Chap 13 : Cảm ơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật Linh đi khỏi, Thiên Ngọc lễ phép mời bà ngồi xuống giường, cô ngồi phía đối diện, đôi mắt ánh lên chút tò mò.

Người phụ nữ lên tiếng xóa đi chút tò mò trong lòng Thiên Ngọc, nó khẽ bật lên tiếng vâng, đôi mắt cúi xuống hơi bối rối.

Bà Lê Thùy nhếch mép tỏ vẻ khinh khỉnh, người con gái trước mặt bà quả thật không có gì đặc biệt. Không quá xinh đẹp như Hương Ly và cũng không hề có chút gì đặc biệt trên khuôn mặt. Cách nói chuyện cũng quá ư thiếu phép tắc khi mà dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người lớn. Bà đợi một chút trước vẻ bối rối của nó, tiếp tục lên tiếng:

- Ta muốn cô buông tha cho Hoàng Quân nhà ta có được không?

Thiên Ngọc giật mình, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía mẹ Hoàng Quân. Bà không nhìn nó, vẫn lạnh lùng lên tiếng:

- Ta không biết cô đã dùng cách nào quyến rũ nó, nhưng Hoàng Quân nhà ta không thể lấy cô được. Cả ta và ba của nó đều không đồng ý cho hai người đâu.

- Xin lỗi bác. - Thiên Ngọc cảm thấy như đang bị xúc phạm. - Cháu không làm gì đến mức phải quyến rũ Hoàng Quân đâu ạ.

- Cái này ngoài cô đâu có ai biết được cô đã làm gì. Nhưng ta cảnh cáo cô, tránh xa con trai ta ra. Ta chỉ có một người con dâu duy nhất là Hương Ly, cô hiểu chứ?

- Cháu rất xin lỗi bác. - Mặt Thiên Ngọc xám lại. - Nhưng cháu cũng không muốn làm con dâu bác chút nào đâu ạ.

“BỐP!”

- Còn dám hỗn với ta? Không đủ tư cách.

Bà Lê Thùy tát Thiên Ngọc một cái đau điếng rồi đứng lên xách túi bỏ đi. Ướt. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Thiên Ngọc không phải là một đứa con gái hư hỏng, dám hỗn với người lớn. Nhưng hôm nay mẹ Hoàng Quân đã xúc phạm đến cái gọi là lòng tự trọng của nó rồi. Quyến rũ ư? Nó không quyến rũ Hoàng Quân như những gì mà bà nói. Bà đã có gia đình, ắt hẳn bà cũng từng yêu, cũng phải biết rằng tình cảm là thứ không thể ép buộc hay miễn cưỡng được chứ.

Chính bản thân nó cũng chẳng biết làm gì vào lúc này. Người nó yêu không phải Hoàng Quân, nhưng hình như nói rằng nó đã lợi dụng Hoàng Quân để quên đi Khang Duy là đúng. Vậy là nó cũng đã sai. Làm thế nào mới có thể thoát khỏi mối quan hệ rắc rối này bây giờ? Thật sự rất đau đầu.

_oOo_

Ngồi ở quán nước đối diện nhà trọ, thấp thoáng thấy bóng bà Lê Thùy đi ra, Nhật Linh vội vã chạy về nhà. Thiên Ngọc ngồi trên giường, nước mắt lã chã rơi khiến cô vừa lo lắng, vừa thắc mắc. Tay không ngừng lay lay vai Thiên Ngọc, Nhật Linh lo lắng hỏi:

- Sao thế? Có chuyện gì vậy? Bà ấy là ai thế?

- Mẹ Hoàng Quân.

- Hở? Bà ấy đến đây làm gì?

Câu chuyện được Thiên Ngọc kể tóm tắt lại, vừa kể vừa cười. Hay thật, chuyện này chẳng hay ho gì nhưng lại khiến người khác buồn cười quá thể. Nhật Linh chán nản cúi đầu cũng chẳng biết phải giải quyết như thế nào. Nếu nói chia tay với Hoàng Quân, Thiên Ngọc cũng cảm thấy thoải mái, cũng đúng với ý nguyện của mẹ cậu ấy. Nhưng chỉ sợ rằng Hoàng Quân sẽ bị tổn thương, cậu ấy sẽ nghĩ sai về mọi chuyện. Nhưng nếu cứ tiếp tục mối quan hệ này, Thiên Ngọc sẽ phải chịu đau khổ, giày xé trong lòng, ba mẹ Hoàng Quân có lẽ cũng sẽ chẳng để nó yên. Đọc tiểu thuyết nhiều, Thiên Ngọc cũng từng mong muốn một ngày nào đó mình sẽ được làm nhân vật chính, sẽ có một tình yêu viên mãn, hạnh phúc. Nhưng đời người không đẹp như tiểu thuyết, ngay lúc này nó mới nhận ra. Và cũng chẳng có cô tiên ông bụt nào giúp được nó cả. Mọi thứ vốn dĩ chẳng suôn sẻ gì nay càng mù mờ, đen tối.

- Hey!

Tiếng gọi lớn vang lên từ bên ngoài. Quái thật, hôm nay Hoàng Anh đến mà không thèm gọi đứa nào ra đón. Bình thường có thế này đâu cơ chứ. Nhật Linh hớt hải chạy ra kéo Hoàng Anh vào phòng, đóng sầm cửa lại.

- Có vụ gì mà hai đứa lại ra như vậy?

- Chuyện lớn. - Nhật Linh đáp cụt lủn.

Bấy giờ Hoàng Anh mới nhìn sang Thiên Ngọc, những giọt nước mắt còn chưa lau hết cứ thi nhau rơi xuống. Nhật Linh chỉ thở dài lắc đầu, không khí thật sự có mùi hắc ám. Xua xua tay cho át bớt không khí khó chịu kia, Hoàng Anh vỗ vai Thiên Ngọc đùa đùa:

- Nào, cháu gái ta đang có chuyện gì đây? Thất tình hay thất... học?

Dường như câu đùa của Hoàng Anh đến không đúng thời điểm, Thiên Ngọc gạt đi những giọt nước mắt nóng hổi, mặt vẫn tối sầm. Nhật Linh đứng yên dựa lưng vào tường, nét mặt nghiêm túc đến đáng sợ.

Hoàng Anh đoán có vấn đề gì đó đã xảy ra, khá nghiêm trọng. Cất bộ mặt te tởn bình thường đi, Hoàng Anh chăm chú lắng nghe, đợi Nhật Linh nói ra cái điều kinh khủng nào đó.

- Mẹ Hoàng Quân vừa đến tìm Heo, bà ấy không muốn Heo và Hoàng Quân yêu nhau.

- Tốt! - Hoàng Anh vỗ tay mạnh một cái. - Vậy thì chia tay quách thằng nhóc đó đi. Đằng nào người mà Heo nhà ta thích cũng là tên Khang Duy nào đó mà?

- Sẽ chia tay thế nào đây bá? - Thiên Ngọc chợt cất giọng, thoáng buồn. - Nếu nói chia tay, Hoàng Quân có lẽ sẽ nghĩ tất cả là tại ba mẹ cậu ấy, sẽ không đồng ý. Còn nếu không thì...

- Bá... - Hoàng Anh giọng lí nhí. - Không biết!

Nhật Linh chán nản nhìn Hoàng Anh hằm hằm như muốn đấm, câu trả lời của Hoàng Anh thật sự không thỏa đáng. Chơi với nhau cũng khá lâu, trong hội luôn có Hoàng Anh là người sáng suốt nhất. Nhưng bây giờ câu trả lời của Hoàng Anh lại là câu “Không biết” cụt lủn, vô dụng.

- Có lẽ nên nói rõ với Hoàng Quân, nói với cậu ấy là cậu không hề thích cậu ấy, ngay từ đầu.

- Nói như vậy khác nào nói với cậu ấy rằng mình đã lợi dụng tình cảm của cậu ấy từ đầu. - Nhật Linh chán nản lắc đầu.

- Không có sự lựa chọn nào khác.

Thiên Ngọc nghe Nhật Linh và Hoàng Anh lời qua tiếng lại tìm giải pháp lại càng thấy nhức đầu. Sao những chuyện như thế này lại có thể xảy ra với nó chứ? Nó không phải kiểu người thích suy nghĩ quá nhiều, cũng không phải kiểu người muốn trở thành trung tâm của vũ trụ. Nhưng bây giờ có thể nói nó đang là trung tâm, là nguyên nhân gây ra mọi rắc rối này.

_oOo_

Xe vừa dừng, bà Lê Thùy đã nhìn thấy cậu con trai Hoàng Quân yêu quý đứng đợi ở cửa. Trả tiền cho tài xế, bà từ từ tiến lại gần.

- Tại sao không vào nhà?

......

- Vào nhà đi. Có gì vào trong hãy nói.

Cánh cửa bật mở, bà chậm rãi bước vào. Hoàng Quân vẫn yên lặng theo phía sau. Hôm nay Hoàng Quân có chút kì lạ. Giờ đã là xế chiều, bình thường Hoàng Quân sẽ ở nhà xem ti vi hay nấu những món ăn cho bữa tối. Hoàng Quân khá thích nấu ăn và nấu rất ngon nên cũng thỉnh thoảng vào bếp. Nhưng hôm nay khác, có lẽ cũng vừa đi đâu về. Bà ngước đôi mắt về phía chiếc xe ngoài cổng, có một bó hoa nho nhỏ, có lẽ là đi gặp con bé đó. Bà khẽ thở dài, đặt lưng xuống ghế sofa rồi lên tiếng hỏi:

- Con có chuyện muốn nói với ta?

- Mẹ đến đó làm gì? - Hoàng Quân lạnh lùng.

Bà Lê Thùy có vẻ hiểu ngay vấn đề mà cậu con trai đang muốn đề cập đến nhưng vẫn không muốn trả lời. Mắt bà khẽ nhắm lại.

- Nhà Thiên Ngọc. Mẹ đến đó làm gì?

- Ta không thích con bé đó. Ta đến để yêu cầu nó tránh xa con ra. Ta thật không hiểu con bé đó có gì tốt mà con lại thích, nó đã quyến rũ con bằng cách nào vậy?

- Không phải là cô ấy quyến rũ con hay gì cả. Sao mẹ lại làm vậy chứ?

- Con không cần bảo vệ nó, ta đã nghe Hương Ly nói hết rồi. Cả quãng đời còn lại của ta chỉ muốn Hương Ly là con dâu, nhất định không phải ai khác.

- Mẹ.

- Im đi. Ta cấm con quen con bé đó.

- Mẹ.

Hoàng Quân gần như gầm lên. Khuôn mặt bừng đỏ nhìn thẳng vào bà Lê Thùy. Bà có đôi chút giật mình, ngồi thẳng dậy, Hoàng Quân đang quá kích động rồi.

- Tại sao con lại mù quáng như vậy chứ? Ta không cho phép. Nhất định không cho phép.

- Con không hiểu lúc trước ba mẹ đã làm thế nào để nhận được sự đồng ý của ông bà. Để bây giờ cái chuyện hứa hôn vớ vẩn ấy lại truyền đến thế hệ sau là con đây. Nếu đúng như lời hứa thì chẳng phải người ba lấy sẽ là cô Thủy Lan chứ đâu phải mẹ?

“BỐP!”

Mặt Hoàng Quân đỏ bừng lên. Cái tát nhẹ nhưng lại khiến gó má Hoàng Quân thêm ửng đỏ. Bà Lê Thùy day trán rồi bỏ vào phòng trong, bà có lẽ cần nghỉ ngơi. Nghe những lời khó nghe như vậy từ đứa con trai làm bà cảm thấy rất khó chịu. Có khi nào đứa con gái đó khiến con trai bà như thế? Vậy thì càng phải ngăn cản, nhất định phải ngăn cản chuyện này.

Hoàng Quân vẫn đứng im lặng ngoài phòng khách. Khuôn mặt không chút biểu cảm nào, cậu không thích việc này chút nào, lẽ nào ba mẹ lại không thông cảm cho cậu chứ? Có lẽ nào lại là Hương Ly làm vậy. Cậu tin Hương Ly là người hiểu biết, không thể vì chút chuyện tình cảm mù mờ mà lại làm những chuyện như thế này, nhất định thế.

_oOo_

Dạo này không gặp Thiên Ngọc, từ hôm Nhật Linh đi bệnh viện thì Thiên Ngọc cũng tạm thời xin nghỉ gia sư cho Khang Luân vài buổi. Ông Khang Việt thấy có chút tò mò, bà Thục Trinh thì có vẻ càng lúc không hài lòng vì cô gia sư này. Đứa con trai thứ Khang Luân của bà càng lúc càng lười mà gia sư vẫn bặt vô âm tín.

- Khang Duy này. - Ông Khang Việt lên tiếng gọi.

- Vâng. Thưa ba.

- Con quen Thiên Ngọc chứ? Cô bé gia sư của Khang Luân.

-Vâng. Con và cô ấy học cùng trường mà ba.

- Vậy... - Ông Khang Việt tỏ vẻ hài lòng, ôn tồn nói. - Vậy giúp ta gặp cô ấy, nói cô ấy tối nay nhớ đến kèm Khang Luân học.

- Vâng. Thưa ba.

Khang Duy gật đầu vâng dạ rồi cũng đứng dậy chuẩn bị đến trường. Cuối cùng cũng có lý do đi gặp Thiên Ngọc rồi, mấy ngày nay không nhìn thấy, gọi cũng không liên lạc được. Chắc là vẫn còn tức cái chuyện để con bé Nhật Linh đó phải đi bệnh viện. Không biết cô ta đã giải thích hết cho Thiên Ngọc nghe chưa nữa. Mà nếu giải thích rồi thì sao nhỉ? Anh vẫn làm gì còn lý do nào chính đáng để mà tiếp xúc với Thiên Ngọc nhiều hơn đâu. Vừa thấy Hải Đăng đi vụt qua, trong đầu Khang Duy nảy ra một ý nghĩ nham nhở. Anh cười hớn hở, lần này tự dưng lại phải quay lại cảm ơn con bé Nhật Linh đó và cậu bạn thân Hải Đăng rồi.

Nếu lấy lí do tác hợp cho hai người đó nhất định sẽ được ở cạnh Thiên Ngọc nhiều hơn. Chuyện này cũng không có gì bất ngờ cả, dù không nói ra nhưng thái độ của Hải Đăng đã đủ để chứng tỏ cậu ta thích con bé Nhật Linh đó. Còn con bé đó, dù có không thích Hải Đăng đi chăng nữa thì trước bao nhiêu việc cậu ta làm cho như vậy ắt cũng phải cảm động chứ nhỉ? Khang Duy cười nham hiểm, vừa mang tiếng làm việc tốt, lại vừa có cơ hội ở bên Thiên Ngọc, một mũi tên trúng hai đích. Quả là cao kiến.

Hẹn Thiên Ngọc ở quán trà đá gần cổng trường, Khang Duy có lẽ đã ngồi đợi khá lâu. Hôm nay trông Thiên Ngọc có vẻ buồn, tâm trạng có lẽ không được tốt. Ngồi xuống đối diện Khang Duy, nó lạnh lùng lên tiếng:

- Anh hẹn tôi có chuyện gì vậy?

- Ba mẹ tôi muốn nhắc cô tối nay hãy đến kèm Khang Luân học.

- Ơ, tôi quên.

Thiên Ngọc giật mình, dạo này có quá nhiều chuyện xảy ra khiến nó quên mất cả việc phải đến kèm Khang Luân học. Nó khẽ cười, tay xoay xoay cốc trà đá, mấy ngày nay nó đâu có cười được như thế. Nói thế nào đi nữa thì Thiên Ngọc vẫn thấy mình có lỗi với gia đình bác Khang Việt, rút trong túi ra hai cây kẹo mút sôcôla, nó giơ ra trước mặt Khang Duy cười khe khẽ:

- Ăn một chiếc chứ?

Mặt Khang Duy nghệt ra trước nụ cười duyên dáng ấy. Không phản ứng nổi dù chỉ một chút. Thiên Ngọc trông mặt Khang Duy cứ nhìn mình là lạ, mặt ửng đỏ thu kẹo lại. Anh vội vàng nắm lấy cái kẹo, rút nhanh về phía mình.

- Ăn chứ. À mà... - Khang Duy nhét cây kẹo sôcôla vào túi rồi nói tiếp. - Cô biết chuyện Hải Đăng và Nhật Linh chứ?

Hải Đăng và Nhật Linh à? Giữa hai người đó có chuyện gì mà nó lại không biết nhỉ? Có bao giờ Nhật Linh giấu nó cái gì đâu chứ? Hướng ánh mắt nhìn về phía Khang Duy, nó im lặng chờ đợi.

- Nhật Linh thì tôi không rõ, nhưng Hải Đăng thì chắc chắn thích Nhật Linh rồi. Tôi muốn làm mối cho hai người đó.

Thiên Ngọc gật gù đồng ý, đây là điều mà nó cũng định làm. Và kế hoạch đầu tiên được vẽ ra, là lời cảm ơn mà Nhật Linh sẽ phải dành cho Hải Đăng vào dịp sắp tới.

_oOo_

Kế hoạch của Khang Duy rất thú vị, bỗng dưng cửa hàng chị Lệ An tổ chức hoạt động dạy khách hàng làm bánh, làm đồ ăn cũng khách hàng mà chủ yếu nhằm vào các cặp tình nhân. Thiên Ngọc bình thưởng chẳng thích bánh bèo bếp núc gì, bỗng dưng rủ Nhật Linh đi làm thử cho vui. Nhật Linh thấy cũng khá lâu rồi cô bạn thân mới lấy lại được tinh thần như thế thì rất thích, sắp xếp lại hết lịch học để dư ra một ngày đi chơi cùng Thiên Ngọc. Mất cả buổi chiều mới làm được một chiếc bánh ra hồn một tẹo. Mấy cái trước cái thì méo mó, cái thì cháy... Thiên Ngọc nhìn thành quả lao động gần ba tiếng đồng hồ của Nhật Linh, nụ cười gian xảo thấy rõ.

- Trông cũng được đấy chứ. - Chị Lệ An nhìn ngó chiếc bánh rồi nhận xét.

- Vậy hả? - Nhật Linh thích thú. - Có thật không chị?

- Thật. - Chị Lệ An khẽ cười, mặt cũng có chút gian gian. - Cái này mang tặng người yêu cũng được đó. Cái chính là tấm lòng em thôi.

- Em đâu có người yêu đâu mà mang tặng chứ? - Nhật Linh cười hiền.

- Vậy mang tặng Hải Đăng đi Gấu. - Thiên Ngọc lên tiếng góp ý - Cứ coi như lời cảm ơn của cậu với anh ta là được rồi.

Nhật Linh gật gù tỏ vẻ đồng tình, xoay xoay chiếc bánh trong tay nhìn ngắm rồi hơi nhăn mặt lại.

- Cũng có lý. Nhưng mà bánh như vậy mà mang tặng người ta sẽ cười tớ chết mất.

- Không đâu. - Chị Lệ An cười nham hiểm. - Chị cá là không, con trai nhận được như vậy, cảm động còn không hết, sao lại cười chứ???

 Nhật Linh gật đầu, tỏ vẻ quyết tâm hừng hực, hay nói cách khác thì cô đã mắc bẫy. Cô cố gắng uốn uốn nắn nắn, trang trí cho chiếc bánh đẹp mắt hơn một chút, phết thêm một lớp sôcôla sữa trộn với mật ong, chiếc bánh của cô có vẻ thơm ngon và đẹp mắt hơn thì phải. Gói ghém chiếc bánh lại cẩn thận, Nhật Linh hí hửng mang đi tặng Hải Đăng, trong đầu không ngừng thắc mắc: “Chẳng biết anh ta có thích không nhỉ?”.

Hải Đăng hơi bất ngờ. Tin nhắn từ một số lạ, cũng chẳng nói là ai hết (Nhật Linh sơ suất quá, hẹn người ta đi gặp uống café mà không nói cho người ta biết mình là ai hết mới chán chứ), nhưng Hải Đăng nhận ra chữ kí quái gở kia. Có một lần thấy Nhật Linh hì hụi cầm điện thoại sáng tác cái chữ kí kinh dị ấy, dài ngoằng ra. Hải Đăng chê nó vừa dài vừa xấu, vừa tốn kí tự. Cô bé chỉ nhăn mặt giấu đi rồi lẩm bẩm: “Như vậy mới độc, ai cũng có thể nhận ra tôi”. Giờ nghĩ lại, Hải Đăng thấy cô nói câu này đúng thật, bây giờ nhận được tin nhắn như vậy cùng với cái chữ kí kinh dị kia, ít nhất cũng biết người hẹn mình là Nguyễn Hoàng Nhật Linh năm nhất Luật Kinh tế. Hải Đăng khẽ cười một cái, không rõ là chuyện gì, đi rồi tính vậy.

_oOo_

Nhật Linh ngồi ở một chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ, đằng sau đặt một chậu cây cảnh rất đẹp. Phía sau châhu cây ấy có hai đôi mắt cứ dáo dác ngó nghiêng, trông đến là hài hước.

- Bao giờ thì Hải Đăng đến?

- Không biết.

- Sao anh ta lâu vậy?

- Không... Á, đến rồi kìa!

Hải Đăng ngồi xuống phía đối diện Nhật Linh, đôi mắt nhìn cô dò xét.

- Nào, có chuyện gì đây?

- Tôi muốn cảm ơn anh. - Nhật Linh liếc nhìn Hải Đăng một cái rồi nói liến thoắng. - Tôi biết là cảm ơn bao nhiêu lần cũng không đủ, nhưng mà ... - Cô đẩy hộp bánh nhỏ về phía trước mặt Hải Đăng. - Anh nhận lấy cái này nhé, tôi tự làm đấy.

- Cái gì đây? - Hải Đăng tò mò.

Nhật Linh chỉ cười, trong đáy mắt ánh lên tia nhìn mong chờ hướng về phía Hải Đăng. Bỗng nhiên anh thấy ngượng, anh không thích ai cứ nhìn anh chăm chăm như vậy. Cầm lấy hộp quà trước mặt, Hải Đăng hì hụi bóc, rất cẩn thận. Một chiếc bánh kem sôcôla, có hương mật ong. Mặt Hải Đăng xám ngoét lại nhưng vẫn cỗ tỏ ra tươi tỉnh:

- Cô làm cho tôi... Vậy... cảm ơn.

Là tôi đi cảm ơn anh mà anh lại nói câu đó với tôi. Ăn đi chứ?

Hải Đăng ngập ngừng, sắc mặt càng tím tái, cầm chiếc thìa xúc một miếng bỏ vào miệng, vị mật ong cũng sôcôla lan tỏa khắp miệng đến mức muốn ói. Hải Đăng ghét đồ ngọt, và ghét nhất là mật ong.

- Thế nào? Thế nào? - Nhật Linh sốt sắng hỏi.

- Ngon... - Hải Đăng cười méo xệch. - Ngon lắm.

Trong khi Hải Đăng đang méo mặt ăn từng thìa bánh đầy “tình cảm” của Nhật Linh thì đằng sau tán cây kia Khang Duy đang ôm bụng cười ha hả.

- Anh ta bị sao vậy?

- Cậu ta không thích ăn đồ ngọt. Đặc biệt là mật ong. Vậy mà Nhật Linh bạn cô lại cho đẫy mật ong vào bánh. Thử hỏi sao cậu ta có thể chịu được chứ?

Mặt Thiên Ngọc đỏ bừng tức giận, Khang Duy chẳng phải muốn cùng nó tác hợp cho Nhật Linh và Hải Đăng sao? Vậy sao có thể làm cái trò này cơ chứ, như vậy Hải Đăng càng ghét Nhật Linh hơn chứ đừng nói đến việc yêu hay thích. Thiên Ngọc bực mình véo tai Khang Duy một cái thật mạnh:

- Vậy sao anh còn bảo Gấu làm bánh ngọt tặng Hải Đăng.

- Là... là để xác nhận lại tình cảm của Hải Đăng. - Khang Duy nhăn mặt cười giả lả. - Cô xem, Hải Đăng nhất định rất thích Nhật Linh nên mới ăn bánh, gần hết một phần ba rồi đấy.

Thiên Ngọc nới lỏng tay, đầu gật gù tỏ vẻ đồng tình. Vẫn còn đang miên man suy nghĩ thì thấy Khang Duy đứng phắt dậy, đi thẳng về phía Hải Đăng và Nhật Linh, Thiên Ngọc ngạc nhiên vội túm Khang Duy lại nhưng không kịp, chỉ biết ngồi yên nhìn anh ta diễn trò.

- Úi! Hải Đăng, cậu ở đây sao?

- Ừ. - Hải Đăng ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Khang Duy tỏ vẻ cầu cứu.

- A anh Khang Duy, anh cũng ở đây à? - Nhật Linh hớn hở.

Ừ. - Khang Duy cười một cái rồi quay sang nhìn Hải Đăng tỏ vẻ ngạc nhiên. - Này Đăng, tớ không biết là cậu ăn được bánh ngọt từ bao giờ đấy nhé?

Hải Đăng méo mặt nhìn Khang Duy, không gì ngăn được cái miệng tép nhảy của anh ta nói liên hồi. Khang Duy ngồi xuống ghế, nhìn thẳng vào mặt Nhật Linh nói một mạch như chẳng có gì kì lạ cả:

- Anh nói cho mà nghe nhé. Thằng này trước giờ ghét nhất đồ ngọt, đặc biệt là mật ong đấy. Không hiểu sao hôm nay lại ăn bánh ngọt bỏ mật ong nữa. Quả là tài...

Gấu nhìn Hải Đăng hơi ngạc nhiên rồi chuyển hướng nhìn về phía Khang Duy với vẻ mặt hào hứng. Hải Đăng còn chưa kịp nói câu nào, Khang Duy đã nhảy vào mà nói, giới thiệu đủ kiểu nọ kia khiến mặt Hải Đăng đỏ lựng lên. Vừa mới khen bánh Nhật Linh làm ngon xong mà bây giờ tên này lại nói rằng Hải Đăng không thích ăn đồ ngọt. Nói vây thì Nhật Linh biết được Hải Đăng nói dối rồi, chắc chắn sẽ rất giận anh.

- Vậy mà không nói cho em trước. Em lại cứ bắt anh ấy ăn nãy giờ đó.

Nhật Linh nghe hết câu chuyện mới nhìn về phía Hải Đăng cười thông cảm. Khang Duy chưa chịu để yên, anh vội vã lên tiếng “vạch trần” Hải Đăng cùng nụ cười nham nhở:

- Em có thấy cậu ta ngu không. Anh chỉ nghe người ta nói chịu đựng người yêu chứ chả ai chịu đựng đàn em khóa dưới thế này cả.

- Có im không hả?

Hải Đăng mãi mới xen vào được một câu, âm điệu mang đầy nét bực dọc. Bao nhiêu ý tứ thằng khốn Khang Duy này nói ra hết rồi còn đâu. Hải Đăng ra sức giẫm mạnh vào chân Khang Duy, còn Khang Duy thì vẫn dũng cảm chịu đau ra sức mà nói. Hải Đăng ức không chịu được mà phải ra giọng ngăn chặn. Đúng thật là, bạn mới chả bè!

- A. - Nhật Linh cười lớn. - Vậy thì em hiểu lí do vì làm sao mà anh lại chịu trốn trốn rúc rúc mãi từ nãy đến giờ ở gốc cây đằng kia rồi.

- Gì? - Khang Duy nghệt mặt nhìn Nhật Linh.

- Là bởi vì phải chịu đựng Heo đấy hả? Cái này em đoán ra từ lúc mấy chị nhân viên ở cửa hàng bàn tán rồi. Nhưng dạo này tâm trạng Heo không tốt nên mới coi như không biết. Với cả em cũng nên cảm ơn anh Hải Đăng, nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro