Chap 22: Là cây kẹo ngọt ngào của anh nhé!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khang Duy đưa thẳng Thiên Ngọc về nhà. Nhật Linh vẫn còn ở trường, chưa tan học. Đứng bên ngoài mái hiên đợi cô bạn thân, chuyện này với nó cũng quen dần rồi. Gõ gõ chân vào bờ tường, nó lại khe khẽ hát, Khang Duy đứng dựa người ngay gần đó, cố lắng nghe rồi lại cười ầm lên:

- Thôi đừng hát nữa đi, tai anh sẽ hỏng mất đấy.

- Anh hát hay hơn em không mà đòi???

- Hai đứa giống nhau.

Chiến tranh đang chuẩn bị nổ ra thì vừa lúc Nhật Linh về, phán một câu xanh rờn khiến cả Khang Duy và Thiên Ngọc đều gãi đầu cười trừ. Đúng là hai người này, ai hát cũng đều tệ-văn-hại hết.

Nhật Linh mở cửa bước vào nhà, Khang Duy cũng xin phép cáo lui. Đợi Khang Duy đi khuất, cô vội vã kéo Thiên Ngọc lại hỏi han tình hình thế sự. Cả ngày hôm qua đi chơi với Hoàng Quân, đến tối Khang Duy gọi điện nói Thiên Ngọc không về nhà được, ai mà không tò mò chứ? Đã thế sáng nay gọi điện cho Hoàng Quân lại thấy cậu ta nói đang ở sân bay, bây giờ đi học về lại thấy Thiên Ngọc và Khang Duy đứng đó mà chém gió. Nhật Linh hình như đang bị lạc hậu, thật sự bị mù thông tin về vụ này.

Thiên Ngọc bỏ chiếc áo khoác ngoài lên móc rồi từ từ ngồi xuống giường, chậm rãi kể từng chuyện một. Nhật Linh liên tục xuýt xoa, khen Hoàng Quân nức nở. Kết thúc câu chuyện, cô mới chợt nhớ ra chủ đề chính, vội vã hỏi ngay:

- Còn cậu và Khang Duy ra sao rồi?

- Ra sao là ra sao? - Thiên Ngọc nhíu mày.

- Ai đã tỏ tình trước?

- Chưa ai cả. - Thiên Ngọc so vai.

- HẢ??? - Nhật Linh há hốc miệng rồi thở hắt ra một cái. - Vậy là vẫn chưa chính thức yêu nhau?

Thiên Ngọc gật đầu nhẹ, Nhật Linh lắc đầu nguầy nguậy, miệng không ngừng rên rỉ mãi câu nói “chán rồi”. Chán cái gì chứ? Thì chuyện là như thế, chuyện chỉ có thế, thì chỉ có thế thôi. Muốn gì nữa đây???

_oOo_

Hôm nay Nhật Linh dậy sớm đi sớm kì lạ, Thiên Ngọc dậy đã chẳng thấy con bạn thân ở nhà, chỉ thấy duy nhất một chiếc bát tô được đậy cẩn thận. Từ hôm Hoàng Quân đi đến nay cũng được một tuần, hôm nào ngủ dậy Nhật Linh cũng đã đi học mất tiêu rồi. Chiều đi làm thêm hay làm gì không biết, chỉ biết là rất ít khi có mặt. Sáng nào cũng thế này, có hôm Nhật Linh để mì sẵn, có hôm thì bánh rán. Còn hôm nay thì... Thiên Ngọc hớn hở tiến lại gần chiếc bát tô lớn trên bàn tò mò, “Gấu nấu cho mình gì nhỉ??”. Chiếc đĩa vừa nhấc khỏi, nó choáng thật sự, giữa cái bát chỉ có duy nhất một quả trứng và một mẩu giấy nhắn nho nhỏ:

“Hôm nay tớ bận đi cả ngày, trưa không về. Tự làm mà ăn nhé.

P/s: Trứng này chưa có chín đâu. Tự luộc.”

Oắt đờ heo? Thiên Ngọc mặt méo xệch nhìn quả trứng, nghe tiếng bụng sôi òng ọc, lại nhìn đồng hồ, còn 10 phút là nữa vào lớp rồi, không đi học bây giờ thì chắc tiêu luôn.

Thiên Ngọc ôm cái bụng đói đi học, tủi thân thật. Hôm nay là sinh nhật nó mà Nhật Linh lại cho nó nhịn đói thế này. Như mọi năm, từ sáng đến đêm nó nhận được bao nhiêu tin nhắn chúc mừng sinh nhật của mọi người, vậy mà năm nay lại chẳng ai thèm chúc cả. Chả nhẽ vào đại học học nhiều đến mức mọi người quên cả sinh nhật nó rồi chăng??

Một ngày học khá là mệt mỏi và chán nản với cái bụng trống không. Có vẻ hôm nay Nhật Linh không đi học, tìm không thấy. Hải Đăng cũng chẳng thấy đâu, có khi nào là hai người này rủ nhau đi chơi mảnh, điệu này thì đúng là Nhật Linh quên nó thật rồi. Thiên Ngọc thầm rủa Hải Đăng mấy câu, tại sao lại đến lôi Nhật Linh đi như vậy chứ, để nó F.A một mình thế này, ức chế muốn khóc. Bây giờ lại đang là mùa đông, lạnh chết mất thôi...

Thiên Ngọc đi mua tạm cái bánh mì khô, nằm lên giường online facebook. Đấy, toàn hội bạn chả quen chả biết còn đăng lên tường mấy câu chúc mừng sinh nhật. Thế mà đám bạn thân cứ như kiểu rủ nhau trốn nó, chả đứa nào ol hết, nó ức đến mức muốn đập máy tính. Thật là hết hơi.

Tối nay bác Khang Việt hẹn Thiên Ngọc đến kèm Khang Luân học, từ hồi xảy ra vụ tai nạn giao thông đấy, bác Thục Trinh có vẻ quý nó hẳn, không còn khó chịu với nó như trước nữa mà cười với nó nhiều hơn. Cũng lạ thật, đến nhà Khang Duy mà chẳng thấy anh ta đâu hết, nó cũng ngại không hỏi, mà việc gì phải hỏi cơ chứ? Dù sao thì nó thấy điều này cũng không liên quan đến mình là mấy.

Mà sao hôm nay Thiên Ngọc tự dưng thấy cái gì cũng lạ. Những người bình thường gặp đến chán cả con mắt, hôm nay lại chẳng thấy đâu. Thằng nhóc Khang Luân bình thường rất bướng hôm nay lại chăm chỉ im lặng ngồi học bài, lại nhất nhất nghe lời nó khiến nó không khỏi đề phòng. Vậy mà đến tận lúc về, nó vẫn bình yên vô sự. Có khi nào Khang Luân đã thay tâm đổi tính?

Chợt nghĩ đến một việc mà thấy vui vui, hôm nay sinh nhật nó mà, có khi nào mọi người cùng bàn bạc làm nó bất ngờ không nhỉ? Biết đâu bây giờ về nhà sẽ có bánh ga tô và nến, mọi người đợi nó về để hát bài hát chúc mừng sinh nhật? Nó bước nhanh hơn với niềm vui nho nhỏ của mình. Cánh cổng nhà trọ vẫn đóng im lìm, ánh đèn phòng trọ đã tắt, là Nhật Linh chưa về hay là đã ngủ. Thiên Ngọc lôi điện thoại định gọi Nhật Linh thì thấy tin nhắn từ lúc nào rồi. Nhật Linh nói sẽ ngủ lại nhà bạn, tối sẽ không về nên đừng đợi. Vậy đấy, bạn bè thế đấy, sinh nhật bạn thân mà từ sáng đến giờ nó còn chưa nhìn thấy Nhật Linh lần nào. Nó tủi thân kinh khủng, mắt ngân ngấn nước. Gạt vội mấy giọt nước mắt đáng ghét kia, nó tra chìa khóa vào ổ rồi mở cửa, điện cũng chả bật lên nữa, coi như là tiết kiệm mấy trăm đồng. Mà nói thẳng ra thì nó không muốn bật đèn lên, rồi nhìn thấy bản mặt méo xẹo khó coi của mình trước gương, càng thấy cơn tủi thân dâng lên thê thảm.

- Á...

Thiên Ngọc va phải cái gì đó khiến chân đau nhức, có lẽ là cái bàn thì phải. Nhưng sao lại để nó ở đây nhỉ? Thiên Ngọc nhớ là hôm nay không hề xê dịch đồ đạc trong phòng mà. Nó quay người lại, với tay bật điện, phòng trọ sáng choang, có cả đèn nháy đủ màu sắc nữa. Ở đâu ra vậy? Ngạc nhiên hơn cả, thứ mà nó vừa va vào là một cái hộp rất to, được bọc giấy gói màu đỏ đặt giữa nhà. Nó đứng nhìn một hồi rồi ước tính, hộp này người chui vào có khi cũng vừa ý nhỉ??? Suy nghĩ vừa mới thoáng qua đầu thì tiếng mọi người và Nhật Linh ở phía sau vang lên rõ ràng khiến nó thực sự xúc động:

- Happy birthday to Heo. Happy birthday to Heo. Happy birthday, happy bithrday, happy birthday to Heo... Chúc mừng sinh nhật Heo!

- Gấu, mọi người... - Giọng Heo run run rồi đột nhiên òa khóc. - Tớ tưởng mọi người quên sinh nhật của tớ rồi cơ.

- Quên sao được! - Nhật Linh cười lém lỉnh. - Quà này là bọn tớ đã mất cả tuần nay chuẩn bị cho cậu, bóc quà đi.

- Vậy cả tuần nay cậu đi sớm về khuya là để chuẩn bị quà cho tớ?

Nhật Linh gật gật đầu rồi chỉ tay vào hộp quà to chình ình giữa nhà. Tất cả mọi người đều đang háo hức đợi món quà kia được bóc. Không biết là cái gì mà to thế nhỉ? Thiên Ngọc cũng đang rất tò mò về món quà này, tất cả mọi người chuẩn bị mà, chắc chắn sẽ rất đặc biệt. Nó xé từng lớp giấy, trong lòng lại có chút hơi buồn, không thấy anh ấy, không thấy Khang Duy, ban nãy cũng không nghe thấy tiếng Khang Duy hát nữa... Mà cái người đó không đến thì có sao đâu chứ? Chả liên quan đến nó chút nào.

Lớp giấy bọc rực rỡ được bóc hết, là một chiếc hộp gỗ rất lớn được trang trí khá đẹp mắt. Thiên Ngọc hồi hộp mở hộp quà ra, chắc cái nắp kia sẽ rất nặng... Nó không rõ là nắp hộp rất nhẹ hay là tại nó rất khỏe mà nó mới chỉ nhấc lên một chút cái nắp hộp quà đã ngay lập tức bật lên. Và bên trong, “món quà” bước ra. Là Khang Duy! Thiên Ngọc há hốc miệng nhìn Khang Duy đứng trước mặt, tay ôm một con heo bông to đùng đang cầm một chiếc kẹo mút cũng to đùng luôn. Anh đưa con heo bông ôm kẹo ra trước mặt nó, miệng cười tươi tắn:

- Đối với anh, em lúc nào cũng ngọt như kẹo vậy. Là cây kẹo ngọt ngào của anh nhé?

Tiếng vỗ tay không ngớt từ bên ngoài cứ như fan Việt đón ca sĩ K-Pop. Thiên Ngọc vẫn ngạc nhiên, chưa tiếp thu được hết những chuyện vừa xảy ra, câu đầu tiên chỉ biết nói duy nhất một câu:

- Sao anh lại chui vào trong này???

Mọi người như muốn té xỉu trước câu nói ngây ngô đó của Thiên Ngọc. Riêng Khang Duy thì mặt mày méo xệch, chán nản hơn cả. Anh đã phải ngồi trong cái hộp to đùng nhưng lại khó chịu vô cùng này hẳn một tiếng đồng hồ. Phải cố gắng lắm mới có thể cười tươi như vậy để nói những câu sến súa đó với Thiên Ngọc, vậy mà câu đầu tiên cô nói ra lại rất là kinh khủng.

Nhật Linh cũng xẹo xọ tự cốc đầu mình một cái rồi vờ òa khóc:

- Tại sao lại hỏi câu đó. Người ta đang tỏ tình với cậu cơ mà???

- Tớ.... - Thiên Ngọc ngại ngùng cúi đầu.

- Đồng ý đê, đồng ý đê...

Tiếng hò hét lại rộn lên ầm ĩ, Thiên Ngọc lúng túng, mặt đỏ bừng lên rồi khẽ gật đầu. Tiếng vỗ tay vang lên ồn ã cả xóm trọ, Khang Duy ôm chầm lấy nó sung sướng, vậy là bao nhiêu khổ sở đi qua cũng có được một cái kết viên mãn rồi.

Hôm nay Thiên Ngọc thật sự rất vui, một ngày với nó dường như là trọn vẹn. Sinh nhật này của nó thật là ấm, đông này nó cũng hết cô đơn, cũng có người yêu như ai kia rồi nhé!

_oOo_

Gần Valentine. Ngày này năm ngoái Thiên Ngọc vẫn còn phải đau đầu suy nghĩ tất cả những vấn đề rắc rối, chồng chéo lên nhau. Hoàng Quân đã bay rất lâu, thi thoảng có gọi điện về hỏi thăm nó, có lẽ cả Hoàng Quân và Hương Ly đều ổn. Còn ngay lúc này, Valentine thứ hai khi nó bước vào quãng đời sinh viên, cả con đường ngập trong sắc hồng và đỏ. Nhiều quán bày bán sôcôla, quán chị Lệ An mở dịch vụ làm sôcôla cùng khách hàng. Quả thật là bắt kịp với giới trẻ, quán đông khách vô cùng. Mấy ngày nay nó vẫn còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ xem nên tặng Khang Duy quà gì, muốn thật độc mà cũng thật ý nghĩa nữa.

- Sôcôla. - Nhật Linh vỗ tay như vừa có sáng kiến rất thú vị

- Nhàm rồi. Người ta tặng sôcôla nhan nhản.

- Sôcôla hình heo con. Tự làm. - Mắt Nhật Linh sáng rực.

- Tớ sao làm được?

Nhật Linh kéo Thiên Ngọc đến quán của chị Lệ An, bắt nó tham gia dịch vụ này. Chị Lệ An nhìn hai đứa cười nham hiểm:

- Thiên Ngọc làm thì được, Nhật Linh thì...

- Em đâu có ý định làm đâu. Hải Đăng cũng đâu có thích sôcôla với đồ ngọt.

- Thông minh đấy.

Chị Lệ An lại cười kì quái, dẫn hai đứa đến quầy đặc biệt để tha hồ tung hoành. Nhật Linh không làm, cũng không giúp Thiên Ngọc, tốt nhất nên để Thiên Ngọc một mình xoay xở. Nhật Linh như kiểu đang ăn lương chỉ đạo, tay cầm điện thoại đọc một lèo cách làm. Hóa ra nó cũng không đơn giản như hai đứa nghĩ, ngày đầu tiên trôi qua vất vả, những thứ mà Thiên Ngọc làm ra đều kinh dị và kì quặc, theo nhận xét của chị Lệ An.

Qua mấy ngày làm đóng cửa tu luyện, cuối cùng Thiên Ngọc cũng có một thành phẩm có vẻ ra hồn một chút. Một con heo con nhân sôcôla, bên ngoài phết kem dâu cho có màu hồng đặc trưng của con vật dễ thương nọ. Nó cẩn thận gói tác phẩm của mình lại trong chiếc hộp nhỏ, lòng thấy vui vui. Tự tay mình làm tặng, dù có không hoàn hảo nhưng cũng rất ý nghĩa, Khang Duy chắc chắn sẽ rất vui.

_oOo_

Hải Đăng đến đón Nhật Linh trước giờ ăn. Hôm nay anh tự tay xuống bếp, chuẩn bị một bàn ăn thật ngon, thật ngọt ngào. Căn phòng phủ đầy nến và hoa hồng, bản nhạc nhẹ nhàng vang lên dịu dàng, dễ chịu. Hải Đăng rút trong túi áo một chiếc vòng cổ rất đẹp, đeo lên cổ Nhật Linh, miệng nở một nụ cười tươi tắn:

- Valentine vui vẻ.

- Cảm ơn anh.

Nhật Linh cũng cười duyên dáng, mấy ngày liền cô cũng chẳng nghĩ ra sẽ mua cho Hải Đăng thứ gì. Hôm nay đến đây chỉ là đem theo chiếc khăn len đã sưng cả tay đan mất mấy đêm. Trời cũng se se lạnh, cô quàng chiếc khăn lên cổ anh, dáng anh quàng khăn như vậy khá đẹp. Khẽ hít hà hơi ấm trên chiếc khăn, Hải Đăng búng trán Nhật Linh nói đùa:

- Còn phải tặng nữa. Nếu tặng mỗi khăn thôi thì sẽ rất giống sự chia ly...

- Nói linh tinh.

Nhật Linh vờ nhăn mặt giận dỗi, quay đi. Hải Đăng kéo cô lại, bàn tay ôm chặt từ phía sau.

- Là anh nói đùa.

- Nhắm mắt lại. - Nhật Linh xoay người lại đẩy Hải Đăng ra nói như ra lệnh.

- Làm gì?

- Cứ làm đi. Anh không được ti hí đâu đấy. Nếu chơi xấu em sẽ ghét anh.

- Được rồi. Không ti hí tẹo nào đâu.

Hải Đăng miễn cưỡng nhắm mắt lại, tò mò về trò mới mà Nhật Linh định làm. Bỗng nhiên nhận thấy bờ môi chạm vào mềm mại, ấm áp rồi biến mất. Hải Đăng vội vã mở mắt, Nhật Linh đứng trên chiếc ghế nhỏ, là cô vừa mới hôn anh. Hải Đăng bật cười, Nhật Linh chỉ cao đến cằm anh thôi, muốn cho anh nụ hôn bất ngờ như vậy thì bắc ghế là phải rồi. Nhật Linh đỏ mặt, đôi mắt cụp xuống khiến Hải Đăng lại thấy bộ dạng đó rất đỗi đáng yêu, anh đưa bàn tay ôm trọn lấy khuôn mặt cô, nở nụ cười dịu dàng như một thiên thần.

- Đây vẫn là món quà mà anh luôn mong nhận được.

Nhật Linh đấm Hải Đăng một cái thật nhẹ, ôm chầm lấy anh, giọng nói khe khẽ bên tai:

- Em yêu anh thật rồi đó!

- Cái này anh thừa biết, biết lâu rồi.

- Từ bao giờ?

- Từ khi anh biết là anh yêu em.

_oOo_

Đêm Valentine lành lạnh, bên ngoài náo nhiệt hơn bình thường. Đêm nay là Valentine đầu tiên của Thiên Ngọc và Khang Duy, Valentine đầu tiên để lại một dấu ấn sâu đậm trong cuộc đời nó. Hẹn Khang Duy ở đài phun nước, nơi mà giữa nó và anh đã xảy ra biết bao nhiêu là chuyện, làm nảy sinh “mối thù” giữa hai người, cũng là làn nước xoa dịu đi tình cảm trong lòng cả hai. Bước chầm chậm trên con đường quen thuộc, nó thấy anh đã đứng đó tự lúc nào. Anh đội một chiếc mũ hiphop, mặc quần rộng cùng áo phông rất bình thường, nhưng lại toát nên một vẻ cá tính, rất phong cách.

Thiên Ngọc bước lại gần đài phun nước, nhạc bỗng nổi lên, Khang Duy bắt đầu những điệu nhảy uyển chuyển trên đôi chân mình, rất điêu luyện. Bao con mắt ngước nhìn, trầm trồ thán phục. Riêng nó thì trong lòng lại đang hạnh phúc khó tả, con tim như muốn vỡ òa ra vì sung sướng. Ánh điện đường thành phố vào đêm lung linh huyền ảo, điệu nhảy của anh càng say mê và đẹp mắt hơn. Nhạc chậm lại, anh bước dần đến cạnh Thiên Ngọc, đặt lên bàn tay nó một món quà, miệng tươi cười khẽ nói nho nhỏ vào tai nó:

- Anh yêu em!

Tiếng vỗ tay tán thưởng từ xung quanh, có lẽ đang chúc mừng cho cặp đôi hạnh phúc, đang tỏa sáng giữa lòng Hà Nội. Thiên Ngọc ôm chầm lấy Khang Duy, trong lòng thật thoải mái và dễ chịu. Rút trong túi ra hộp quà nhỏ đã mất bao nhiêu công tập tành rèn luyện, nó đặt chiếc hộp vào bàn tay anh, khẽ nghiêng đầu rồi mỉm cười:

- Em cũng yêu anh!

Thật lãng mạn. Mọi người xung quanh vỗ những tràng pháo tay cuối cùng rồi tự động tản ra để lại không gian riêng cho hai người. Khang Duy vuốt mái tóc Thiên Ngọc, đặt món quà của mình trên tay nó rồi nhẹ nhàng nói:

- Là anh tự vẽ, anh ngắm nó lúc anh nhớ em.

Thiên Ngọc mở hộp quà của Khang Duy. Là khuôn mặt của một cô gái với đôi mắt nhỏ sau cặp kính cận, là mái tóc quăn nhẹ bồng bềnh đang bay trong gió, là một nụ cười nhí nhảnh, vô tư. Là nó, nó bỗng nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy anh vẽ, cũng là mái tóc này đây, hóa ra là đang vẽ nó... Thiên Ngọc thoáng xúc động, niềm vui tràn đầy trên khuôn mặt. Bàn tay túm lấy cánh tay Khang Duy, nghiêng nghiêng đầu nhìn anh rất đáng yêu:

- Quà tặng anh là do em tự làm, dù thế nào cũng không được chê.

- Anh mở luôn nhé?

Khang Duy gật đầu rồi từ từ xé lớp giấy bọc. Anh tròn xoe mắt khi nhìn thấy con heo con bụ bẫm màu hồng nhạt, mang hương thơm đặc trưng của dâu tây và sôcôla. Trông nó không phải là quá đẹp, nhưng với Thiên Ngọc mà nói, thế này cũng là cả một kì tích rồi. Hình dáng thì vậy, còn mùi vị thế nào thì... Khang Duy hơi nhăn mặt một chút, quay sang nhìn Thiên Ngọc thắc mắc:

- Là em làm?

- Vâng.

- Ăn được chứ??? - Khang Duy nở nụ cười nham nhở.

- Đồ đáng ghét, không ăn trả đây!

Khang Duy vẫn còn nhớ vụ dã ngoại lần trước, nhìn đồ Thiên Ngọc làm quả thật muốn ói luôn. Nhưng lần này khác, dù thế nào thì đây cũng là món quà đầu tiên nó tặng anh. Anh nhanh chóng nhấc cao hộp sôcôla, không để nó lấy lại. Nhẹ nhàng bẻ một chiếc tai của con heo nhỏ cho vào miệng. Đắng, vị đắng nhẫn nhẫn lan tỏa khắp miệng khiến mặt Khang Duy hơi nhăn lại, nhưng đó là vị đặc trưng của sôcôla, dù Thiên Ngọc có làm cháy chắc vị cũng thế này.

Cơn gió đêm thoáng lạnh, Thiên Ngọc và Khang Duy bước chậm trên đường. Bàn tay anh khẽ nắm lấy bàn tay nó, hà hơi ấm vào bàn tay lạnh ấy dịu dàng lên tiếng:

- Sau Tết, anh sẽ đi du học.

- Sao lại vậy? - Thiên Ngọc ngạc nhiên nhìn Khang Duy

- Ba anh đã đăng kí cho anh một suất đi Mỹ, có lẽ sẽ gặp Hoàng Quân và Hương Ly ở đó cũng nên. - Khang Duy ngửa cổ nhìn lên trời, anh hướng ánh mắt nhìn xa xăm.

- Em hơi bất ngờ.

Giọng Thiên Ngọc xịu xuống, vừa mới kỉ niệm ngày Valentine đầu tiên thì Khang Duy lại nói anh phải đi du học. Đôi mắt cô cụp xuống, giọng nói nho nhỏ:

- Anh sẽ đi bao lâu?

- Có lẽ là năm năm.

- Lâu vậy? - Thiên Ngọc tròn mắt nhìn Khang Duy, có một sự thất vọng nhẹ hiện lên trong đáy mắt

- Anh được cử đi học chuyên nghiệp. Có lẽ khi trở lại sẽ kế nghiệp ba.

Thiên Ngọc không nói gì, không thể vì nó mà Khang Duy phải bỏ tiền đồ tươi sáng của mình ở phía trước được, phải để anh đi thôi.

- Em sẽ đợi anh chứ? - Khang Duy nheo đôi mắt nhìn về phía Thiên Ngọc đợi một câu trả lời.

- Anh nhớ về với em đó. Em nhất định sẽ đợi...

Cơn gió xô nhẹ qua khiến tán lá khẽ reo xào xạc. Khang Duy đặt lên trán Thiên Ngọc một nụ hôn nhẹ, ôm nó vào lòng dịu dàng giữa cơn gió se se lạnh:

- Anh nhất định sẽ về bên em.

_oOo_

Trời Hà Nội sau Valentine ấm áp hơn, nắng trên cao chiếu xuống nhè nhẹ. Khang Duy ôm tạm biệt tất cả mọi người rồi xách va li bước về phía trước, không quên giơ tay vẫy chào những người đang đứng ở phía sau. Bầu trời trong xanh không gợn mây, máy bay cất cánh, dần cao lên bầu trời. Khang Duy đang bay đi cùng ước mơ của anh, đang làm tất cả vì một tương lai hạnh phúc và tốt đẹp. Heo ngước nhìn chiếc máy bay nhỏ dần, bàn tay chắp lại cầu nguyện. Anh đi bình an, học tập thật tốt rồi trở về với em. Nhớ về em nhiều nhé, vì em sẽ rất nhớ anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro