Chap 7: Gia sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Ngọc được ra viện, việc đầu tiên mà nó nghĩ đến là sẽ đi làm cùng Nhật Linh, xin lỗi chị chủ quán gà rán. Tiếp đó sẽ tìm cách chơi xấu tên Khang Duy chết tiệt đó. Hắn đã khiến nó vào bệnh viện, để Nhật Linh khốn khổ mấy ngày, tâm trạng không tốt mà trượt mất môn Thể dục.

Thật ra nó thừa biết dù chuyện này có xảy ra hay không thì Nhật Linh vẫn không thể qua môn Thể dục. Nhưng mà kệ, cứ lôi chuyện đó vào cho tội cái tên khốn nạn kia càng nặng, càng có lý do trả thù. Nó lại cười hớn hở, cũng chưa nghĩ ra sẽ phải đối phó với tên đó thế nào. Đang vẩn vơ suy nghĩ thì tiếng một thằng nhóc vang lên, ồn ã cả tiệm:

- Con muốn vào chơi với chị Gấu mập... Chị Nhật Linhhhhhh.

- A! Khang Luân à?

Nhật Linh nhìn về phía tiếng gọi mừng ra mặt, xoay người mỉm cười với vị khách đang ngồi đối diện, ghi chép mấy món họ gọi rồi quay người đi vào.

Cô đẩy vai Thiên Ngọc một cái, cười tươi tắn:

- Thằng bé này là thằng nhóc tớ kể cho cậu hôm qua.

- À. - Thiên Ngọc cười nham hiểm. - Vậy để tớ ra “tiếp” nó.

Đi thẳng về chỗ thằng bé, Thiên Ngọc bưng đĩa gà rán to đùng ra cho vị khách nọ rồi cũng tiến lại gần.

- Chị là ai??? - Khang Luân nhìn Thiên Ngọc vẻ ngây thơ. - Chị Gấu mập mạp đâu rồi???

Óa.... Nó gọi Gấu nhà mình là “Chị Gấu mập mạp”. Hự, nghe vừa thân thiết vừa đau lòng. Thiên Ngọc cũng lường trước được khả năng của kẻ địch, cúi xuống ôn tồn:

- À, chị là bạn chị Nhật Linh, tên chị là Thiên Ngọc, có thể gọi chị là Heo.

- À. - Thằng nhóc có vẻ hiểu, gật gật đầu. - Em thích Heo.

- Ơ. - Nhật Linh cũng đến gần chỗ thẳng nhóc, khẽ cốc đầu nó. - Sao lại chỉ thích Heo mà không thích Gấu?

- Vì Gấu bông chỉ dành cho con gái. Còn... - Thằng nhóc cười nham hiểm. - Heo đất khi mổ bụng ra sẽ có rất nhiều tiền.

- Hơ... - Thiên Ngọc há hốc mồm, Nhật Linh thì nhịn cười không được, thằng nhóc này quả thật láu cá. Nói vậy chẳng hóa ra coi Thiên Ngọc bằng heo đất, mà heo đất thì chẳng phải là bộ phận nào của nó cũng làm bẳng đất sao? Kể cả đầu! Thiên Ngọc cau có ức chế ra mặt, Khang Luân thật có khiếu khiến người khác phải nổi quạu.

- Khang Luân, con làm sao mà chạy nhanh vậy?

Một giọng nói ồm ồm vang lên phía sau, cả Nhật Linh và Thiên Ngọc đều quay người lại. Thiên Ngọc nheo nheo mắt, trông thấy dáng người cùng khuôn mặt này thật sự rất quen.

- Bác chắc là ba của Khang Luân, cháu chào bác ạ.

- Ừ. - Người đàn ông khẽ cười, bỗng nhiên cũng quay ra nhìn Thiên Ngọc chăm chú, đôi mắt ông đăm đăm. - Cháu có phải là Thiên Ngọc?

- Ơ. Dạ ... - Thiên Ngọc hơi giật mình khẽ cúi đầu.

Người đàn ông cười lớn:

- Cháu chính là người đã giúp ta tìm nhà một người bạn ở Mộc Châu, cháu còn nhớ ta chứ?

Thiên Ngọc vui mừng ra mặt. Chiều hôm đó hơi mưa mù một chút, nhóm bạn thân của nó đi đàn đúm ăn uống kỉ niệm ngày không-là-ngày-gì-cả. Có một người đàn ông đứng tuổi ghé vào chỗ chúng nó đang đứng tán phét, ông hỏi nhà một người bạn. Thiên Ngọc chỉ đường cho ông rất tỉ mỉ, người đàn ông sợ lạc đường nên đã nhờ nó dẫn đi. Nó tươi cười tạm biệt lũ bạn rồi dẫn ông đi. Đến nơi ông vào nhà hỏi han rồi quay ra, tay bắt mặt mừng. Ông cảm ơn nó rối rít, nói rằng con gái Mộc Châu thật là xinh đẹp, đáng yêu và tốt bụng. Ông hỏi nó rất nhiều chuyện, nó thành thật trả lời, người đàn ông ấy rất thích sự thành thực và tốt bụng của nó, hi vọng có ngày nó xuống Hà Nội sẽ hết lòng giúp đỡ. Thiên Ngọc cười hớn hở, tiếp lời cho câu chuyện:

- Cháu nhớ rồi ạ. Mời bác ngồi. Bác và em dùng gì nhé?

- À, tất nhiên vào tiệm gà rán thì phải ăn gà rán rồi. - Ông mỉm cười.

- Vâng, để cháu đi lấy ạ.

- Thôi nào. - Nhật Linh bấy giờ mới lên tiếng, ấn cô bạn thân ngồi xuống ghế. - Bác và Thiên Ngọc cứ ngồi nói chuyện ạ. Cháu sẽ mang gà đến

Nhật Linh vừa rời đi, Thiên Ngọc lại cười tươi tắn, xoa đầu Khang Luân thân mật hỏi:

- Vậy đây là con trai bác ạ?

- Ừ. Năm nay nó học lớp một đấy, lười và bướng lắm.

- Ơ, vậy là không được đâu nha nhóc. - Thiên Ngọc cốc đầu Khang Luân một cái, miệng vẫn cười tươi. - Nếu lười học thì sau này sẽ bị các bạn ghét đấy.

Người đàn ông ngồi nhìn Thiên Ngọc nói chuyện với Khang Luân, ông khẽ cười. Nếu có thể làm ba chồng của cô gái này thì tốt. Trong đầu ông nảy ra ý nghĩ thú vị, tay gõ gõ vào bàn, ông lên tiếng:

- Ta định tìm cho Khang Luân một gia sư. Không biết cháu có thể giúp ta?

- Cháu ư? - Thiên Ngọc hơi ngạc nhiên về điều này. - Cháu có thể ạ?

- Ừ. Hi vọng cháu sẽ giúp. - Ông cười khẽ.

- Vâng. - Thiên Ngọc mừng rỡ ra mặt. - Cháu rất vui khi được làm điều này ạ.

Thích quá, Thiên Ngọc cũng không có nhiều tự tin lắm, nhưng việc này lại làm nó cảm thấy rất vui. Hai ba con Khang Luân rời khỏi quán, nó vẫn như ở trên mây vậy. Ôm chầm lấy Nhật Linh, nó mừng rỡ kể lể. Hai con nhỏ ôm nhau cười khúc khích khiến chị chủ quán phải nhắc khéo:

- Hôm nay đông khách đó nha, hai đứa.

Quay ra nhìn Lệ An một cái, hai đứa nó cười híp mí. Mong muốn của nó lúc nào cũng là được làm gia sư cho một đứa bé dễ thương, bây giờ thực hiện được rồi. Thật ra thì thằng nhóc Khang Luân ấy, nếu không láu cá như vậy thì cũng được coi là dễ thương. Nó thấy mình thật may mắn, nhảy cẫng lên rồi rỉ tai Nhật Linh:

- Nếu có lương, nhất định sẽ bao cậu đi Vincom...

Nhật Linh quay mặt nhìn nó rồi lại cười hớn hở, ai bảo sinh viên là khổ? Chẳng phải cả Nhật Linh và Thiên Ngọc đều đang rất sung sướng sao? Ngân nga những giai điệu nghe không hiểu, Thiên Ngọc say sưa làm việc, ngày mai, ngày kia, cả ngày kìa của cả hai đứa chắc chắn sẽ rất rất vui.

_oOo_

Ngày đầu tiên đến nhà Khang Luân, mẹ cậu bé hơi khó tính một chút. Bà rất ưa yên tĩnh nên rất ghét những lúc Khang Luân và Thiên Ngọc chuyện trò gây ồn ào. Bà Thục Trinh - mẹ của Khang Luân lúc nào cũng nhìn người rất khắt khe. Không mấy thiện cảm với những đứa con gái tính nết vô tư, nhí nhảnh như nó. Đối với bà, con gái cần hiền thục, dịu dàng, nết na. Cái quan trọng là phải biết giữ ý tứ, nói ít mà làm nhiều. Về phía nó mà nói: nết na - cái này coi như có, thì cũng là con gái nhà lành học hành tử tế. Nhưng hiền thục - không hề, dịu dàng - càng không, khoản giữ ý tứ thì... nó chắc chắn là không có, vậy nên bà Thục Trinh có vẻ không ưa là đúng rồi.

Thiên Ngọc đau cả họng nói đi nói lại về một phép tính siêu siêu dễ. Chẳng biết nói với thằng nhóc này thế nào cả. Nó chán nản lắc đầu, nhìn Khang Luân ngồi bẻ cong cây bút chì, hỏi một câu ngớ ngẩn:

- Thế này nhé, mẹ em cho em ba ngàn, chị Ngọc lại cho em năm ngàn nữa, vậy là em có mấy ngàn để bỏ vào heo đất nào?

- Mẹ không bao giờ cho em ba ngàn hết, ít quá.

Nó méo mặt, thằng bé trước mặt là thật sự không hiểu hay đang cố tình chọc tức nó đến điên lên đây? Cố nhịn, nó lại tiếp:

- Chỉ là ví dụ thôi, ví dụ như thế.

- Thì tất nhiên là có tám ngàn. Có thế mà chị cũng phải hỏi em. Chị dốt thế.

- Ờ... - Nó có vẻ bực mình. - Vậy 3 cộng 5 bằng mấy?

- Em không biết.

- Khang Luân!

- EM-KHÔNG-BIẾT.

Thằng bé gào ầm lên khiến mẹ nó giật mình mà chạy vội lên phòng. Bà Thục Trinh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào nó như muốn dò xét. Nó e ngại nhìn hai mẹ con Khang Luân, ba Khang Luân chưa về, nó ở đây có chút không thoải mái. Vẫn đang lúng túng không biết làm thế nào thì nghe tiếng cánh cổng ngoài kia bật mở. Khang Luân phi vèo xuống nhà hét ầm ĩ:

- ANHHHHHHHHHHH!!!!!!!!

- Cháu xin phép về trước ạ.

Thiên Ngọc bối rối nhìn mẹ Khang Luân rồi cũng bước xuống nhà, tránh ánh nhìn hình viên đạn đang soi từng cử chỉ của nó khiến nó cảm thấy rất rất khó chịu, bí bách vô cùng. Bàn chân đặt xuống bậc cuối cùng của cầu thang, nó nghe một giọng nói quen quen, rất quái gở:

- Cô đang làm cái trò gì ở đây?

- Ơ... - Nó tròn mắt ngạc nhiên. - Vậy anh làm gì ở đây?

- Hừ. - Khang Duy khịt mũi. - Đây là nhà tôi!

Thiên Ngọc há hốc miệng kinh ngạc. Đây là nhà của Khang Duy, vậy bác Khang Việt là ba của anh ta rồi. Thật đáng chết, không đâu lại đâm đầu vào làm gia sư cho một thằng nhóc khó bảo, bà mẹ khó tính, và thằng anh thì điên khùng hâm dở. Nó đã từng nghĩ mình thật may mắn, nhưng giờ nó nghĩ lại rồi, số phận nó hình như đang trượt dốc thê thảm, xui xẻo. Nó nhìn chằm chằm vào kẻ trước mặt, khóc không ra nước mắt.

- Sao hôm nay về muộn vậy?

Mẹ Khang Duy cất tiếng nói dịu dàng từ phía sau, kéo nó ra khỏi phút suy nghĩ ngu muội.

- Tôi xin phép.

Nó cúi người chạy thẳng ra ngoài, Khang Duy cười nhạt một cái rồi cũng bước theo sau.

- Cô đứng yên đấy!

Nó khựng người lại, chân run run. Quả này nó chết chắc rồi, về nhà sẽ gọi điện ngay cho bác Khang Việt xin nghỉ làm ngay mới được. Chứ đây là nhà anh ta, hôm nào đi dạy cũng gặp anh ta, mà cứ gặp anh ta thì y như rằng chửi nhau, đá xoáy nhau... Bác Khang Việt sẽ ghét nó mất, sẽ nghĩ xấu về nó mất.

- Có chuyện gì? - Nó luống cuống, run run lên tiếng.

Khang Duy tiến lên phía trước cúi mặt xuống gần sát khuôn mặt nó, đôi mắt đen mở to, xoáy thẳng vào mắt nó khiến nó cảm thấy càng run sợ. Hiện tại, nó còn cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh ta phả vào khuôn mặt. Ặc, kinh quá! Chưa bao giờ nó nhìn kĩ mặt Khang Duy thế này, từng đường nét gần như hoàn hảo, à mà không đúng, phải là quá hoàn hảo.

Nhưng khuôn mặt Khang Duy ngày càng cúi gần sát mặt nó, rốt cuộc anh ta định làm gì? Mặt nó đỏ bừng, đôi vai run lên từng chặp, mắt bỗng nhiên nhắm chặt lại khiến Khang Duy ngẩng đầu lên bật cười ha hả.

- Cô về đi.

Nó giật mình mở mắt nhìn Khang Duy quay người bước vào nhà mà không nén nổi sự xấu hổ. Sao bỗng nhiên lại nhắm mắt chứ, sao mặt lại đỏ nữa chứ? Quá mất mặt nữ nhi thiên hạ. Không để cho Khang Duy có cơ hội làm nó thêm xấu hổ, nó dắt xe ra khỏi cửa, đạp như bay.

Về nhà trong tâm trạng uể oải và mệt mỏi nhất từ trước đến giờ, cả người nó hết hơi như chiếc lá rơi vèo xuống lòng đường. Nó thả mình ngã nhoài xuống giường, đầu không ngừng đập thùm thụp vào gối, mặt nhăn nhó.

- Cậu biết không, Khang Luân là em trai của Khang Duy.

- Ờ... HẢ??? - Nhật Linh đang xem Secret Angle giật mình quay ra nhìn nó lắp bắp. - Ai???

- Là Khang Duy đó, hắn là con trai bác Khang Việt.

Nó nói bằng giọng u ám tội nghiệp nhất có thể, miệng méo xệch muốn khóc mà không khóc nổi. Ngược lại, Nhật Linh lại như cười, rời rạc từng tiếng:

- Vậy là oan gia ngõ hẹp. Có khi nào... cậu với hắn là định mệnh?

- Thôi đi. - Nó bực mình. - Mệnh cái quái gì mà mệnh. Cậu tin cái đó à. Cái mà người ta gọi là định mệnh là do tự mình tìm kiếm, tự mình giành lấy. Không phải tự dưng mà có.

- Vậy tại sao bác Khang Việt lại là ba của Khang Duy chứ?

- Đó... - Nó nhíu mày ấp úng. - Đó chỉ là sự trùng hợp.

- Cái đó không biết được. - Nhật Linh tắt máy tính, nhét sách vở vào cặp. - Tớ đi ngủ trước nhé, hôm nay xem thế thôi. Ngủ đây.

Nó thộn mặt, hôm nào Nhật Linh cũng rủ rê nó thức thật khuya, rúc đầu trong chăn xem mấy bộ phim hài, tình cảm. Hôm nay con bạn lại muốn đi ngủ sớm, chẳng nhẽ mai trời lại nổi cơn giông? Nó cũng chẳng muốn nghĩ nữa, tắt đèn leo lên giường đi ngủ. Mi mắt vừa sụp xuống, khuôn mặt hoàn mỹ ấy bỗng dưng lại hiện lên. Ánh mắt nhìn nó kì lạ, bờ môi cong lên vẽ thành một nụ cười, hơi thở ấm áp phả vào tai nó khiến nó rùng mình mà bật dậy. Đang nghĩ cái gì vậy, nó không điều chỉnh nổi suy nghĩ của mình. Cứ nhắm mắt lại, hình ảnh ấy là hiện lên, gần sát con mắt nó. Chả nhẽ đêm nay mất ngủ?

_oOo_

Nếu có một ngày nào đó bạn có ý định than thở rằng tại sao chỉ có mình mình ế thì mong bạn hãy suy nghĩ lại. Thử tưởng tượng mà xem, quả đất này có rất nhiều người, ông trời khi sinh bạn ra đã gắn bạn với một nửa khác, vấn đề là sau đó lại ném đi đâu đó. Nếu có người không may mắn chẳng tìm ra được một nửa thì đó là do ông trời ném mảnh ghép kia của bạn đi quá xa... Chính vì thế, nếu bạn ế thì nửa kia của bạn cũng vậy. Tức là ở đâu đó trên thế giới vẫn còn người ế giống bạn, chứ không phải một mình.

Cái này liên quan gì hả? Chẳng qua chỉ là muốn ám chỉ một điều hơi ngớ ngẩn một chút, đêm nay Thiên Ngọc mất ngủ để nghĩ ngợi thì cũng đồng nghĩa với việc ở đâu đó trên trái đất cũng có một người nghĩ đến nó. Không xa cho lắm, kẻ đó cũng đang nằm trên chiếc giường ấm áp, hết xoay bên nọ lại lộn sang bên kia. Lưng và vai mỏi nhừ, ức chế mà phải bật dậy...

Cánh cửa tủ lạnh hé mở, Khang Duy lấy chai Sting trong ngăn mát tu một ngụm lớn. À, cái loại Sting này, nước của nó màu đỏ tươi chứ không đục ngầu như cái hôm con nhóc Thiên Ngọc đưa cho anh. Anh nhìn chai Sting, bật cười ha hả như một tên ngộ rồi bỗng ngớ người, anh cười cái gì chứ, sao bỗng nhiên bật dậy?

Anh bật dậy vì lý do không ngủ nổi, vì cứ nhắm mắt lại là hình ảnh cô bé mặt đỏ bừng, nhắm nghiền đôi mắt lại hiện lên, anh không hiểu vì sao cứ nghĩ đến lại cười. Đoán là mình đã mắc phải căn bệnh dở hơi tập bơi nên mới mò dậy. Lấy được chai nước ngọt ra khỏi tủ lạnh thì lại nghĩ đến cô ta. Lọ mọ mò lên trên phòng đóng sập cửa lại, Khang Duy đạp chăn lia lịa, mắt mở thao láo, rốt cuộc thì vẫn không buồn ngủ tí nào.

_oOo_

Mắt nó thâm sì như gấu trúc, mặt mày bơ phờ, biểu cảm duy nhất là khuôn mặt nhìn rõ đần. Nhật Linh nghe tiếng nó gọi bật dậy, không khỏi giật mình khi thấy khuôn mặt kinh dị ấy. Sau mấy giây hoàn hồn, Nhật Linh cười như nắc nẻ, chẳng nghĩ đến tâm trạng con bạn đang từ xấu đến tồi, từ tồi đến tệ, từ tệ đến hại. Hàm răng nhai trệu trạo miếng bánh mì, bây giờ nó mới thấy buồn ngủ. Cô bạn nhìn đồng hồ thúc nó vội vã, cứ chạy ra chạy vào.

Nhật Linh kéo Thiên Ngọc ra khỏi nhà, khóa cửa rồi lôi nó xềnh xệch ra ngoài. Nắng hôm nay đến sớm nhưng nhạt, không đủ uy lực kéo Thiên Ngọc dậy khỏi giấc mơ tồi tệ đêm qua. Nó lết từng bước trên con đường trải đầy nắng nhạt, thất thểu khiến con bạn thân không khỏi chán nản. Nhật Linh đang ra sức kéo tay nó dắt đi như dắt trâu, miệng không ngừng lẩm bẩm và rên rỉ.

- Lạy cậu, nhanh lên không muộn bây giờ. Nếu muộn học tớ sẽ giết cậu !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro