treble clef

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã cười khẩy khi nghe Beomgyu nói rằng "Anh này, có lẽ em phải xa anh một thời gian. Tầm mấy mươi ngày thôi, em hứa đấy, Soobin gặp một chút rắc rối lúc này và em cần ở bên cậu ấy."

Thế còn tôi?

Tôi nhướn mày nhìn em và thắc mắc đằng sau đôi mắt lo lắng nhìn tôi kia - đang nghĩ gì. Tôi không hiểu nổi em. Em cho rằng chạy đến bên gã đàn ông 23 tuổi thất tình lúc này quan trọng hơn cả việc ăn tối với người yêu? Và việc tôi sẽ mỉm cười đồng ý ngay tắp lự mà chẳng mảy may gì về việc ấy, như thể đó chỉ là câu chuyện phiếm nhạt nhẽo trong một bữa trà chiều đã quá buổi?

Rồi chúng tôi cãi nhau.

Beomgyu là một người hướng ngoại. Tôi hẳn biết điều ấy, rằng em chẳng phải là người có thể dành ra cả ngày để đợi tiếng chuông điện thoại từ tôi, cũng như không thể nào ngồi yên với đống giấy nhạc em sáng tác mà không day nhẹ mi tâm và tìm một ai đó để cùng ra ngoài đi dạo. Tôi hiểu chứ. Thế nên tôi cáu điên lên được khi em dùng những ngày nghỉ quý giá của mình để đi chơi với một người mà tôi hoàn toàn xa lạ. Tôi phớt lờ đi yêu cầu từ em, như một lẽ hiển nhiên thôi, chẳng lý nào mà đồng ý cho được. Những lời giải thích bỗng trở thành tiếng nạt nộ tự lúc nào, lửa giận nơi cả hai cứ dần dần bùng lên như hơi nóng từ lò sưởi bắt vào tập báo cũ để gần, và rồi chúng tôi xô đẩy nhau đến mức loạng choạng sắp ngã. Beomgyu - ánh mắt đỏ lên và dần hằn những tia máu - đá liên tục vào bất cứ thứ gì vướng chân mỗi khi tôi gào lên cái thằng khốn kiếp kia rốt cuộc có gì hay ho mà em phải dỗ dành nó, lớn thế rồi mà chia tay xong vẫn phải tìm kiếm sự an ủi từ người đang trong một mối quan hệ à. Em vò đầu bức bối, nhưng em không nói gì nữa. "Chỉ hai người thôi, nghe chẳng thể tuyệt vời hơn nữa" - tôi mỉa mai.

"Yeonjun, anh có cuộc sống riêng của mình và em cũng vậy. Anh có hiểu rằng chúng ta cần tôn trọng nhau không?"

Nhưng tôi chẳng nghe lọt được lời nào nữa. Tháng mười hai thổi vào tai tôi từng đợt gió khô hanh buốt óc. Tôi xoa xoa tai, và có vẻ như đó là lí do ngụy biện hợp lý khi không muốn nghe thêm gì từ em nữa. Nhưng em chợt khóc nấc lên. Tôi tức giận thật sự, bắt đầu nhạo báng - như một thằng vô học - về một đêm đầy sao ở một khu nghỉ dưỡng nào đó, tại San Francisco, với mảnh chăn đắp chung cho hai người và những nụ hôn nhẹ lên xương quai xanh.

Một vệt máu nóng rát chợt lăn trên gò má. Tôi lảo đảo lùi về phía sau, mơ hồ nhìn về em trong khi một tay vẫn ôm lấy mặt mình. Tiếng thủy tinh vỡ tan từ chiếc bình hoa em thích nhất nghe thật chói tai làm sao. Thay vì sượt qua trúng da tôi, tôi tưởng như những mảnh vụn ấy đang găm hết thảy vào tim tôi vậy.

Đau đớn.

Đôi mắt em ánh lên cái nhìn bàng hoàng sửng sốt. Em đưa tay muốn chạm vào mặt tôi, nhưng khi nhận ra bàn tay ấy vẫn đang cầm phân nửa chiếc bình hoa còn sót lại, em vội rụt về. Em như vừa thoát khỏi cơn ngủ mê, hoảng hốt nhìn tôi rồi chạy vụt đi. Cánh cửa phòng chợt đóng sầm lại, bỏ lại tôi cùng nỗi thất vọng tan nát thành từng chút, từng chút, rơi vãi khắp mọi nẻo đường em qua.

_

Như lời em nói, em không về.

Tôi la cà khắp mọi ngóc ngách ở Cali, cố tìm lại thứ tôi thực sự thuộc về. Trống rỗng. Không có gì cả. Lồng ngực tôi như bị ai mở toang hoang, phơi bày trái tim đang yếu ớt đập từng nhịp. Mệt mỏi. Tôi kiệt sức. Ngụp lặn trong ngổn ngang suy nghĩ, tôi buộc bản thân phải lờ đi tất thảy để ngăn mình không ngã lăn ra nền nhựa đường mới trải.

Tôi nén lại tiếng thở dài nhưng không làm sao nén được cơn bực bội đang hừng hực cháy bùng lên trong lòng. Tôi ngồi bệt xuống vỉa hè rồi vung nắm đấm túi bụi xuống lớp đất bên dưới, đến khi cát làm trầy da thịt tôi và khớp xương tôi bắt đầu ê buốt. Không hiểu vì sao tôi không thấy đau, dù mu bàn tay tôi đã rỉ máu tự bao giờ. Nếu phải dùng câu chữ để diễn tả tôi lúc này, có lẽ sẽ là bết bát. thảm hại nữa.

Tôi quay về ga ra rồi leo lên chiếc Ford cũ đã mua từ đời thuở nào, ơn trời vẫn còn xăng. Đạp chân ga hết cỡ, tôi phóng như bay với tốc độ hai trăm cây trên giờ dọc theo xa lộ trắng xoá những mưa. Thề có Chúa là tôi muốn đến San Francisco lắm, nhưng tôi kìm lại được. Tôi ném mình vào cơn gió thổi đến bãi Santa Monica, chìm trong những cuộc vui quên giờ giấc tại những quán bar ở Glendale. Uống rượu rồi quay cuồng trong nhạc với những cậu trai xa lạ, tôi để mình lạc lõng giữa đám đông bủa vây. Nhưng tôi biết rằng ít nhất, tôi không quan tâm em nữa.

_

Chu trình này lặp đi lặp lại khoảng một tuần rưỡi rồi kết thúc. Vì em về. Em bước vào nhà và chào tôi bằng cái thơm má, miệng vẫn líu lo bảo tôi xách phụ em mấy túi đặc sản nặng trĩu mà em mua ở tháp Coit. Em vờ như mọi thứ vẫn bình thường, dù em hôn tôi chính xác ngay vị trí vết thương từ chiếc bình hoa em đã ném trúng tôi. Em tha thứ cho tôi bằng một cái ôm ấm áp mà tôi đã quên đi từ lâu. Tôi cũng không muốn nhắc đến nữa. Em đưa tôi xem chiếc máy ảnh đã đầy phim, bảo tôi chờ em một tí để em rửa ảnh đã. Rồi em vào phòng, nhẹ nhàng tắt đèn đi và khép cửa lại. Nhưng trong thoáng chốc, tôi thấy vai em run lên và dường như cổ họng em vẫn nghẹn lại những tiếng nấc còn âm ỉ từ mười ngày trước.

Kể từ khi ấy, mọi thứ với tôi bỗng trở nên thật dễ dàng.

Tôi đi thâu đêm suốt. Tôi lao mình vào mọi cuộc vui tôi biết, hét lên trong sự mơn trớn của những nhân viên bốc lửa tại hộp đêm Havelle's. Nhưng tôi để mặc tiếng chuông điện thoại reo, cả thảy sáu mươi lần đấy. Là tiếng chuông tôi cài riêng mỗi khi em gọi, giờ đây tôi ngó lơ đi như đánh rơi tình yêu của mình vào ngõ cụt. Tôi chai lì dần cảm giác tội lỗi mỗi khi nhìn vào mắt em, và giờ đây tôi cảm thấy mọi thứ vẫn ổn thôi, dù ánh mắt ấy có nhìn tôi lâu hơn đi chăng nữa. Vì tôi biết mặc kệ những gì tôi làm, em vẫn sẽ tha thứ cho tôi - với cánh cửa khép hờ không khóa và bát canh cá giải rượu em đặt lên bàn mỗi sáng. Những cuộc cãi vã tự khi nào không còn kết thúc bằng lời xin lỗi từ một trong hai nữa, thay vào đó là sự im lặng dai dẳng ẩn sau cánh cửa phòng ngủ.

Tôi giẫm lên trái tim em và ghì chặt lòng bàn chân, bỏ mặc em tan nát thành từng mảnh mỗi lần tôi tổn thương em thật nhiều. Beomgyu là một tay guitar tài ba, ai cũng biết mà, những bản nhạc em viết ra từng khiến đám đông ca tụng không ngớt, thế nhưng giờ đây nghe chúng trống rỗng hệt như tâm hồn em vậy. Tôi dần quên đi hơi ấm từ lòng bàn tay em khi chúng tôi đi dạo mỗi cuối tuần và quên cả môi em từng ngọt ra sao. Từ lúc nào mà tôi đã không còn nhớ những cảm giác xao xuyến khi nhìn em đánh một bản nhạc dưới mưa, khi nấu cho em một bữa trưa dở tệ nhưng em vẫn nức nở khen ngon, khi nới cà vạt đến ba lần vì hồi hộp nhìn em lên sân khấu nhận giải thưởng đầu tiên.

Tình yêu của tôi, trong khoảnh khắc nào đó, tôi nghĩ nó đã chết rồi.

_

"Đây là sao? Cậu trai đó là ai? Trả lời em, Yeonjun."

Cơn chóng mặt ập đến sau khi nốc gần năm chai rượu, giờ đây tôi hoang mang trên chiếc giường lạ lẫm cùng một người tôi chẳng hề quen, với cổ áo bị xốc lên bởi Beomgyu - đang nhìn tôi bằng ánh mắt đau đớn đến mức ngỡ ngàng, lặp đi lặp lại câu hỏi rằng người kia là ai.

Tôi thật sự không còn nhớ gì nữa.

Cậu ta vội gom quần áo rồi chạy biến đi, giữa những giọt nước mắt tuôn rơi không ngừng trên khuôn mặt em. Một sự lặng thinh bao trùm cả cơ thể tôi. Tôi không thể cất lên được dù một lời. Ước gì tôi có thể giải thích, nhưng trí nhớ tôi đã dừng lại từ đêm hôm trước - khi tôi còn say bí tỉ tại một quán bar nào đó mà tôi còn không đánh vần được tên. Tôi để tâm trí mình trôi tuột đi giữa những khoảng ngừng trong tiếng nấc từ em, với cảm giác ghê tởm bản thân tuôn trào khắp da thịt.

"Anh đã phản bội em."

Tôi đã phản bội em.

"Em nghe từ một người bạn nói rằng đã thấy anh vào nhà nghỉ cùng người khác. Thật lòng mà nói, em không tin anh nữa, nên em đã lái xe đến đây. Em đã cầu nguyện, Yeonjun à, em đã hi vọng người bạn ấy nhìn nhầm", em lấy tay áo lau vội đi khuôn mặt đã ướt đẫm của mình, "em đã cầu Chúa, em đã van xin Người đừng để anh đối xử với em như vậy. Và rồi em nhận được thế này đây."

Tôi cảm thấy như bị hút hết sức lực, đầu tôi quay mòng trong hàng tá những mảnh kí ức lẫn lộn. Tôi gạt tay em ra và sửa lại quần áo. Điều duy nhất tôi biết là tôi không làm chuyện đó với cậu trai kia, dù chắc là đêm qua chúng tôi đã ôm ấp hay hôn hít gì đó. Nhưng dẫu cho mọi chuyện có ra sao đi chăng nữa thì đây cũng chính là sự phản bội khủng khiếp tôi đã làm với em, và không bao giờ có thể vãn hồi.

"Anh không nghĩ là anh cần giải thích sao, Yeonjun? Anh bỏ mặc em bị bào mòn bởi sự nhẫn tâm của anh trong suốt thời gian qua, rồi kết thúc cuộc tình ta trong im lặng như thế này? Nếu anh đã chán ghét em đến vậy thì tại sao, hở Yeonjun, tại sao anh không chia tay em mà lại chọn cách khiến em trở nên thảm hại như vậy? Em xứng đáng phải nhận những điều này sao?"

Em quỳ rạp xuống và ôm lấy ngực mình. Đôi ngươi em đen đi. Tôi thấy như hàng triệu vì sao bỗng như tắt ngóm và chìm vào bóng đêm trong ánh mắt ấy. Em hẳn thất vọng lắm. Em níu tay tôi bằng những đầu ngón tay đã chai sần vì guitar, nhưng chẳng còn hơi ấm nào tỏa ra từ em nữa. Khoảnh khắc ấy tôi chợt nhận ra rằng cõi lòng em đã chết rồi. Tôi cũng hiểu rằng nếu không phải lúc này thì sẽ chẳng là bao giờ nữa, vì một kẻ như tôi sẽ lại nuốt trôi hết mọi sự thật bằng một câu "tùy em" mà hết lần này đến lần khác đẩy em ra xa tầm với. Beomgyu giờ đây không còn là một Beomgyu tôi từng yêu say đắm nữa. Em trông suy sụp đến đáng thương, mỏi mệt dựa vào thành giường với mái tóc rối bời. Tôi cảm thấy lồng ngực mình co lại và tim tôi như bị bóp nghẹt đến không thở nổi. Nỗi đau như liều thuốc độc ngấm vào từng thớ thần kinh tôi một cách từ từ, rồi giết tôi bằng cách làm tôi mụ mị đi và giả vờ rằng mình vẫn ổn thôi. Nó khiến tôi ngộ nhận mình không yêu em nữa, nhưng đến tận những giờ phút cuối cùng tôi mới hiểu rằng dường như những day dứt từ hai năm trước vẫn ùa về như thác đổ. Nó xé toạc cõi lòng tôi làm đôi, khiến tôi tan thành trăm mảnh và nhận ra đâu đó trong tim mình, hình bóng em vẫn còn in sâu vào tâm khảm.

Tôi thẫn thờ khi biết rằng từ giây phút này trở về sau, em sẽ không yêu tôi nữa. Tôi đã sai. Và lần này em không tha thứ cho tôi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro