Giọt mưa đầu - Khoảnh khắc ta gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng phải người ta thường nói gặp được nhau là do có duyên?...

Chẳng phải người ta thường nói những cuộc gặp gỡ trên mạng xã hội là không đáng tin?...

Vậy tại sao?... Bằng một cách nào đó tôi tin vào câu chuyện tình đơn phương của em...

*-*-*-*-*

Ngoài trời đổ mưa, những hạt mưa nặng nề lộp độp rơi trên mái hiên, lấn án mọi âm thanh. Trong không khí lượn lờ cái lành lạnh man mát trêu đùa những làn da nhạy cảm. Một mùi hương riêng biệt của đất bốc lên nhè nhẹ quanh quẩn trước mũi.

- Cầm lấy đi.

Tôi đưa ra một chiếc khăn còn mới, nói với người con gái đang co mình bên cạnh. Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi, song rất nhanh liền rũ hàng mi, lịch sự từ chối:

- Cảm ơn cậu! Nhưng tôi không cần đâu.

Giọng của cô ấy khẽ khàng cất lên, không nhanh không chậm tan dần vào tiếng mưa. Tôi biết cô ấy, cô ấy lại không biết tôi. Khi tôi có thể trực tiếp xuất hiện trước mặt cô ấy, tôi đã thành một người lạ.

- Không cần cảnh giác như vậy. Tôi biết cậu. Cậu cũng biết tôi.

Cô gái ngờ vực nghiêng đầu có ý quan sát, như muốn lục lại trong kí ức xem bản thân có phải đã từng gặp qua một người như tôi rồi hay không. Tôi thoáng cười trầm:

- Giọt Mưa Vô Phương, vô tâm, vô tình.

- A! - Đôi mắt đen láy bất ngờ ánh lên một tia sáng rực rỡ tới nao lòng người, nghe đâu trong lời nói còn không giấu đi phần mừng rỡ, hạnh ngộ - Lãnh Sơn, Lãnh hoài ngôn.

*-*-*-*-*

Dưới mái hiên trú mưa, có hai cô cậu học sinh sánh vai đứng cạnh nhau. Cô gái cầm khăn khô lau một số chỗ bị ướt trên người. Chàng thanh niên lặng yên đứng kế bên. Thi thoảng giữa hai người có qua lại vài câu:

- Có bị thương chỗ nào không?

- Không sao, tay chỉ bị trầy da một chút.

- Không phải cậu bảo vết thương trên người rất lâu mới lành à?

Cô gái cúi đầu, thầm cười một người con trai đi quan tâm người khác bằng giọng đầy hờ hững, tùy ý.

- Chiếc khăn, cảm ơn nhé. Tôi sẽ giặt sạch sẽ rồi trả lại sau.

Chàng trai không để ý vấn đề kia:

- Có cần thiết liều mạng như vậy không?

Cô gái lại chỉ cười tự giễu, trong lòng không thấy dễ chịu. Tâm cô nặng như ngàn hạt nước ngoài kia, lại như mặt hồ vô hạn, đón nhận vô số sầu tư nhưng không thể tìm cách trút đi cho nhẹ lòng.

Giữa hai người rõ là rất gần nhưng lại có bức tường nhất định tồn tại ngăn mang tên "người xa lạ". Chàng trai vốn kiệm lời, chủ động phá vỡ sự im lặng:

- Về thôi.

Cô gái gật đầu rồi xoay người. Một bàn tay vươn ra kéo cô lại. Cô ngước nhìn chạm phải ánh mắt tĩnh lặng của chàng trai.

- Lần đầu gặp, để lại tên.

Cô không nhịn được, dẫu buồn phiền vẫn phải bật cười, giọng có chút vui đùa:

- Tôi là Phương Vân. Đằng đó thì sao?

- Hoàng Nam.

- Chào bạn mới quen! - Phương Vân híp mắt nhìn Hoàng Nam đang nhếch môi cười.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro