánh nhìn. Hội trường đông đúc người, bây giờ mới biết thành viên của Hội Sinh viên nhiều như thế. Khang Duy đứng ở trên khán đài, chủ trì lễ hội. Màn văn nghệ đầu tiên được biểu diễn: Nhảy Hiphop. Khang Duy, Mr. Khang Duy - đôi chân vàng của G-Law. Đôi chân của anh đá bóng cực siêu không nói làm gì, anh còn nhảy siêu đẹp, siêu-siêu-siêu đẹp thu hút ánh nhìn của biết bao nhiêu cô gái. Nó đứng lặng yên nhìn từng chuyển động uyển chuyển của anh, thật sự rất đẹp mắt, khiến con người ta phải xiêu lòng.

Thấy đôi mắt Thiên Ngọc cứ dán chặt về một điểm nhìn, Nhật Linh khẽ cười. Chỉ một chút nữa thôi, Khang Duy sẽ tuyên bố chủ đề chính của bữa tiệc, cây bút có gắn heo bông nhỏ xinh phải lùng sục khắp Hà Nội hai ngày nay và hoa hồng nhung đã chuẩn bị xong hết. Thiên Ngọc sẽ bẽn lẽn gật đầu đồng ý, Happy Ending. Nhật Linh nghĩ đến mà cười tít mắt, còn Thiên Ngọc chắc chắn sẽ rất bất ngờ, sau đó là rất vui.

Nhưng trên sân khấu hôm nay đâu chỉ có mình Khang Duy. Hoàng Quân đang cố giữ từng bước nhảy trên sân khấu, mồ hôi nhỏ giọt trên khuôn mặt, đôi mắt hướng về phía Thiên Ngọc. Thoáng giật mình, thoáng vụt tắt hi vọng. Đôi mắt kia bây giờ đang nhìn về phía Khang Duy, ngắm nhìn anh ấy trong một cảm xúc suy tư lẫn lộn. Chẳng lẽ cô đã thích Khang Duy rồi? Hay là vì ánh sáng hào nhoáng xung quanh Khang Duy quá lớn, đã che mất Hoàng Quân? Nhưng dù vì lí do gì thì Hoàng Quân cũng phải ngăn điều này lại, phải làm cái gì đó, ngay bây giờ...

Xong phần mở màn hết sức hoành tráng, hội trưởng Hội Sinh viên phong độ của chúng ta mới đứng lên trước toàn trường tuyên bố lý do:

- Thưa toàn thể các bạn. Theo truyền thống của trường chúng ta, hôm nay là ngày được Hội Sinh viên mong chờ nhất năm. Đó là ngày công bố các cặp đôi của Hội Sinh viên để tất cả chúng ta chúc mừng cho họ, chúc họ luôn vui vẻ, hạnh phúc. Không chỉ vậy, bữa tiệc này còn là cầu nối cho tất cả nam nữ thanh niên, các bạn có thể làm quen với nhau, và biết đâu, sẽ nhanh chóng tìm được một nửa của mình.

Tiếng vỗ tay rầm rầm vang dội khắp hội trường. Khang Duy giơ hai bàn tay yêu cầu mọi người giữ trật tự, anh tiếp tục chương trình, dẫn bữa tiệc vào nội dung chính.

- Nếu bạn đã có người yêu, hãy nói cho chúng tôi biết đó là ai, bạn muốn nói gì với người đó. Còn nếu bạn đang để ý một chàng trai hay cô gái nào đó có mặt ở đây, hãy mạnh dạn tỏ tình. Ai trước nào? Nếu không có ai tiên phong thì...

- Tôi.

Giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên, tất thảy mọi người đổ dồn về phía Hoàng Quân. Cậu bước lên sân khấu dưới ánh đèn rực rỡ. Cầm lấy chiếc micro, Hoàng Quân bước gần về phía Thiên Ngọc, giọng nói dịu dàng:

- Cho tớ câu trả lời bây giờ được chứ?

- Trả lời gì chứ?

Mặt Nhật Linh xen vào đứng giữa Hoàng Quân và Thiên Ngọc xám ngoét, có lẽ nào Hoàng Quân tỏ tình với Thiên Ngọc rồi? Không được, hôm qua tên Khang Duy kia vừa mới phải thú nhận với cô tình cảm của hắn, hôm nay lại để kẻ khác nẫng tay trên sao? Cô không để mọi chuyện diễn ra như vậy được. Nhật Linh bám chặt lấy tay Thiên Ngọc, đôi mắt ánh lên những tia nhìn khó hiểu:

- Nói gì đi chứ, Heo...

- Tớ...

Thiên Ngọc bối rối, mặt đỏ bừng nhìn lên khán đài. Khang Duy đứng lặng yên, nhìn thẳng về phía ấy, vào thời điểm này, anh không làm gì được cả. Nhật Linh vẫn cất giọng hốt hỏi nó dồn dập, đôi mắt ánh lên dòng nước mằn mặn, như chực rơi xuống.

- Heo. Cậu đừng nói gì được không? Cậu có biết tớ đưa cậu đến đây để làm gì không thế?

- Gấu à... - Thiên Ngọc dịu giọng.

- Cậu yên lặng đi, không nói gì hết. Đi về, không có tiệc tùng gì cả. - Nhật Linh gắt ầm lên như điên, quay sang trừng mắt nhìn Hoàng Quân. - Còn cậu nữa, trả lời gì chứ, đây đâu phải giờ kiểm tra một tiết.

- Cậu có thể đừng quan tâm chuyện này được chứ?

Nó hất bàn tay Nhật Linh ra, bước ngược lại về phía Hoàng Quân, Khang Duy vẫn trên khán đài, đứng yên bất động, đôi mắt anh băng lạnh nhìn thẳng về phía nó, có chút buồn giấu thật sâu trong đôi ngươi đen thẫm. Anh cúi mặt vô thức còn nó khẽ nhún vai, gật đầu:

- Tớ đồng ý!

Ruỳnh! Sét đánh ngang tai, âm thanh kinh dị ấy lọt vào lỗ tai ba con người. Khang Duy nghe tim như thắt lại, vẫn cố gắng nở nụ cười vui vẻ, “Cùng chúc mừng cho cặp đôi mới này của trường ta năm nay nhé”. Tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên, Hương Ly cũng vỗ tay, từng tiếng vỗ tay rời rạc, răng nghiến vào nhau nghe ken két, “Thiên Ngọc! Cô đợi đấy”. Vậy là bắt đầu từ giây phút ấy, hai mảnh ghép nào đó như kiểu bị thất tình, đứa thứ ba còn lại chính là con gấu ngu ngốc, đang điên lên vì nhận ra sự ngu ngốc level bá đạo của mình. Nhật Linh cúi đầu im lặng, giờ thì cô biết cô sai rồi. Nước mắt cứ thế rơi lã chã không ngừng lại, cảm giác tội lỗi dường như hòa cùng mạch máu ăn sâu vào cơ thể.

Nhật Linh kéo Thiên Ngọc bỏ đi vội vã. Hương Ly mắt ngân ngấn nước, đứng trước mặt Hoàng Quân chỉ biết cười, nụ cười khó nhọc gượng gạo:

- Sao cậu làm vậy?

- Tớ thích Thiên Ngọc. - Giọng Hoàng Quân nhỏ lại.

- Vậy còn tớ? Còn chuyện giữa hai gia đình chúng ta?

- Hương Ly. Tình cảm là thứ không thể ép buộc. Chuyện này ba mẹ tớ sẽ thông cảm thôi.

- Cậu nghĩ tớ sẽ để yên cho cô ta à?

- Tớ tin cậu sẽ không làm thế.

Hoàng Quân khẽ cười rồi cũng bỏ đi, không khí bữa tiệc chùng hẳn xuống. Cái cậu Hoàng Quân ấy. Cô bé được cậu ấy tỏ tình. Cô bé vừa rồi cậu ấy gọi là Hương Ly. Cô bé cứ nhắng nhít ầm ĩ ban nãy. Rốt cuộc đã có chuyện gì, rốt cuộc chuyện thế nào? Hình như không ai hiểu được. Khang Duy bật lớn một bản nhạc, anh lại hăng say nhảy trên sân khấu, không khí ồn ào náo nhiệt trở lại, tiếng hò hét ồn ã lại rộ lên khiến mọi người quên đi khung cảnh vừa rồi.

Trật! Khang Duy ngã khuỵu trên khán đài, lần đầu tiên những bước nhảy của anh sai nhịp khiến chân anh đau nhức. Có ai đó nói, hãy để nỗi đau thể xác xóa đi nỗi đau của con tim. Anh đã làm như vậy rồi đấy, nhưng hình như điều đó chỉ là giả dối, vì bây giờ tim anh vẫn đau, thậm chí còn rất đau, rất rất đau.

_oOo_

Nhật Linh uể oải bước vào phòng, khuôn mặt u tối không còn cảm xúc.

- “Tớ đồng ý!”. Đồng ý cái con khỉ ý. Cậu thích Hoàng Quân à?

- Ừ.

- Nói dối.

Nhật Linh không chịu, cô dù sao cũng đã chuẩn bị rất nhiều cho chuyện giữa Thiên Ngọc và Khang Duy. Tại sao giờ lại phải đứng nhìn thành quả của mình sụp đổ vào tay kẻ khác chứ? Người Thiên Ngọc thích là Khang Duy, cô dám chắc là như thế!

Nhật Linh cứ đi bên cạnh lải nhải mãi về Khang Duy, về Hoàng Quân. Nhật Linh bây giờ có thể đọc được cả những suy nghĩ mà Thiên Ngọc đang nghĩ, đúng là nó không thể giấu cô bạn thân này được điều gì. Nhưng vậy thì sao chứ? Chẳng phải là Nhật Linh cũng thích Khang Duy sao? Khang Duy cũng thích cô ấy mà, sao cô ấy cứ ra sức lải nhải những câu vô nghĩa như vậy?

- Xin cậu đừng như thế được không? - Nó mệt mỏi lên tiếng. - Cậu đừng trẻ con như thế, chúng ta lớn hết rồi. Và chuyện tình cảm thì không thể ép buộc ai được, phải giải quyết bằng hành động của người lớn.

Thiên Ngọc chấm dứt cuộc nói chuyện bằng chất giọng có chút bực bội. Nhật Linh chán nản bò lên giường, nhắn tin cho Hoàng Anh mà than thở: “Bá ơi, cấp cứu. Con đang thất bại thảm hại rồi!”

_oOo_

Khang Duy không lên tiếng trách cứ Nhật Linh, chỉ lẳng lặng làm việc, im ắng đến đáng sợ. Nhật Linh trước giờ ghét nhất sự im lặng đấy. Bây giờ Thiên Ngọc đồng ý làm bạn gái Hoàng Quân rồi thì thật khó nghĩ, chịu thua cái tính nết bảo thủ của nó. Nhật Linh cả ngày cũng thở dài thườn thượt, mặt dài như cái bơm, chán nản, buồn rầu. Tối nay Thiên Ngọc đi gia sư cho Khang Luân, nó cũng đã nghỉ mấy ngày rồi, hôm nay bác Khang Việt gọi điện đến nhắc nhở nó mới miễn cưỡng ép mình đi. Dù sao thì giữa Thiên Ngọc và Khang Duy thật ra cũng chẳng có chuyện gì, không việc gì mà phải tránh mặt nhau hết, việc của ai người nấy lo thôi.

Thằng nhóc Khang Luân vẫn ngồi như tượng, không chịu làm bài tập gì cả. Lấy cho nó một cái kẹo mút, nó cũng chẳng có phản ứng gì. Thiên Ngọc ức chế xách tai thằng nhóc mà gào ầm lên:

- Rốt cuộc em muốn gì đây hả nhóc?

- Em muốn tìm bút chì gấu bông của em. Không thấy nó em không học đâu.

- Sao bảo ghét gấu, gấu chỉ của con gái cơ mà?

- Bạn Mi ngồi bàn trên tặng em.

Thiên Ngọc chán nản lắc đầu, đúng là trẻ con, nói rồi sẽ quên, có đau đớn gì cũng quên, nhanh quên lắm. Giá được làm trẻ con thì tốt, suốt ngày chỉ cần ăn chơi mà không cần suy nghĩ, nhẹ người. Nó chợt cười, hóa ra người ta luôn khao khát những thứ không thuộc về mình, rồi đến khi có được nó thì lại không hứng thú nữa. Con người, quả thật rất tệ.

- Anh Duy í, đã bảo mượn một tí thôi, mua được bút heo bông rồi thì phải trả người ta chứ.

- Thiên Ngọc im lặng, có chút gì đó thoáng qua đôi mắt, “Sao lại phải tìm bút gắn heo bông chứ? Sao lại phải là heo bông?”. Khóe mắt rưng rưng, bờ môi nó khẽ giật lên một chút, im lặng quá.

- Chị lên đó lấy hộ em nhé?

Tiếng thằng nhóc Khang Luân giúp Thiên Ngọc thoát ra khỏi mớ suy nghĩ bùng nhùng ban nãy. Bước từng bước nặng nề sang phòng Khang Duy, nó run rẩy gõ cửa. Vừa chạm tay vào cánh cửa đã tự động bung ra, cửa không khóa. Nó hơi ngượng nghịu cúi mặt bước vào, tưởng tượng ra Khang Duy sẽ nhăn mặt mà chửi ầm lên. Nhưng... im lặng. Cái lặng như tờ khiến nó ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Khang Duy đang nằm lên cuốn sách Luật chuyên ngành dày cộp, gọng kính đặt hơi lệch khỏi đôi mắt, bàn tay thõng xuống trông mệt mỏi. Mấy ngày không gặp, nó cũng không biết anh ta đã làm những gì mà lại mệt mỏi đến mức này. Cứ lặng đi ngắm nhìn Khang Duy như thế, đôi mắt nhắm nghiền sau gọng kính đặt lệch cứ xoáy vào tâm trí nó. Sống mũi cao cùng bờ môi mỏng kết hợp hài hòa tạo cho vẻ mặt vốn hoàn mỹ lại càng thêm hoàn mỹ.

Thiên Ngọc chìm trong suy nghĩ mông lung rồi bỗng nhận ra một sự thật... Chả biết con muỗi đó từ đâu bay đến, khẽ đậu lên gò má kia...

“Pẹp!”

- Đồ con muỗi mất dạy. Dám đốt ôngggggggg..............

Vậy là xong! Phút giây lãng mạn ngọt ngào bị đập bẹp rúm bởi một con-muỗi-mất-dạy nào đó. Thiên Ngọc không nhịn được bật cười. Trên mặt Khang Duy hiện giờ, xác con muỗi vừa được phủi xuống đất nhưng dấu vết của nó vẫn còn in hằn trên mặt anh. Á, giấu mặt vào đâu đây? Khang Duy thấy mất mặt kinh khủng, ngồi cười ngây ngô như dại, chả biết nói gì hết. Thiên Ngọc không hiểu sao cứ tiến lại gần Khang Duy, đưa tay định lau đi vệt đen trên mặt anh. Bỗng tay anh run run, nắm chặt bàn tay nó khi còn đang giơ lên nửa vời.

Thiên Ngọc như thoát khỏi giấc mộng, vội giằng tay khỏi tay anh vùng chạy. “Mình vừa làm cái quái gì thế nhỉ? Đó là người mà Nhật Linh thích mà, mình thích Hoàng Quân... Mình bị điên rồi...”. Khang Duy đứng phía sau im lặng, bàn tay vẫn còn giữ nguyên tư thế lúc nắm lấy bàn tay nó, lạnh, hụt hẫng.

Chạy vào phòng Khang Luân như ma đuổi, mặt nó méo xệch. Thằng nhóc Khang Luân nhăn nhó kéo áo nó đòi bút. Đến giờ nó mới nhớ ra lý do vì sao nó lại vào phòng Khang Duy, nó nhìn thằng nhóc Khang Luân cười thê thảm rồi lẩm bẩm:

- Tìm không thấy.

- Chị đã nói sẽ tìm hộ em cơ đấy. - Nhóc Khang Luân tỏ vẻ giận dỗi.

- Nhưng chị tìm không thấy mà...

- Không biết. Chị tìm đi!

Thằng nhóc Khang Luân tỏ vẻ giận dữ. Gì chứ, ít nhất bây giờ Thiên Ngọc cũng là cô giáo của nó. Học trò mà nói với cô giáo thế đấy, cứ như sai osin vậy.

- Đây. Mày lắm chuyện vừa thôi nhóc.

Khang Duy từ ngoài bước vào, tay cầm chiếc bút chì gắn gấu bông, mặt tối sầm. Khang Luân nhận chiếc bút từ tay anh trai, thấy hàn khí toát ra kinh hãi, bủn rủn chân tay ngồi im làm bài tập Thiên Ngọc giao. Thằng nhóc này cha mẹ nó không sợ, nhưng riêng anh trai nó, chỉ cần lườm một chút là nó đã thấy sợ lắm rồi.

Thấy thằng nhóc Khang Luân ngồi chăm chỉ học hành, Thiên Ngọc mới quay ra lí nhí được câu cảm ơn. Khang Duy hơi ngập ngừng, rút cây bút chì có gắn heo bông trong túi ra, dúi vào tay nó.

- Đằng nào cũng mua rồi. Tôi tính tặng cô gái tôi thích nhưng không tặng được. Thấy nó khá hợp với cô nên cho cô. Không cần cảm ơn.

Khang Duy nói một hơi dài rồi chạy vội về phòng mình, đóng chặt cửa lại. Thiên Ngọc cầm cây bút, mặt ngẩn ra. Cũng đúng, nếu mua cho Nhật Linh phải mua bút gắn gấu bông thế kia chứ. Chắc tại sợ đụng hàng với thằng em mới mua heo bông, ai dè Gấu không thích. Thôi kệ vậy, Thiên Ngọc không suy nghĩ gì nhiều, cất chiếc bút chì xinh xắn vào cặp, thật sự cây bút rất đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro